Yêu Em Thêm Lần Nữa Được Không?

Chương 19: Sự quan tâm




Chiều nay Thư có tiết học thêm với cái tay không biết đi ké ai đây a. Vì tiết học bắt đầu vào lúc ba giờ ba mươi phút nên cô làm sâu lười một chút. Cô đi vào phòng và ngã nhào xuống chiếc giường mềm mại của mình và ôm con gấu bông để nghỉ một lát. 

Thư mới nằm có một chút xíu thì có điện thoại gọi đến. Cô lấy điện thoại được đặt bên cạnh để nghe. Hóa ra là Đan Đan.

“Hi em yêu gọi tui có chuyện gì không á?”

“Tui nghe Khang nói bà bị thương phải không?”

“Ừm. Bà biết rồi mà không qua thăm tui à. Tui đang đói muốn xỉu rồi này. Mua gì cho tui ăn đi.”

“Ừm chờ xíu tui qua liền.”

Nói xong thì Đan tắt máy luôn. Là bạn cùng lớp đã lâu nên cô biết Đan nói qua ngay nhưng cũng gần một tiếng đồng hồ nữa cô nàng mới qua tới. Nên Thư quyết định nằm ngủ một chút. 

Gần một giờ sau Đan qua nhà Thư. Trên tay cô nàng là bánh mì cùng sữa. 

“Chờ tui lâu không?”

“Không lâu lắm đâu chỉ đủ tui ngủ một giấc thôi.”

“Sorry nha. Đây bà ăn tạm đi.”

“Cám ơn mắm nhiều hen.”

Ăn xong thì cũng sắp đến giờ đi học thêm rồi. Đan Đan chở cô đến lớp. Mới vào đến cửa thì Hân và Trà đã chạy lại hỏi. 

Trà: “Sao quả tạ nó rơi trúng đầu hử?”

Hân: “Này chăm chú nhìn ai mà để như thế này vậy hả?”

Thư mỉm cười và trả lời: “Khổ quá cơ zai đâu chả thấy chỉ thấy quạ thôi à!”

Trà: “Sao nói cho chị em biết với nào?”

Thư: “Hồi trưa tui đi mua đồ thấy Oải Hương chạy ra đường lớn mà nhìn cậu ấy như người mất hồn. Ngay lúc đó có chiếc xe ôtô đang chạy đến vì gấp quá nên tui chạy lại kẻo bả. Thế ra tui bị ngã ra lề đường còn Hương thì ngã nhào lên tui và đây là cái kết.”

Hân: “Cũng may là không có bị nặng lắm không thì biết làm sao hả?”

Trà: “Vậy mai ai đưa cậu đi học?”

Thư: “Có lẽ tui đi ké con bé gần nhà. Nó học dưới mình hai khóa á.”

Hân: “Đan đâu rồi sao không vào lớp với bà?”

Thư: “Nhỏ ấy đi mua đồ ăn vặt rồi. Mà cậu có thấy Khang đến lớp chưa?”

Hân: “Cậu ấy mới đi ra ngoài đó. Chắc là sắp vào rồi đó. À hay là nhớ người ta rồi.”

Thư đỏ mặt vì ngượng cô chỉ muốn giải thích: “Tui làm có các bà chỉ biết trêu tui thôi.”

Vừa nói dứt lời thì Khang cùng Đan vào lớp. 

Trà và Hân: “Thôi tui trả chổ cho người ta.”

Nói xong mấy cô nàng còn ra bộ trêu Thư rồi chạy lại phía Đan để chia đồ ăn. 

Thời học sinh có những điều mà ta rời xa rồi mới biết trân trọng. Nhớ những lúc đã vào học rồi mà không quên mua đồ ăn vặt giấu trong ngăn bàn. Chờ đến lúc giáo viên dạy không để ý là đem ra “chia năm xẻ bảy”. Tuy là những điều rất nhỏ nhặn nhưng đó là kỉ niệm rất đẹp. 

Sau khi tan học các bạn học cất sách vở vào cặp rồi cùng ra về. Mọi người nói đùa vui vẻ cho đến nhà xe để về. 

Khang: “Đã có ai đưa cậu về chưa? Hay để mình đưa cậu về.”

Đan giả vờ kêu đau bụng nên đưa Thư về được nên nhờ Khang đưa về giùm. Nhưng thật sự đó là ý kiến của mấy đứa kia nhằm vun đắp tình củm cho hai người. 

Hôm nay là một buổi tối khá mát mẻ không khí trong lành. Thư ngồi sau xe và thả hồn của mình vào đó. Rất thoải mái và bình yên. Về đến nhà thì hơn bảy giờ tối nhưng nhà của Thư vẫn chưa sáng đèn vì mẹ thường không hay ở nhà. Vì dạo này bà ngoại của Thư không khỏe nên mẹ thường hay về quê chăm bà. Còn anh hai của cô thì đi thực tập nên cô thường ở nhà một mình.

“Cậu có cần mình giúp gì không?”

“Mình đã phiền cậu lắm rồi. Không sao đâu mình có thể làm được.”

“Cậu đừng nói vậy chúng ta là bạn bè mà.”

Thư mở cửa thì Khang dắt xe vào sân. Thư vào nhà bật công tắc đèn ngôi nhà đã được sáng đèn. Bớt đi sự cô tịch. 

“Lúc chiều cậu đã ăn cơm chưa? Bây giờ có đói không để mình nấu cho một vài món ăn nha.”

“Hồi chiều Đan có mua bánh cho mình ăn nên giờ cũng hơi đói. Nếu được thì mình cám ơn cậu trước.”

“Vậy cậu chờ mình một lát sẽ có ngay thôi.”

Khoảng nửa tiếng sau thì Thư hoàn toàn bất ngờ. Trong bếp nhà cô toàn mùi hương của đồ ăn nóng hổi. Thư cũng không tin được Khang lại biết nấu ăn. 

“Ôi thơm quá đi. Chỉ mùi hương của đồ ăn thôi cũng khiến mình đói lắm luôn ấy.”

“Vậy cậu phải ăn nhiều một chút. Con gái ốm quá không đẹp đâu.”

“Ừm. Mình chuẩn bị thành nợn rồi mà cậu còn mói mình ốm.”

Khang lấy tay khẽ xoa đầu Thư rồi mỉm cười và cả hai cùng nhau ăn cho cơm. Ăn xong thì Khang giúp Thư dọn dẹp và rửa chén bát.

Thư thật sự cảm động từ những việc làm này của Khang. Rồi cô nghĩ mông lung “cậu ấy mà tán mình chắc khi ấy mình đổ phát một luôn. A sao mình gì vậy trời. Chắc mình điên thật rồi”.

Khuôn mặt cô ửng hồng rồi cô khẽ xoa gò má. Xong công việc thì Khang giúp cô ôn tập bài vở một lát rồi về. 

Khang về đến nhà thì kim chỉ tám giờ ba mươi phút tối. Mẹ cậu vẫn chưa ngủ bà ngồi đọc báo. 

“Sao mẹ vẫn chưa ngủ? Mẹ đang đợi con sao?”

“Ừm. Con học có mệt lắm không?”

“Dạ không con vẫn tốt lắm mẹ đừng quá lo. Thôi con đi tắm rồi học bài nha mẹ.”

“Ừm con đi đi.”

Khang tắm rửa xong thì cậu lấy chiếc S8 ra nhắn tin cho Thư. 

“Cậu vẫn chưa ngủ sao?”

“Mình làm một ít bài tập chưa làm xong nên vẫn chưa đi ngủ. Cám ơn cậu nhiều về buổi tối hôm nay.”

“Không có gì đâu mà ^_^. Cậu học xong thì nghỉ sớm một chút nha.”

“Ừm cậu đừng lo cho mình. Cậu ngủ ngon nha ~(≧▽≦)/~”

“Cậu cũng vậy.”

Nhắn tin xong thì Khang học bài một lát rồi đi ngủ. Nằm trên giường mà cậu trăn trở mãi vẫn chưa ngủ được. Cậu cứ nhớ đến nụ cười của Thư. Không biết vì sao mà Khang lại nhớ như thế nữa. Cậu rời giường mà đi đến bàn học lấy chiếc Notebook và định lên mạng một chút. 

Thư nằm trên giường cũng được một lát và cũng khó ngủ. Cô cứ nhớ đến những việc mà Khang đã làm cho cô. Trái tim của cô cứ đập thình thịch khi mỗi lần cô nhớ đến cậu ấy. Cô cũng rời giường và đi đến bàn học và mở laptop ra và lên facebook một chút. 

Khang cũng lên facebook và thấy Thư đang hoạt động. Hộp thư của cậu và Thư xuất hiện.

“Khang cậu vẫn chưa ngủ à? “

“Mình không ngủ được.”

“Mình cũng vậy. Hai chúng ta có thần giao cách cảm quá a~~~~~”

“Ừm nhưng cậu không lê la lâu đó. Ngủ sớm để mai còn đi học. Mai ai đưa cậu đi học?”

“Mai mình đi ké con bé gần nhà á. Thôi cậu cũng đi ngủ đi. Không mai biến thành gấu thì xấu trai lắm mình không thích đâu.” Cô buộc miệng nói ra những tâm tư mà cô suy nghĩ. Bây giờ tin nhắn đã được ấn nút gửi đi. Ôi thế là xong. Làm sao được đây. 

“Cậu nói gì cơ mình không hiểu ý.” Khang chỉ giả bộ là không hiểu ý thôi. Chứ cậu rất vui khi nhận được tin nhắn này của Thư. 

Vì ngượng quá nên Thư đành nói: “Ôi mình buồn ngủ lắm. Ngủ ngon nha.”

“Ừm.”