Yêu Em Thêm Lần Nữa Được Không?

Chương 3: Cái nhìn khác




Khang bước dồn về phía Thư đang ngồi. Vừa đi cậu vừa nở nụ cười đẹp khiến trái tim của bọn con gái trong lớp như vỡ vụn. Hàm răng trắng và đều tăm tắp với chiếc răng khểnh càng làm cho nụ cười ấy càng hút hồn phách của mấy cô nàng trong lớp. Nhưng Thư thì khác cô bạn này đang tỏ ra không mấy vui vẻ cho lắm. Nhớ đến việc hồi sáng mà vẫn không mấy vui khi gặp lại như thế này. Thư đang suy nghĩ. Cô đang lẩm bẩm một mình  ̄へ ̄ “ Oan gia ngõ hẹp vậy cơ đấy.”

“ Cậu đang nói về mình à.”

“ Không có gì cậu ngồi xuống đi. Mong là chúng ta hợp tác thành công.”

Khang cũng không nói gì chỉ mỉm cười thôi. Sau khi tổ chức lại lớp học thì hồi trống báo hiệu hết tiết hai vang lên. Mấy đứa con gái trong lớp cứ ùa xuống làm quen với trai đẹp. Mấy đứa con trai trong lớp cũng lắc đầu vì độ mê trai của bạn mình.

Bạn A: “ Cậu thật đẹp trai vậy cậu đã có bạn gái chưa?”

Bạn B: “ Cậu có quen với không khí ở đây không?”

...

Có n câu hỏi mà Khang không biết trả lời câu hỏi của ai trước cả. Không khí bây giờ quá sức nóng và có chút thiếu oxi thì phải? Thư đang cảm thấy không khí thật ngột ngạt và đang khá là bực mình. Mấy đứa bạn chí cốt thấy zai bỏ bạn kia cũng gạt Thư qua một bên để làm quen với bạn mới.

“ Mấy thím tránh ra cho tui đi tí xem nào?” Đau mà không nói nên lời ≥﹏≤

Thư bước đi thật sự khó khăn ra khỏi chỗ ngồi của mình. Ây gu Thư đang đau thế mà chả có ma nào hỏi thăm. Mấy thím ấy cứ đổ dồn về Khang không à.

Nhưng Khang thì đang dõi theo từng bước chân của Thư. Cậu vẫn còn lo lắng về chân của Thư.

Thiếu một chút nữa thôi là Thư sẽ được nếm món cháo cóc chỉ vì đôi giày cao gót ấy. Không biết khi nào mà Khang đã nhanh đỡ lấy cô khỏi bị ngã lần nữa. Thư khá bất ngờ vì hành động của Khang. Cậu ấy lấy một tay đỡ eo của cô nàng. Ánh mắt của hai người thì lại vô tình nhìn vào nhau.

Ánh mắt sâu thẳm của Khang như nhìn thấu được những suy nghĩ của cô nàng. Cậu giúp cô đứng vững hơn rồi từ từ rút tay ra khỏi eo cô nàng. Nhờ hành động của Khang làm cô cũng bớt sự ngượng ngùng ngay lúc này.

“ Cám ơn cậu.”

“ Không có gì đâu cậu nhớ cẩn thận đấy. Mình nghĩ chân của cậu không nên đi lại nhiều. Để mình đỡ cậu xuống nha.”

Bây giờ thì Thư đã có cái nhìn khác về khác về Khang. Nhờ cậu ấy mà cô đã không phải ăn cháo cóc thêm lần nữa. Cô quay lại chỗ ngồi của mình thì tiếng trống báo hiệu vào lớp vang lên.

Mấy đứa bạn chí cốt bắt đầu bàn tán về Thư.

“ Đang nói xấu tui đấy à!”

“ Haha có nói gì đâu. Bọn tui đang suy nghĩ bà và Khang sau này có phải một đôi không thôi.”

“ Làm gì có. Lo học đi kìa.” Gương mặt Thư đang ửng hồng không biết có phải vì ngượng không hay là...

Sau này đi học đầu tiên của năm học mới. Có nhiều kỉ niệm đối với Thư và chính xác hơn là ngày quạ đen. Hết tiết năm đã là tiết cuối mọi người cùng cấp sách vở để chuẩn bị ra về. Thư cũng không biết làm sao để đi về nữa. Chân cô vẫn còn hơi sưng với lại cô còn đi xe một mình nữa. Anh trai hôm nay lại ra ngoài có việc hết hôm nay mới về. Mấy đứa bạn trong lớp thì nhà lại cách xa cô không tiện nhờ chở về giùm.

“ Bạn có thể tự về được không?”

Thư còn khá băn khoăn không biết nói gì chỉ biết một nụ cười gượng. Khang tiếp tục hỏi: “ Bạn còn đau lắm không?”

“ Ừm, mình cũng đỡ hơn nhiều rồi” Miệng thì nói không đau nhưng trong suy nghĩ thì đau thấy bà luôn í.

“ Bạn cởi giày ra đi cho đỡ đau.”

“ À, ừ.”

Không chờ Thư tháo giày ra. Khang rất nhanh tay cởi giày ra giúp Thư. Ba đứa bạn kia đang xì xào to nhỏ với nha.

Đan Đan: “ Các bà có ngửi thấy mùi ngôn tình không?”

Trà: “ Rất đậm mùi luôn đấy.”

Hân: “ Làm cho cả bọn phát ghen đây này.”

Mấy bữa nói chuyện rộn ràng làm Thư cảm thấy chột dạ lắm cơ. Gương mặt đỏ ửng vì ngượng. Trong lúc đó thì Khang đã tháo xong giày cho Thư.

“ Cậu cầm lấy đi, lên đây mình cũng cậu ra ngoài.”

“ Hả?”

“ Cậu đừng ngại đây là lỗi của mình. Mình thật xin lỗi.”

Thư được Khang cõng ra nhà gửi xe của trường. Ba ba bạn kia thì đi theo sau.

“ Có ai đưa cậu về nhà chưa?”

“ Chưa mình tự đi xe một mình nên...”

“ Vậy để mình đưa cậu về nha.”

“ Mình nghĩ là không cần đâu. Chắc là mình có thể tự đi được. Cậu đừng lo.”

“ Sao vậy?”

“ Mình không biết xe mình nên ở đâu với lại cậu cũng chưa quen thuộc nơi đây nên...”

Nghe được câu chuyện của hai bạn trẻ ấy. Hân thốt lên: “ Xe ấy mà cứ để ở nhà tui đi. Nhà tui ở gần trường mà. Quên à”

“ Vậy cho tui để nhờ nha.”

“ OK, một giờ 50k thôi.”

“ Gì mà đắt thế miễn phí đi.”

“ Đùa tí mà (≧∇≦)”

Khang đỡ Thư xuống ghế đá nằm dưới gốc cây gần đó. Rồi lấy chìa khoá xe của cô đem đi gửi giùm cô. Chưa đầy 10 phút sau Khang đã chạy xe của mình đến đón Thư.

“ Nhà cậu ở gần đây à!”

“ Ừm. Cậu tự lên xe có được không?”

“ Chắc là được á.”

Thư từng bước khó khăn để lên xe. Xe của Khang là SH150i nên nó khá cao và hơi bất tiện một chút. Rồi theo sự chỉ dẫn của Thư để đưa cô về nhà. Vì chưa quen thuộc đường ở đây. Đi được một đoạn thì gặp “ ổ gà “ nên thắng gấp. Thư thì mãi ngắm nhìn xung quanh vì bất ngờ nên phản xạ cô vội ôm lấy Khang. Cô ước gì có cái lỗ để chui. Ngại quá ta ơi.