Theo như kế hoạch ban đầu thì sau khi nhận được kết quả tốt nghiệp thì Khang mới lên đường sang Anh để du học. Nhưng kế hoạch thay đổi so với lúc đầu là cậu sẽ bay sớm hơn mười ngày. Do kế hoạch thay đổi nên cậu gọi cho Thư khi nhận được tin này.
Thư vừa ngủ dậy cô vươn vai và tiến lại chỗ cửa sổ và kéo mạnh tấm rèm sang hai bên. Cô tham lam hít thở không khí của buổi sớm mai. Cạnh khung cửa sổ cô có trồng một vài cây sen đá mini. Cô lấy bình tưới nhỏ để tưới cho nó. Sau khi tưới xong Thư vào phòng tắm và bắt đầu vệ sinh cá nhân thì nhận được cuộc gọi của Khang.
“Alo em nghe nè!”
“Thư à em đã ăn sáng chưa?”
“Em mới ngủ dậy á. Còn anh?”
“Anh cũng chưa. Anh có chuyện muốn nói với em, một tin quan trọng.”
“Chuyện gì mà nghe có vẻ nghiêm trọng vậy ạ?”
“Anh sẽ sang Anh sớm hơn mười ngày so với dự kiến.” Khi nghe tin khiến Thư khá bất ngờ và chưa biết trả lời như thế nào. Thấy Thư không trả lời nên Khang nghĩ cô đang buồn.
“Alo alo em còn ở đó không?”
Sau khi nghe Khang nói cô mới giật mình và trả lời: “Dạ em vẫn ở đây.”
“Tại anh không nghe em trả lời nên anh cứ tưởng em tắt máy rồi. Sao không trả lời anh chứ. Đang buồn vì anh đúng không?” Để giấu đi cảm xúc hiện tại nên Thư đã lảng sang một chủ đề khác.
“Anh ư? Không có đâu nhé. Anh đi sớm hơn thì em vui chết đi mất. Nhỡ đâu em kiếm được anh nào đẹp trai hơn anh thì sao nhỉ?”
Biết Thư đang cố tình chọc cậu nên cậu cũng muốn chọc ghẹo cô một xíu: “Ừm.”
Thư khá bất ngờ không nghĩ Khang sẽ trả một cách điềm tĩnh như vậy nên lại nói thêm: “Anh không ghen ư? Em sẽ kiếm người khác đó và sẽ đẹp trai hơn cả anh nữa.”
“Anh không ghen đâu vì anh cũng sẽ kiếm một cô gái tây nào đó coi như chúng ta hều nhau nhé.” Khi nghi Khang nói như vậy khiến Thư mất đi sự điềm tĩnh và nói lên sự ghen tuông trong lòng.
“Anh giám kiếm cô gái nào ư? Em sẽ không tha cho cô ấy đâu?”
“Em đang ghen đấy à?”
Cô đang tức giận nên trả lời một cách buộc miệng: “Đúng đấy, em đang ghen thì sao? Mà anh vui lắm sao mà cười hả?”
Khang cảm thấy thú vị vì chưa bao giờ Thư ghen như vậy. Kể cả những lúc trên trang confession có những lời tỏ tình cậu thì Thư còn mang ra để trêu chọc cậu nữa. Khang cảm thấy rất vui và trả lời: “Sẽ không có chuyện đó xảy ra vì con tim anh chỉ chứa một mình em thôi đã không còn chỗ cho bất kì ai nữa rồi.”
“Thật chứ?”
“Ừm. Khi không có anh ở bên cạnh em dám kiếm ai thử xem. Anh sẽ bay về và đánh gãy chân hắn ta.”
“Anh thật tàn nhẫn quá đi.”
“Vì họ không xứng để anh có thể đối xử tốt với họ.”
“Còn em?”
“Nhưng riêng một mình em là ngoại lệ.” Nghe vậy Thư cảm thấy rất vui.
Thi xong cậu cùng gia đình sang Hàn Quốc du lịch để cậu có thể nghỉ ngơi tốt sau thời gian thi cử.
“Đúng rồi còn một việc nữa đó là anh sẽ tạm xa em khoảng một tuần.”
“Anh đi đâu ư?”
“Anh cùng gia đình sang Hàn để đi du lịch.”
“Thật ư? Anh nhớ chụp thật nhiều ảnh cho em đấy. Ôi thích quá đi mất và không quên mua quà cho em nha.”
“Ừm anh biết rồi, em đừng lo. Anh có chút việc lát anh gọi lại sau nha.”
“Dạ.”
Khi biết Khang sẽ đi sớm như vậy bây giờ cô cảm thấy khá buồn và tự nhũ với lòng mọi việc rồi sẽ ổn cả thôi.
Trong khoảng thời gian Khang đi du lịch ngoài thời gian bên gia đình thì cậu dành thời gian nhắn tin và trò chuyện với Thư nhiều hơn. Khang lo lắng cô gái bé nhỏ của cậu có biết tự chăm sóc cho bản thân hay không? Và không biết cô còn hay đau đầu đến khó chịu nữa không?
Xa Thư chỉ có một tuần mà cậu cảm thấy nó rất dài. Cậu chỉ muốn thu nhỏ cô gái ấy để luôn bên cạnh. Vì Thư cũng rất thích Hàn Quốc nên đến nơi nào đẹp cậu đều chụp những bức ảnh đẹp nhất để gửi cho cô.
Còn Thư cũng rất nhớ Khang cô không biết bản thân đủ mạnh mẽ khi Khang sẽ rời xa cô. Bốn năm cũng không phải là ngắn cũng không phải quá dài. Cô nên tập quen dần với cảm giác khi Khang không bên cạnh như hiện tại.
Bên Anh khí hậu khá là lạnh so với ở đây cô muốn tặng cậu một món quà gì đó. Sau một hồi suy nghĩ cô quyết định sẽ tự tay đan một chiếc khăn quàng cổ. Nó sẽ thay cô giữ ấm cho Khang khi cô không ở bên cạnh. Cô đi chợ mua len và hai que để đan khăn. Do một thời cô chưa dùng đến nó nên cô đan khá là lâu và có một vài chỗ thiếu xót.
Biết Thư rất thích được mặc Hanbok nên Khang mua nó làm quà tặng cho cô. Vì về sớm hơn một ngày nên Khang muốn tạo bất ngờ nhỏ cho con mèo nhỏ của anh.
Sau khi thi xong cũng không còn bận rộn với tập đề thi ôn tập nên Thư chỉ cần dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị cơm và cố gắng hoàn thành chiếc khăn để kịp tặng cho Khang.
Chỉ mới vừa xuống máy bay ba mẹ Khang có việc nên đi trước nên Khang tự về nhà. Dù đang khá là mệt nhưng Khang vẫn kêu tài xế sang nhà Thư để tặng quà cho cô và xem con mèo nhỏ ấy như thế nào?
Hôm nay mẹ Thư vắng nhà nên cô phải ăn cơm một mình. Cô đang nấu món thịt kho tàu. Cô tranh thủ vừa đan len vừa nấu ăn.
Khang đến trước cửa và bảo tài xế về trước lát cậu sẽ về sau. Dặn dò với bác tài xế Khang tiến lại cửa và nhấn chuông. Thư đang cắn cúi đan khăn thì nghe tiếng chuông vang lên.
Vừa ra đến cửa đã thấy Khang đứng đấy. Gương mặt cậu hiện lên một chút mệt mỏi vì mới vừa xuống máy bay. Thư rất vui vì thấy Khang cô mở cửa mà chạy đến ôm lấy cậu ấy.
“Em rất nhớ anh.” Nói xong cô bạo dạn hôn nhẹ lên đôi môi đầy quyến rũ của Khang như chuồn chuồn lướt nước.
Khang rất bất ngờ về hành động của Thư vừa rồi. Thư muốn phá vỡ bầu khí hiện tại cô giả vờ kêu lên: “Quà của em đâu? Hay là qua đó gặp được cô gái nào rồi quên mua quà cho em đúng không?” Cô vừa nói vừa giả vờ giận hờn.
“Công chúa của anh đây là quà của em nè.” Vừa nói Khang vừa lấy ra một chiếc túi rất xinh xắn trong đó có một họp quà cũng rất xinh xắn.
Thư vui vẻ nhận lấy quà cô ôm lấy Khang và nói lời cảm ơn.
“Em đúng là người vô tâm thật chứ. Anh vừa xuống máy bay chưa kịp nghỉ ngơi đã chạy ngay đến đây để mang quà cho em. Mà em cũng không hỏi thăm anh. Em vô tâm thật đấy.”
“Ôi em xin lỗi. Anh đói bụng chưa?”
“Không đói chỉ là bụng muốn dính vào lưng luôn rồi. Haizzz.”
“Đúng lúc em đang nấu cơm anh vào luôn nha.” Bây giờ Thư mới nhớ đến nồi thịt kho mình chưa tắt bếp.
“Ôi nồi thịt kho của em.” Nói xong cô chạy ngay vào bếp bỏ mặt Khang đằng sau. Vì quá khẩn trương nên cô chưa kịp tắt bếp mà lấy tay mở nắp nồi thịt kho lên để kiểm tra có bị cháy hay không? Do độ nóng của chiếc nắp khiến cô nhớ nồi còn đang nóng nên cô bị thương nhẹ ở tay. Khang đang đi chậm rãi để vào nhà thì nghe tiếng có vật gì đó rơi xuống thì thấy cảnh tượng như vậy. Cậu vội tắt bếp và xem vết thương trên tay cho Thư.
“Đưa tay anh xem nào? Làm anh lo mất thôi.” Rồi Khang lấy tay búng nhẹ lên tráng Thư một cái.
“Cứ như thế này làm sao anh yên tâm mà đi được cơ chứ? Nhà em để dụng cụ sơ cứu ở đâu? Để anh đi lấy.”
“Nhà em không có mấy thứ đó.”
“Tiệm thuốc gần nhất ở đâu để anh đi mua.”
“Ở đầu đường có một tiệm á anh.” Khang vội chạy ra đầu đường thì có tiệm thuốc tây rồi cậu những thứ cần thiết để sơ cứu cho Thư.
Sau khi sơ cứu cẩn thận cho Thư thì cả hai cùng dọn cơm ra ăn. Khang cảm thấy hôm nay bữa cơm này ngon hơn bình thường tuy chỉ là món thịt kho tàu và tô canh bí đỏ nấu với tôm đơn giản nhưng sao mà ngon đến vậy?
Vì Thư bị thương nên Khang tranh phần rửa chén. Cô cười ngọt ngào ngắm nhìn Khang đang đeo tạp dề để rửa chén.
Rửa bát xong Khang lại chỗ bàn ăn và ngồi đối diện Thư. Cậu vuốt nhẹ mái tóc của Thư.
“Em mở quà ra xem chưa?”
“Dạ chưa. Anh tặng em cái gì dợ?”
“Em mở ra thử xem.”
“Bật mí cho em một xíu được không?”
Khang mỉm cười và không trả lời. Thư lấy chiếc hộp ra khỏi túi. Đó là một chiếc hộp rất đẹp được buộc bằng một chiếc trắng nhìn rất là xinh. Thư cầm lên và mở chiếc nơ ấy ra khi cô mở thì cô bất ngờ. Đó là một bộ Hanbok. Với chiếc áo màu xanh ngọc cùng chiếc váy màu hồng phấn có rất họa tiết được thêu rất tỉ mỉ. Bộ này rất giống ca sĩ Khổng Tú Quỳnh đã mặc.
“Em vào thử đi.”
“Dạ. Anh chờ em một xíu nha.”
Cô vui mừng chạy vào phòng để mặc thử. Khi nhìn vào gương Thư cảm thấy mình rất xinh đẹp với mái tóc uốn sóng nhẹ nhàng cô thoa lên một chút son càng khiến Thư đẹp hơn vì ở nhà Thư rất lười nên cô rất ít khi tô son.
Thư tiến ra khỏi phòng khiến Khang rất bất ngờ vì nhìn cô rất là xinh đẹp.
“Có đẹp không anh?”
“Rất đẹp.” Khang đứng dậy và hôn nhẹ lên trán cô một cái. Rồi cả hai cùng lưu lại những khoảng khắc thật đẹp để cả hai cùng làm kỉ niệm.
Gần năm giờ chiều thì Khang trở về nhà. Sau khi ăn tối xong Thư lại miệt mài với cuộn len và que đan.
Thời gian trôi qua thật nhanh chỉ còn năm ngày nữa là Khang đi du học rồi. Chiếc khăn cũng vừa hoàn thành. Thư bỏ trong một chiếc hộp xinh xắn cùng với một bức thư nhỏ ở trong đó.