Chỉ mới đây thôi sao mà thời gian trôi nhanh quá. Thời gian trôi nhanh như hạt cát luồn qua kẽ tay vậy. Mới ngày nào còn háo hức để được gặp lại bạn bè và thầy cô. Nhưng giờ đây là cuối năm học rồi.
Không còn như mọi năm nữa rồi. Hè đến chúng ta xa nhau và năm học mới sẽ được gặp nhau. Mỗi đứa mỗi nơi không có cơ hội được gặp nhau đông đủ như hiện tại.
Kiểm tra học kì đã hoàn thành xong. Thời gian còn lại là sửa lại đề để biết khắc phục lỗi sai cho bản thân để chuẩn bị kì thi quan trọng sắp đến.
Tất cả các môn đều kiểm tra trắc nghiệm nên giáo viên thường ghi ra đáp án có gì thắc mắc thì xin ý kiến rồi họ sẽ giảng lại.
Nhưng đã cuối năm thì độ lười của học sinh ngày càng tăng cao. Sau khi biết đáp án nếu không thắc mắc thì giáo viên sẽ cho giải lao.
Nếu bạn là học sinh chăm chỉ mà có ý kiến trước lớp mong được giảng lại thì sẽ có vô vàn ánh mắt muốn “ăn tươi nuốt sống” bạn ngay tức khắc. Và tất nhiên sẽ không mấy ai làm vậy.
Các bạn tụm năm tụm bảy lại ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Mấy đứa trong nhóm của Thư cũng vậy. Mấy cô nàng ngồi lại cùng nhau kể về quá khứ, hiện tại và tương lai.
Trà: “Vẫn câu nói cũ tai sao chúng ta lại thân được vậy ta?”
Hân: “Tui nhớ là hồi trước nói xấu nhau dữ lắm.”
Thư: “Mới nhìn mặt nhau đã không ưa nhìn rồi.”
Đan: “Nói thật nha Thư mới vào đầu năm học lớp mười. Công nhận bà dễ thương lắm mà lạnh lùng dã man.”. Trà: “Mình nhìn bả cười bả không đáp lại thì thôi. Bả còn liết mắt đi đâu luôn.”
Thư: “Có vậy nữa hả? Sao tui không nhớ ta.”
Hân: “Cái này mà quên là bị đánh á nha. Lạnh lùng dã man con ngan luôn. Giờ đỡ nhiều rồi.”
Trà: “Như người xưa đã nói: đừng nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá bên trong. Này thì lạnh lùng với ít nói. Giờ thì như lũ trốn từ bệnh viện tâm thần vậy. Lầy dã man luôn.”
Sau một hồi nhắc về những kỉ niệm của quá khứ hồi bước chân vào trường trung học phổ thông. Lúc đầu rất ghét nhau nhưng bây giờ đã là bạn thân. Chuyện gì cũng chia sẻ cùng nhau.
Rồi cùng nhau nói về hiện tại. Thời gian trôi nhanh quá. Giống như ngày hôm qua mới vào lớp mười còn nhiều thứ chưa biết mà giờ đã cuối năm học mười hai rồi. Không còn nhiều thời gian để ngồi lại để trò chuyện nữa.
Cùng nhau chia sẻ về dự định của tương lai. Sau một hồi nói chuyện thì Thư mới biết mình cùng Đan nộp cùng nguyện vọng và cùng trường. Quen nhau từ hồi cấp ba mà giờ còn bu bám nhau lên đến đại học.
Không những tụ tập bà tám mà họ cùng nhau chụp những ảnh selfie. Có những bức ảnh rất đẹp nhưng cũng có những bức ảnh mà chỉ muốn cất giấu mà thôi
Đúng là lũ bạn khốn nạn mà ảnh đẹp thì cất không muốn thiên hạ biết. Còn những bức ảnh với góc nghiêng thần chết thì luôn được phơi bày cho cả xã hội đều biết.
Dù đẹp hay xấu thì đó là những bức ảnh kỉ niệm một thời học sinh đáng nhớ. Bây giờ nhìn lại có vẻ bình thường nhưng sau vài năm nữa thì đó mới gọi là kỉ niệm.
Sau mấy buổi chụp hình và tám chuyện. Thì Đan và Trà đóng vai phóng viên và phóng vấn các bạn trong lớp. Với câu hỏi: “Thanh xuân này bạn có hối tiếc hay không?”
Hai cô nàng lấy điện thoại cùng một cây bút bi dùng làm micro để làm tập phim ngắn này. Đan làm phóng viên còn Trà sẽ làm quay phim. Đan được mệnh danh là cô nàng điệu đà nhất lớp nên trước giờ ghi hình cô phải trang điểm một lát.
Tất cả đã hoàn thành về khâu chuẩn bị và bây giờ đã đến lúc ghi hình lại khoảnh khắc này.
Đan đi hỏi bạn lớp trưởng đầu tiên. Và nhận được câu trả lời là không vì cậu hài lòng với thanh xuân của mình. Cùng một hội chơi siêu lầy cùng với một lớp rất là nhây.
Đan đi hỏi từng người một. Có một vài bạn cảm thấy hối tiếc vì bản thân đã quá ích kỉ chỉ biết cho mình mà khiến tập thể lớp không đoàn kết. Một số là vì bản thân chưa thực sự cố gắng. Học tập rất ổn nhưng có một câu chuyện buồn đó là dành cả thanh xuân để học. Để khi kết thúc vẫn không biết chút tư vị về tình yêu tuổi học trò ngô nghê. Một số khác thì không cảm thấy hối tiếc gì cả. Vì họ đã cố gắng hết mình. Một số đã có một tình yêu rất trong sáng.
Cuối cùng thì cũng đến lượt Thư trả lời về câu hỏi đó. Thư mỉm cười và trả lời: “Mị không cảm thấy hối tiếc vì đã gặp được người mà mình yêu thương. Và yêu thương mình là đủ. Và một điều nữa là có ba cô bạn dễ thương nhưng rất là điên.”
Khi nghe Thư nói mình trong đó dễ thương nhưng Trà và Đan nghe được câu cuối thì chỉ muốn túm Thư mà nhéo.
Đến lượt Khang trả lời: “Thanh xuân này mình không có gì để hối tiếc vì một cô gái tên Thư.”
Thư đang ở trong lớp cùng ngồi chơi với mấy đứa bạn trong lớp. Sau khi nghe được câu nói của Khang thì Đan liền kéo Thư ra ngoài. Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Khang đang đứng ở lan can thì Đan dẫn Thư đến cạnh cậu ấy. Do bị Đan đẩy nên Thư loạng choạng và ngã vào vòm ngực của Khang. “Thịch thịch” sao tim mình lại đập nhanh như vậy chứ. Thư nghĩ trong đầu. Rồi Khang giúp Thư đứng vững hơn.
Đan: “Đây là cặp đôi được thích nhất năm đây rồi.”
Thư: “Là sao? Sao tui không hiểu gì hết vậy.”
Trà: “Điều đó không quan trọng nào bà đứng gần vào bọn tui chup hình.”
Thư vẫn ngơ ngác và không hiểu chuyện gì thì đã được Khang ôm trọn vào lòng. Cuối năm rồi nên Khang tự tin ôm lấy cô gái mà mình vào lòng. Thanh xuân của Thư và Khang đều không hối tiếc.
Nếu các bạn thấy truyện hay thì nhấn nút đề cử cho mình. Một động lực to bự ≧∇