Yêu Em Thật Xui Xẻo

Chương 66: Hồ Thuyết (thượng)




“Làm gì vậy, tự nhiên lại khách sáo đến mức bản thân mình cũng không quen nổi, thật đáng chết.”

Như một cơn gió, chạy ào ra khỏi câu lạc bộ trai bao, Hồ Bất Động dùng hết tốc lực mà chạy, muốn nhanh chóng được cuộn chặt mình trên chiếc giường nhỏ ấm áp. Cô quyết định dùng tiết mục buổi tối ngày hôm nay để quên hết cái cảnh tượng cuối cùng khi cô chạy đi. Cô muốn chui vào trong chăn, ăn vặt, đọc tiểu thuyết, đặc biệt chọn cái loại truyện ngược* mà xem cho no nê, hơn nữa chỉ đọc chín chương trước phần ngược, chương cuối cùng đại đoàn viên thì bỏ qua hết. [* Truyện ngược là một thể loại truyện, trong đó các nhân vật thường bị dằn vặt bởi yêu hận tình thù do hiểu lầ những nguyên nhân khác. Thông thường, những truyện thuộc thể loại này sẽ mang đến cho độc giả những day dứt, ám ảnh, bi thương...]

Đầu mày cuối mắt?

Đầu mày cuối mắt thì có tác dụng gì chứ! Nếu như đầu mày cuối mắt có tác dụng, thì đã không cần phải ép nam nhân vật chính đến tận chương cuối cùng mới dùng miệng nói những lời quỷ quái như: “Anh yêu em. Anh hối hận lắm rồi”.

“Két!”, một tiếng phanh xe chói tai vang lên, kèm theo đó là âm thanh va chạm tại góc rẽ ko nhỏ bay đến chỗ cô.

Cô bị đâm một cái, không kịp phản ứng, lảo đảo, ngã phịch xuống đất, cho rằng sự kiện tai nạn xe cộ nghiêm trọng nhất vừa xảy ra trên người mình, nhưng suy nghĩ đầu tiên lóe lên lại là: “Tôi xin đó, ông Trời ơi, xin ông hãy để tôi mất hết ký ức tồi tệ đi”.

Như đã chấp nhận, cô nghiêng nghiêng người, khốn khổ nằm trên mặt đất, chăm chú chờ đợi viễn chuẩn bị giáng xuống.

“... Này... em nằm trên đất giả chết làm gì?”

“Đừng ồn! Em đang mất trí nhớ, em không cần anh chịu trách nhiệm, lái xe của anh cút ra xa đi!” Cô vô cùng khảng khái nói, tự mình nhận là người bị đâm, anh ta là thủ phạm của vụ này mà còn dám chính nghĩa, khí khái như vậy sao.

“Mất ký ức vào nửa đêm à? Sao em có sở thích hay vậy?”

“Lẽ nào em mất đi kí ức còn phải chọn thời gian sao?” Cô nhắm mắt lại, cau mày, nghiêng đầu sang một bên, còn không quên mặc cả với tên thủ phạm đáng chết kia.

“Vậy, anh là ai, em còn nhớ không?”

“Huỳnh Nhất Nhị, anh có thể cút đi xa một chút không?”

“Anh thực sự không hề biết trên thế giới này có người bị xe đạp đâm cho mất trí nhớ đấy.” Anh ngừng lại một chút, nghịch nghịch bàn đạp, phát ra một chuỗi tiếng xích xe: “Chắc không đến nỗi xui xẻo như vậy chứ?”.

“Xe... xe đạp?” Cô lật người, lồm cồm bò dậy, ngồi trên đất mà nhìn chiếc xe đạp mỏng manh kia bị Huỳnh Nhất Nhị đạp qua đạp lại ngay trước mặt mình. Nhìn bộ dạng yếu ớt, hoàn toàn không có năng lực của tên hung thủ, “Anh... anh sao lại ở đây? Còn... còn đạp cái thứ đồ chơi này nữa?”.

Huỳnh Nhất Nhị chống chân xuống đất, gác cánh tay lên ghi đông chiếc xe đạp, cười cười nhìn cô: “Em tốt nhất đừng nói với anh em quên mất chuyện em khiến gia đình anh phá sản như thế nào nhé?”. Xe hơi đã đem đi bán, bây giờ thiếu gia nhà họ Huỳnh anh sa sút đến mức phải đạp xe đạp rồi.

“...” Mấy tấm hình vớ vẩn đó... cô cũng là người bị hại cơ mà, “Vậy, vậy anh ở đây làm gì?”.

“Thực tập!”

“Ồ!” Cô vẫn chưa kịp phản ứng lại câu trước của anh, đang cố gắng bò dậy khỏi mặt đất, muốn đứng thẳng lên, mới chợt nhận ra mình nghe thấy hai chữ gì đó. Đột nhiên hai đồng tử của cô mở to, xông đến trước mặt thiếu gia phá gia chi tử nhàn nhã vừa mới phá sản kia, một tay tóm lấy cổ áo của anh: “Thực... thực tập? Anh... anh... anh...”

“Thực tập đó.” Anh bị tóm lấy, rướn người cao thêm mấy centimet, không chút né tránh, nhìn thẳng vào cô: “Công ty bị anh rể của anh lấy đi rồi. Anh ta nói, anh ta có thể nuôi chị gái và bố mẹ anh, nhưng anh ta không muốn nuôi một thứ khiến người ta chán ghét là anh đây. Ngoài chiếc xe đạp này ra, anh ta chẳng cho anh cái gì hết”. Lời của anh rể còn đọng lại trong tai, ý nghĩa rất rõ ràng, nếu như anh vẫn muốn tiếp tục phá gia, đần độn, không biết mình muốn làm gì, và có thể làm được gì, anh ta liền dùng phương pháp rất “anh rể” để giúp anh tỉnh ra. Phương pháp hiệu quả nhất chính là để anh chết đói. Cho nên, vì cái ăn, anh mới phải hạ thấp bản thân đến thế này. Không có gì là không thể cả, mắt của cô mở trừng trừng như vậy để làm gì chứ?

“Anh... Bà chủ câu lạc bộ... bà ta...”

“Em nói mẹ của Trác Duy Mặc?”

Hồ Bất Động gật đầu thật mạnh, gật đầu một cách vô cùng lo lắng, sợ hãi.

“Bà ấy rất tốt, rất thân thiện!”

“... Trác Duy Mặc có mấy người mẹ?” Chẳng lẽ người bọn họ gặp không phải là cùng một người sao?

“Ừ? Chuyện này, em trực tiếp hỏi cậu ta là được rồi.” Anh dựng thẳng ngón tay cái, chỉ ra phía sau.

Cô hít một hơi, nhìn qua vai Huỳnh Nhất Nhị, hướng đến phía bức tường sau lưng anh, chỉ thấy người nào đó vừa bị nhắc đến, đang ngậm điếu thuốc, dựa lưng vào tường nhướn mày lên, hướng về phía cô lộ ra ánh mắt rất không hữu hảo. Bộ âu phục trên người anh ta bị phanh ra, áo sơ mi chỉ đóng một khuy, vết son đỏ trên cổ áo rất khiêu khích lắc lư theo gió, thoắt ẩn thoắt hiện. Bộ dạng như thể “chớ có lại gần, nếu không sẽ bị cắn”.

Hồ Bất Động nuốt nước bọt, xem ra, cô không nhận quen biết bọn họ thì sẽ tốt hơn.

“Anh... anh đừng có nói với em, bà chủ bảo anh cùng với... anh ta...”, ngón tay không nên chỉ về phía đó, cô hạ tay xuống, nhìn lướt một cái, “cùng với anh ta thực tập?”.

“Khốn kiếp! Thực tập cùng bản thiếu gia thì làm sao nào?” Ngữ khí không vui từ phía sau truyền đến: “ Cùng với tôi, so với cái cô ni cô nào đó rõ ràng đạo hạnh rất thấp lại tự cho rằng mình cao siêu thì không tốt hơn sao?”. Khốn kiếp, không phải đã bảo cô đừng có xuất hiện tùy tiện trước mặt bản thiếu gia sao? Tôi đã nói với lão thái bà bảo cô tránh xa nơi này một chút rồi cơ mà. Chẳng lẽ cô lại thích cái chốn khói hoa này đến thế?

“...” Đúng vậy, là đạo hạnh của cô thấp, lại tự cho rằng mình cao, nhưng mà, rất muốn nhắc nhở anh một tiếng, những thứ hooc môn anh phát ra trên người kia vẫn là do cô thiết kế, dáng vẻ uể oải, chán chường cũng rất đẹp mà.

“He! Nhưng mẹ cậu nói, cậu chỉ có thể chịu trách nhiệm chỉ đạo công việc ở trên giường thôi mà.” Huỳnh Nhất Nhị vừa cười vừa quay lại buông ra một câu, huynh đệ dùng để làm gì chứ? Đồ phá đám!

“Đúng là hiểu con không ai bằng mẹ!” Ni cô nào đó lập tức gật đầu tán thưởng. Bà chủ câu lạc bộ còn đáng sợ hơn cả đáng sợ, đối với việc giám sát con trai mình thì vẫn phải là kinh thiên địa, khóc quỷ thần.

“Khốn kiếp! Cô dám gật đầu bừa bãi tiếp xem, bản thiếu gia...”

Cái cốc đầu của Trác Duy Mặc đã giơ qua đỉnh đầu cô liền muốn làm động tác giáng xuống, cô nheo mắt lại, rụt cổ, chờ đợi hành động bạo lực tiếp theo.

Anh thu hồi cái động tác trừng phạt hơi tự nhiên thái quá lại, mặc cho nó ngượng ngùng dừng lại giữa không trung, chỉ cau mày lại, nhìn người nào nó không chút phản kháng, mặc cho anh xử phạt. Dường như nếu cái cốc này hạ xuống, thì tức là cô đã chịu trách nhiệm với lời bừa bãi nói về anh. Nếu như cô xin lỗi rồi, biết sai rồi, thì anh cũng sẽ không nên nhỏ mọn tức giận nữa. Chẳng lẽ hai người bọn họ sẽ kết thúc vậy sao? Vậy có phải tốt nhất vẫn là khôi phục lại trạng thái quan hệ như trước đây, cái loại quan hệ nửa xa lạ, gặp nhau thì chào hỏi một câu, có khi lại thấy phiền phức khi lướt qua nhau? Bản thiếu gia khi nào lại dễ bị xua đi như thế? Nếu muốn xin lỗi, Hồ Bất Động, cô chỉ có thành ý đến thế này thôi sao?

Hít một hơi thật sâu, anh miễn cưỡng hạ tay xuống, rút điếu thuốc trong miệng ra, tiện tay ấn lên trên tường, lẩm bẩm nói với Huỳnh Nhất Nhị một câu: “Ngày mai cậu tự chuyển đến, bản thiếu gia đi trước đây”.

Trác Duy Mặc nhét hai tay vào túi quần, rảo chân bước đi, chẳng muốn nhìn cái người đang rúm ró chờ đợi kia một cái.

Huỳnh Nhất Nhị nhìn Hồ Bất Động vẫn đứng ngây ra tại chỗ, ngẫm nghĩ xem mình có thể được cốc cô thêm cái nữa không. Dù gì, cả người này mỗi khi làm chuyện có lỗi với anh cũng luôn bị trừng phạt như vậy, chẳng phải hiếm hoi gì. Chỉ cần cái người đó tùy tiện suy nghĩ lung tung, anh luôn có quyền cốc đầu cô ta một cái.

“Em nhân lúc không có anh, ức hiếp Duy Mặc sao?” Một câu nói vẻ như giễu cợt bay ra từ miệng Huỳnh Nhất Nhị.

Cô ngây ra, từ từ mở mắt, phát hiện người nào đó muốn tính sổ với mình đã đi xa rồi, nhếch nhếch khóe môi: “Em có hối lỗi mà”.

“Em có sao?” Anh dùng ngữ điệu bình thản như để thể hiện rõ ràng sự không tin tưởng của mình.

“Hối lỗi... em đã bị báo thù rồi, còn không coi là đang hối lỗi sao?”, cô cắn cắn khóe môi.

“...”

Cô chán nản nhún vai, cười cười, vỗ vào vai anh: “Em nói với anh nỗi đau cắt da cắt thịt của em nhé. Sau này nhất định không được bắt nạt người khác, nếu không thì chắc chắn sẽ bị báo thù ngược lại. Em đã biết là em không nên nói với anh ta rằng, nếu như anh ta không gặp xui xẻo, em đã không để ý tới anh ta”.

Câu nói này tệ hại thế nào, đến bây giờ cô mới thể nghiệm được.

“Bố từng nói nhân quả báo ứng, nhất định chính là chuyện này! Nếu không phải là em xui xẻo, nếu không vì Phạn Đoàn, anh ấy cũng sẽ không để ý đến em, anh ấy cũng sẽ không chọn đúng em làm tài liệu giáo dục phản diện. Điều anh ấy muốn chỉ là một người vừa hay có số mệnh Thiên Sát Cô Tinh, lại rất tin tưởng vào nó. Em là ai, là mèo, là chó, là kẻ thối nát thế nào, căn bản không quan trọng.” Những lời này có phải là rất quen tai không? Cô rất muốn nghe Lăng nói lại lần nữa, nói cô đối xử như vậy với Nhất Nhị. Hóa ra cảm giác bị đối xử như vậy lại tệ hại đến như thế, sao anh có thể nói không để ý được chứ?

Vì sao cô lại rất để ý, một nghìn lần để ý, một vạn lần để ý? Lẽ nào lòng dạ của con gái thật sự nhỏ hơn của con trai sao?

Huỳnh Nhất nhị yên lặng nghe cô kể lể, cho đến khi nhìn thấy hai bờ vai cô run run, lúc này mới hé miệng: “Lên xe chứ!”.

Cô nhìn yên sau chiếc xe đạp của anh, ánh mắt có chút ngập ngừng.

“Với tốc độ của xe đạp, anh dám chở em.” Tốc độ của xe máy nhanh như vậy, anh có muốn rồ ga một cái, cũng thực sự không yên tâm, lại cứ phải lo lắng cho một người ở phía sau.

Cô hơi ngây người, nghĩ lại trước đây cô thường hay trách móc, người ngồi ghế sau xe máy của anh từ trước đến nay đều không phải là cô. Chiếc xe cà tàng của cô rất hay hỏng, anh luôn để cô chạy phía sau anh. Cô chưa từng nghĩ tới lý do, chỉ cảm thấy anh đối xử với cô thật không tốt, không muốn đuổi theo nữa. Sự thực cũng chứng minh, tốc độ chuyển mục tiêu của cô cũng rất nhanh. Cô luôn không thể có biện pháp khiến mình tốt hơn lên trong thời gian ngắn nhất, cái sức khắc phục nhược điểm của cô chỉ giống như con gián vậy.

Bây giờ, cô lại than thở với anh những ấm ức trong lòng mình, vì sao anh vẫn không chịu than phiền với cô một câu. Những thứ này đều không liên quan đến anh, sao lại đem những chuyện của cô đến để làm phiền anh. Mớ bòng bong của chính mình anh đã không kịp xử lý rồi, quan hệ trong nhà thì linh tinh lộn xộn, công ty thì phá sản, anh bị ném ra khỏi nhà... Những chuyện này, anh luôn dùng giọng điệu nhẹ nhàng, thản nhiên không chút để ý để nói với cô. Vốn dĩ, cô sẽ cho rằng, anh chỉ muốn bảo cô đừng đi lo những việc vớ vẩn của người khác. Vậy mà bây giờ...

Anh đang muốn bảo cô đừng lo lắng sao?

Cô trèo lên phía sau chiếc xe đạp một cách khó khăn, ngồi lệch trên yên sau, hai tay tóm lấy vạt áo sơ mi của anh, chân phải của anh bắt đầu đạp, chiếc xe lăn bánh trên đường theo động tác chân nhịp nhàng.

Một cơn gió lạnh thổi lùa qua tai, cô dường như cam tâm tình nguyện trốn sau lưng anh. Phong cảnh trước mặt, cô chẳng muốn xem một chút nào.

“Này...” Qua một lúc rất lâu, anh mới lên tiếng.

“Hả?” Cô đáp lại.

“Sau này, đừng có chuyện gì cũng đều nói với anh nhé.”

“... Vì sao?”

“Em không để ý rằng, khi em như vậy sẽ khiến anh cảm thấy...”

“Cái gì?”

“Em dường như coi anh là bạn bè rồi.”

“...”

“Là bạn bè thì không có chuyện gì là không thể nói, hử?” Anh hơi quay đầu nhìn cô.

“...” Cô cúi đầu cứng đơ, nhìn mặt đường lùi dần về phía sau, không nhanh, không chậm.

“Tiểu quỷ nhà em, tìm thấy chưa?” Anh đổi chủ đề.

“Vâng, tìm thấy rồi!”

“Sự trong sạch vẫn còn chứ? Vẫn chưa bị người khác cướp đi chứ?”

“... Chắc chắn là bị người xấu bắt nạt rồi, bố của nó an ủi một chút thì sẽ ổn thôi.”

“Tình yêu của bố thật vĩ đại, vì sao bố anh lại không an ủi anh nhỉ? Tốt xấu gì anh bây giờ cũng coi là bị hót ra khỏi cửa rồi.”

Tay cô ghì lên sống lưng anh, vẽ chữ gì trên đó, khiến cho anh phải kháng nghị.

“Oa, em viết cái gì thế? Nhiều nét như vậy, anh chẳng đoán được là chữ gì.”

“Không đoán ra được thì thôi.”

“Ngày mai anh phải chuyển nhà.”

“Chuyển nhà?”

“Anh chẳng phải đã nói với em, anh bị hót cổ ra khỏi cửa rồi sao? Anh rể anh nói, anh ta không có hứng thú nuôi một đứa ăn bám.”

“Anh ta và chị Nhất Nhất hòa hợp rồi sao?” Cái chuyện sợi dây nhân duyên gì đó, chắc chắn không phải là trở ngại giữa bọn họ, cô bây giờ còn rõ hơn bất cứ người nào khác.

“Hòa hợp? Ai biết được, có lẽ sẽ có một ngày nhỉ.”

“Anh muốn chuyển đi đâu?”

“Kí túc xá của câu lạc bộ trai bao.”

“Hả? Từ khi nào còn có cả cái thứ đó nữa? Anh thực sự muốn đi làm trai bao?”

“Chưa từng làm qua, thử xem sao.”

“Cái thứ này cũng có thể thử sao...”

“Em không thích như vậy ư?” Ngữ khí thăm dò.

“Phải rồi, đương nhiên là em thích!” Ngữ khí châm biếm.

“Anh cũng cảm thấy vậy, phải rồi, hàng xóm phòng anh chính là VIP đó, mẹ Duy Mặc dường như rất mong anh chuyển đến đó thì phải.”

“...”

“Sao vậy?”

“Không, đột nhiên cảm thấy hơi lành lạnh.”

“Két!” Tiếng phanh xe vang lên.

Cô ngẩng đầu, phát hiện mình đã đến dưới nhà. Cô nhảy xuống khỏi xe, muốn nói điều gì, nhưng lại mím môi lại. Một lát sau, cô nói: “Chuyển nhà có cần em giúp gì không?”.

Môi anh cong lên mấy phần, nhưng cũng không phải quá vui vẻ: “Không cần, đồ của anh cũng không nhiều mà”.

“Vậy, em lên trước đây?” Cô chỉ chỉ lên lầu, hỏi anh.

Anh mỉm cười, gật gật đầu, nhìn cô đi lên, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của cô nữa, mới móc bao thuốc trong túi quần ra, châm một điếu. Một lúc lâu sau, anh mới cất lên một tiếng, cười nhạo chính mình: “Làm gì vậy, tự nhiên lại khách sáo đến mức bản thân mình cũng không quen nổi, thật đáng chết”.