Yêu Em Thật Xui Xẻo

Chương 82: Ngoại truyện 9.3




"Sau đó, người nào đó bắt đầu ghét bỏ anh ta, không biết suy trước nghĩ sau, lại cùng anh đi bắt gi¬an, cố tình tỏ ra

V anh ta la chia tay cũng chăng vấn đề gì, cố tình tỏ ra rằng mình đã chán ghét sự vô vị của anh ta, chán ghét cả những người thân vô vị của anh ta nữa."

"…"

"Em biết bản thân mình xấu như thế nào không?"

"…"

"Xấu đến mức, đến anh cũng chẳng thể tiếp tục nhìn em được nữa." Anh cảm thấy rất tự hào vì tinh thần chính nghĩa hiếm khi bộc lộ của bản thân mình. Anh không thể không thừa nhận, cái kiểu sủng ái độc đáo như của Hạ Thiên Lưu, cả đời anh có lẽ cũng không học được.

"Em muốn đến câu lạc bộ" Ngay bây giờ nếu cô không tìm thấy anh, cô sẽ hối hận, dằn vặt đến vỡ mạch máu mất.

"Hôm nay bà chủ không đến, cũng không biết anh ta đi tiếp vị khách nào, ở đâu rồi." Anh cười cười, cầm điện thoại bấm số liên lạc của bà chủ rồi áp vào tai cô.

Bà chủ câu lạc bộ không đợi cô mở miệng, đã nói một tràng dài: "Tiểu tử thối, gọi điện thoại cho lão nương làm gì? Lão nương đang phải đi họp phụ huynh cho cái kẻ bất hiếu nào đó. Thiên Lưu cũng phải đi họp phụ huynh cho con nha đầu thối kia rồi. Bên câu lạc bộ không có người, cậu lập tức qua đó chăm nom giúp lão nương đi, như vậy nhé. Tút...".

"…"

"Bà chủ nói gì vậy?" Anh nhìn cô đang há hốc miệng toàn thân ngây dại, hỏi một câu.

"... Hix! Anh ấy đi họp phụ huynh cho em!!!"

"Ai? Hạ Thiên Lưu?"

"Đúng vậy!"

"... Thứ bậc nhà em còn rắc rối hơn cả nhà anh đấy."

"Bây giờ không phải lúc để tranh cãi xem thứ bậc nhà ai rắc rối hơn. Em phải quay lại trường. Lập tức, ngay bây giờ, NOW!!! Tuyệt đối không thể để anh ấy vào trường, thật tàn khốc quá, bài thi của em, cái tập bài thi đó của em!!!"

"Thành tích của em rất mất mặt sao?"

"Chuyện này so với thành tích, còn mất mặt hơn cả triệu lần!"

"... Mặt của em đúng là thứ không đáng một xu."

Nhưng mà, việc bị mất mặt cũng như cốc nước đổ đi vậy. Nước đổ đi rổi thì khó mà thu lại được. Thế là khi Hồ Bât Động ôm cái máy tính chạy đến cửa lớp, nhìn thấy sư thúc nhà mình đang thư thái tự nhiên, ngồi giữa một đám phụ huynh trong phòng học, cảm giác khó xử của cô đơn giản là không cách nào có thể hình dung bằng ngôn ngữ được. Anh làm sao có thể ngồi ở cái vị trí kia, mặt không đổi sắc nghe bài giảng của thầy giáo? Anh không nhìn thấy ánh mắt tò mò chú ý của tất cả các vị cha mẹ khác đang ngồi quanh anh sao? Làm gì có vị sư thúc nào hai mươi tuổi, đến họp phụ huynh cho đứa cháu hai mươi tuổi chứ, lại còn họp ngay khi bọn họ vừa mới mây mưa với nhau x

"Bất Động, hóa ra mĩ nam kia là phụ huynh của cậu?" Bạn học A giữ lấy cổ áo cô, rất bất mãn với thái độ có ơn không đáp của cô.

"Coi... coi như vậy cũng được." Coi như phụ huynh mà cũng được sao, làm gì có vị phụ huynh nào đem cô ấn lên sô pha, rồi làm thế này thế kia với cô chứ.

"Bất Động, anh ta có bạn gái chưa! Mình cảm thấy trái tim thất tình của mình lại được hồi sinh rồi! Người đàn ông xinh đẹp quá! Tinh xảo đẹp đẽ đến mức chẳng còn lời nào để nói nữa!" Bạn học mới thất tình lúc trước quỳ xuống bên cạnh cô.

"Anh... anh... anh ấy có bạn gái rồi! Tuy bạn gái anh ấy có chút thiếu sót, ngoài ra còn được voi đòi tiên, không được đạo mạo trang nghiêm, đầu hoẵng mắt chuột, vô tâm vô tính, nhưng người ta đã được chọn rồi!"

"Á? Chính là cái cô gái mình và cậu gặp ở quán nước hôm trước sao? Cô ấy không giống như những hình dung xấu xí cậu vừa miêu tả, trông rất là xinh, thân hình cũng OK, rất dịu dàng. Sao cậu lại miêu tả người ta giống như... chính cậu thế chứ." Cô bạn học A lên tiếng.

"…" Hóa ra hình ảnh của cô rất là "đi vào lòng người".

"Làm sao thế được, Bất Động là hậu bối của anh ấy mà, hai người bọn họ ở cùng nhau, vậy chẳng phải là loạn luân sao!" Cô bạn gái thất tình cười bắt chuyện nói.

Thật ngại quá đi mất, bọn họ chính xác là đang loạn luân mà, hơn nữa, còn loạn đến mức khá là sâu.

"Này! Bất Động, bình thường mình có đối xử tốt với cậu không?" Bạn học A ấn ấn vai cô, "Chuyện tình cảm của cậu với người đàn ông xấu kia, cũng may là có mình giúp cậu chỉ ra chỗ mù quáng, đúng không?".

"…" Không nhắc đến chuyện này, cô còn chưa muốn đánh cô ta, cô ta lại dám tự mình nhắc đến!

"Cậu làm gì mà nhìn mình phẫn nộ như vậy? Mình thương lượng một chút nhé. Khi nào họp phụ huynh xong, cậu hãy đưa phụ huynh của cậu tới đây, để chúng mình rút ngắn khoảng cách, tận hưởng một chút nhé."

"... Các cậu coi anh ấy là vật triển lãm à!" Chỉ có cô mới được ức hiếp anh thôi! Hừ!

"Vật triển lãm cũng không đẹp như thế, cậu xem cặp mắt kia, cái mũi kia, đôi môi kia, ô, ô, ô, còn cái thần thái kia, cái tư thế kia nữa, hoàn toàn phớt lờ chủ nhiệm lớp ta. Cậu không cảm thấy ở anh ấy còn có cái cảm giác "ở chốn phong trần mà không nhiễm phong trần" sao? Cứ coi như anh ấy đã có bạn gái, cùng với anh ấy nói vài ba câu cũng không được sao?"

"… các cậu làm gì mà hình dung được chính xác khí chất của anh ấy như vậy?" Lừ mắt, dám bình phẩm ngườiđàn ông của cô ngay trước mặt cô. Coi cô là đầu lợn à?

Anh không phải là không thèm để ý đến thầy chủ nhiệm, anh chỉ là thấy khó chịu trong người, cho nên đang ngủ gật. Anh cũng thật quá không nể mặt chủ nhiệm của cô. Trước mặt nhiều người thế này, quang minh chính đại, ngồi gác chân ngủ gật, trông rất mê hoặc lòng người.

"Những lời nói vớ vẩn, chủ nhiệm đã nói xong rồi. Tiếp theo, ông ây sẽ là gọi từng học sinh và phụ huynh đến bàn làm việc để nói chuyện riêng." Bạn học A thuật lại trình tự thông thường của mỗi lần họp phụ huynh. Nhưng mà lần này có thêm tiết mục đặc biệt, là gặp riêng để đặt câu hỏi cho học sinh, ví dụ chính là Hồ Bất Động bên cạnh cô ta, "Chúng mình sẽ ở cống trường đợi cậu giải quyết xong lão Phù. Tản ra thôi!"

Cô nhìn chủ nhiệm lớp đang nói mấy câu vớ vẩn, không thể không cứng đầu, đi tới gần chỗ sư thúc nhà cô. Anh nhìn cô không biết là xuất hiện ở bên cạnh mình từ lúc nào, trong tay cầm thứ đồ anh không thể quen thuộc hơn, chỉ mím mím môi, không nói tiếng nào, nắm lấy bàn tay còn lại của cô trong lòng bàn tay mình một cách rất tự nhiên, không để ý đến những tiếng lao xao truyền đến liên tục từ xung quanh, ánh mắt tiếp tục chìm trong trạng thái phiêu du tận đâu đâu.

Cho đến lúc tất cả các phụ huynh khác đều lần lượt về gần hết, chủ nhiệm lớp mới cười nói với Hạ Thiên Lưu:

"Vị này, phụ huynh của Hồ Bất Động, he he, có thể nào mời anh đến trước bàn làm việc của tôi đợi một chút không, tôi phải gặp mặt người xếp cuối sổ lần này trước, Trác Duy Mặc và phụ huynh của cậu ấy"

"Khốn kiếp, lão Phù, ông đặc biệt nhấn mạnh việc tôi đội sổ với anh ta là có ý gì?" Giọng nói của Trác Duy Mặc vô cùng không tho truyền đến từ phía sau, tiếp đó liền bị tiếng của bà chủ câu lạc bộ lấn át.

"Tiểu tử thối, con lại đội sổ nữa rổi!" Nói xong vô cùng có tư thế của phụ huynh, bà ta véo tai đứa con bất hiếu, "Con lại dám ôm một đống trứng ngỗng về nhà nữa sao? Chỉ cần tùy ý viết lên mấy chữ ABCD thôi mà, ít ra con cũng phải có một vị trí trung bình chứ?".

"Khôn kiếp, ngày đi thi, người bắt bản thiếu gia đi tiếp khách là ai?" Anh trợn mắt, nhìn người mẹ nào đó đang trách oan con trai mình.

"Á? Hôm đó con đi tiếp khách sao?" Bà chủ hoảng hốt vỗ vào đầu, sửng sốt nhớ ra cái gì đó, "Đúng, đúng, đúng, trách nhầm con rồi. Thôi thì cũng là vì hạnh phúc của phụ nữ, có bỏ lỡ một lần thi cử cũng không sao".

"Cái... cái gì?" Chủ nhiệm lớp kinh ngạc, nhìn phương thức giáo dục hoàn toàn bị yêu ma hóa đang chình ình ở ngay trước mặt mình. Ông không thể không cất lên mấy lời chính nghĩa: "Phụ huynh cùa bạn Trác, bà dạy dỗ con mình thế này là không đúng, con trai của bà, cậu ấy không....

"Nó là con trai của lão nương, lão nương nói được là được! Con trai, rất tốt, vì tiếp khách mà bất châp tât cả, thứ mẹ muốn chính là tính thần đạo nghĩa, không chịu chùn bước thế này!"

"Phụ huynh của bạn Trác, bà..."

"Nói đến tiếp khách", bà chủ câu lạc bộ đưa tay lên nhìn đồng hồ, thôi chết, không thể ở đây dài dòng được rổi, phải nhanh chóng quay lại câu lạc bộ. Tiểu tử thối, tối nay con còn phải làm việc. Lão nương đang nói chuyện với con, con nhìn người ta ở bên kia tay nắm tay làm gì? Đi thôi!".

"... Hừ!"

"Thầy giáo Phù, đây là danh thiếp của lão nương, à... không là danh thiếp của tôi, nếu như anh có nhu cầu gì, lão nương... à, tôi có thể đặc biệt giảm giá cho anh. Sau này con trai tôi còn phải nhờ vả anh chăm sóc nhiều. Lần này thời gi¬an không nhiều, nếu như lần sau thuận tiện, anh có thể đến phòng làm việc tìm tôi. He he, cứ vậy nhé! Tiểu tử thối, bảo con đừng có nhìn, con nhìn rồi, đi thôi!"

"Lão thái bà, bản thiếu gia cảnh cáo bà, không được kéo tai để nói chuyện!"

Ào một cái, bà chủ câu lạc bộ đã mang Trác Duy Mặc biến mất khỏi phòng học như gió cuốn mây trôi. Trong thoáng chốc, phòng học chỉ còn lại vị chú nhiệm lớp đang cầm tấm danh thiếp, tay run run, há hốc miệng, giật giật khóe môi. Bên cạnh là tổ hợp hai người học sinh, phụ huynh đang tay trong tay. Trong đó một người còn đang ng gật, người còn lại thì vừa mới bị ánh nhìn của Trác Duy Mặc dọa cho tê dại cả da đầu.

Thầy chủ nhiệm hít sâu mây cái, xác định mình đã điều hòa xong nhịp thở, lúc này mới cười khan, quay lại nhìn Hạ Thiên Lưu hoàn toàn đang ngoài cuộc: "Vị này, sao lại có một số phụ huynh không giống phụ huynh như thế này nhỉ? Phụ huynh của Hồ Bất Động! Mời ngồi, tôi cần nói chuyện với anh một chút, về vấn đề chí hướng của quý sư điệt đây".

Anh cũng thật không khách khí, kéo ghế đến ngồi, nhưng vẫn nắm lấy tay của "quý sư điệt" xoa xoa. Khóe miệng thầy chù nhiệm vừa mới bình phục, không tránh được lại tiếp tục lên cơn co giật. Ông ta ngại ngùng, chỉ chỉ vào hai cái tay đang gắn chặt khó chia lìa của họ, ra hiệu bảo bọn họ cân nhắc một chút đến cảm nhận của người khác, thả lỏng tay ra cho ông ta dễ nhìn hơn.

Đối với ánh mắt ra hiệu của đối phương, anh vẫn coi như không hiểu, nhìn cô một cái: "Em muốn ngồi không?". Anh kéo kéo cánh tay cô, ra hiệu cô có thể ngổi trực tiếp lên trên đùi anh. Bời vì chủ nhiệm lớp của cô thực sự rất dài dòng, anh lo cô sẽ phải đứng một khoảng thời gi¬an dài.

"Ý! Không... không... không, em đứng… đứng... đứng là được rồi." Mồ hôi lạnh túa ra khắp người.

"Đúng đúng... đúng., cháu của anh vẫn là nên... nên... nên đứng... đứng... đứng thì tốt hơn!" Mắt thầy chủ nhiệm sáng long lanh.

"..." Cô đâu phải là thường xuyên thấy có gh không chịu ngồi chứ. Đâu thể ngồi lên chân anh được, làm gì mà thầy phải lắp bắp như vậy chứ.

"Khụ khụ! Chúng ta nói về vấn đề chính. Là thế này, lần này tôi phải thảo luận với anh về thái độ rất không chú ý giữ gìn và hành vi không tốt của cháu anh."

"Không chú ý giữ gìn?" Mấy từ nghe rất ngang tai, anh nheo nheo mắt, nhìn cô một cái. Cô gắng sức cắn chặt môi, lắc mạnh đầu. Cô thề, cô tuyệt đối không làm việc gì có lỗi với anh.

"Anh nhìn lên cổ bạn ấy đi, đây chính là chứng cứ. Người ít tuổi thế này, sao có thể làm ra cái việc bại hoại thuần phong mỹ tục như vậy!" Thầy chủ nhiệm chỉ vào vết thương trên cổ cô, có chỗ sau khi bị mồ hôi lạnh thấm ướt, bị băng ur¬go bong ra, để lộ rất rõ vết môi hồng đáng yêu.

Anh thuận theo ánh nhìn của thầy chủ nhiệm, hướng đến vết môi anh đích thân lưu lại trên cổ cô, ánh mắt từ từ đưa xuống: "Không được sao?".

"Đương nhiên không được!" Thầy chủ nhiệm đập bàn quát, "Con gái nhất định phải biết tự trọng. Không tự trọng, tương lai người bị thiệt sẽ là mình. Hành vi như thế này là không đúng đắn. Anh và người nhà anh nên quản bạn ấy tốt một chút!".

"... Ừ, sau này tôi sẽ chú ý." Anh nói.

"Đúng rồi, con gái thì nên được gia đình bảo vệ tốt một chút..."

"Không "làm" trên cổ nữa." Anh nói tiếp câu trên của mình.

"Sao!"