Yêu Em Thành Nghiện

Chương 47




Trans: Anna + Beta: Đậu Xanh

—(^u^)—

Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, Bạch Chỉ cầm một quyển sổ nhỏ và một bình giữ nhiệt cháo trắng đến phòng bệnh ở khoa Ngoại.

Thấy cô vừa đi vào cửa, Lưu Đình lập tức đứng dậy chào hỏi: “Bác sĩ Bạch, sao chị lại đến đây?”

Bạch Chỉ khẽ đặt bình giữ nhiệt xuống đầu giường chú Lưu, rồi nói: “Tôi đến thăm chú một lát.”

Chú Lưu đã tiến hành phẫu thuật được một thời gian, tình trạng phục hồi cũng tiến triển tốt. Theo như lời Phó Tây Phán nói thì chỉ cần ở lại bệnh viện thêm một vài ngày để theo dõi là có thể xuất viện.

Chú Lưu đang nằm trên giường, chân thành nói lời cảm ơn: “Ôi trời, cháu đã chữa bệnh giúp con gái tôi đáng lý phải là chúng tôi nên mang chút đồ vật đến cảm ơn mới phải. Đằng này lại phải để cháu đến thăm.”

Bạch Chỉ khẽ cười đáp: “Cũng không hẳn là tặng không. Thật ra cháu cũng có chuyện muốn nhờ chú.”

Chú Lưu có chút sửng sốt hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Bạch Chỉ lấy điện thoại di động ra, trong mục Album tìm một bức ảnh chụp chậu hoa lan tử la.

“Nhà cháu trồng mấy chậu hoa lan tử la này đã được mấy năm rồi. Nhưng không hiểu sao gần đây tất cả đều bị héo úa. Cháu từng nghe Lưu Đình nói chú là nghệ nhân trồng hoa có tiếng ở thành phố A nên muốn hỏi chú một chút.”

Chú Lưu vốn là một nghệ nhân trồng hoa có tiếng tăm ở thành phố A. Cả cuộc đời luôn gắn liền với hoa cỏ. Tiệm hoa mà chú mở cũng là cửa hàng hoa đẹp nhất trong thành phố.

Vừa nghe Bạch Chỉ nhắc đến hoa, ông chú lập tức tỉnh táo.

Ông vươn tay ra đỡ lấy thành giường, gắng gượng ngồi dậy. Từ trong túi áo lấy cặp kính viễn thị rồi đeo lên.

Chú Lưu híp mắt rồi cẩn thận nhìn bức hình trên tay.

Trong mắt người thường, hoa cỏ có lẽ chỉ có sự khác biệt về màu sắc và chủng loại. Nhưng đối với chú Lưu, mỗi cây hoa lại có những vẻ độc đáo đẹp riêng.

Chú liếc mắt một cái đã nhận ra, tấm hình mấy chậu hoa lan tử la Bạch Chỉ mang đến này cùng với bức hình mà Phó Tây Phán mang tới hỏi chú là một.

Thấy chú Lưu im lặng không nói lời nào, Bạch Chỉ thầm nghĩ chẳng lẽ chú ấy lại gặp phải vấn đề nan giải, cô vô thức nắm chặt cây bút trên tay đến toát cả mồ hôi, có phần lo lắng hỏi: “Chú Lưu, vấn đề phức tạp lắm sao? Liệu còn có thể cứu chữa được nữa không?”

Chú Lưu khẽ cười, vỗ ngực chắc nịch rồi đảm bảo: “ Đương nhiên là cứu được. Cháu đến gặp ta là tìm được đúng người rồi đó.”

“Hoa này của cháu là hoa lan châu Phi, nó ưa trồng ở nơi có bóng râm. Nhưng nếu cháu đem nó trồng ở nơi quá râm, ánh mặt trời thậm chí không thể chiếu tới được thì hoa khi nở màu sẽ bị nhạt. Nghiêm trọng hơn là cây sẽ chỉ có mỗi lá, mà không thể ra hoa.”

Bạch Chỉ nghiêm túc ghi chép từng lời căn dặn của chú Lưu, rồi cô lại hỏi: “Vậy cháu đem mấy chậu cây này đặt ở ban công có được không ạ?”

“Cũng được thôi. Nhưng cháu nhớ phải chú ý xem ánh sáng chiếu tới nơi đó có mạnh không. Bằng không lá sẽ bị đổi sang màu vàng đó.”

“Phải rồi, bây giờ tuy đang là mùa hạ. Tiết trời oi nóng, nhưng phải nhớ không được vì thời tiết oi nóng như thế mà tưới cho mấy  chậu hoa lan tử la này quá nhiều nước, sẽ rất dễ bị úng rễ. Hơn nữa khi tưới cũng phải lưu ý đừng để nước dây vào lá, nếu không… Sẽ dẫn đến dễ dàng bị hư nát.”

Bạch Chỉ nghiêm túc gật đầu, nhanh chóng ghi chép lại những gì chú Lưu nhắc nhở.

Chú Lưu nhìn Bạch Chỉ chăm chú ghi chép nghiêm túc, có chút giống học sinh tiểu học, không nhịn được bèn trêu đùa: “Bác sĩ Bạch, cháu không cần phải vội vàng như thế đâu. Cứ bình tĩnh mà viết, nếu không nhớ hết thì có thể hỏi ta.”

“Không sao ạ. Cảm ơn chú, con đều nhớ hết được.”

Cứ như vậy một thời gian, hễ có thời gian rảnh rỗi là Bạch Chỉ lại cầm canh gà đến thăm chú Lưu, rồi cùng thuận tiện hỏi han về chuyện chăm sóc mấy chậu hoa lan tử la.

Chú Lưu thoáng nhìn đến chén canh ở đầu giường, có chút ngại ngùng nói: “Bác sĩ Bạch, cháu có gì không hiểu có thể trực tiếp đến hỏi ta. Mỗi lần đến cũng không cần phải mang theo gì cả.”

“Sao cháu có thể tay không mà tới được, dù sao cháu đến đây cũng đã làm phiền chú rất nhiều.”

“Ây chà, thật ngại quá. Con gái ta được cháu chữa khỏi bệnh, bạn trai cháu còn làm phẫu thuật cho ta nữa.”

Bạch Chỉ có chút ngây ngốc: “Bạn trai cháu?”

Chuyện giữa cô và Phó Tây Phán từ bao giờ mà đến ngay cả bệnh nhân cũng biết vậy?

Chú Lưu cũng có chút sửng sốt: “Cháu với bác sĩ Phó không phải là….”

Nói xong, ông lại chỉ vào bức ảnh trong tay Bạch Chỉ, rồi nói: “Lần trước bác sĩ Phó cũng từng đến hỏi ta về vấn đề nuôi dưỡng hoa lan tử la. Ảnh chụp cậu ta mang đến cùng với tấm ảnh này của cháu chính là chụp cùng một chậu hoa, cho nên ta cứ nghĩ hai người là một cặp.”

Bạch Chỉ ho nhẹ một tiếng, trên mặt có chút nóng lên.

Cô cũng không ngờ rằng từ mấy bức hình lan tử la này có thể biết được nhiều chuyện đến vậy.

Trong phòng bệnh, mấy bệnh nhân khác do Phó Tây Phán điều trị, vừa nghe được tin bác sĩ Bạch là bạn gái Phó Tây Phán liền tập tụ tập lại bàn tán.

Ngay cả chủ nhiệm Nghiêm khi tới kiểm tra, nhịn không được mà khuyên nhủ: “Bác sĩ Bạch, cháu nên suy nghĩ kỹ lưỡng nhé. Tiểu Phó cũng là một người đàn ông không tồi.”

Chủ nhiệm Nghiêm không chỉ có chức vụ cao mà còn là đồng nghiệp của ba cô nữa. 

Ông ấy đã nói như vậy, Bạch Chỉ cũng không thể thẳng thắn phản bác lại giống như khi nói về chuyện này với bác sĩ Tiểu Lý. Cô chỉ có thể yên lặng xem như đáp ứng.

Cứ như vậy, chỉ vì câu nói khuyên bảo cô của chủ nhiệm Nghiêm, cả hai khoa khoa Phụ khoa và khoa Ngoại đều cho rằng Bạch Chỉ cùng Phó Tây Phán đang hẹn hò với nhau.

Hiểu lầm này cũng khiến các bác sĩ bên khoa Ngoại mỗi lần vô tình gặp Bạch Chỉ trên hành lang hay trong nhà ăn bệnh viện đều phá lệ trở nên thân thiết với cô. 

Chuyện này cũng khiến Bạch Chỉ có chút không thích ứng kịp.

Bác sĩ Tiểu Lý hằng ngày hay buôn chuyện linh tinh thấy vậy nên bày cho Bạch Chỉ biện pháp: “Bác sĩ Bạch, có phải cô còn chưa thích nghi được với chuyện này không? Tôi có một cách giúp cô lập tức dễ dàng chấp nhận được chuyện này.”

“Cách gì?”

“Đồng ý hẹn hò với anh ấy.” Nói rồi bác sĩ Tiểu Lý chỉ về phía Phó Tây Phán: “Như vậy không phải mọi người sẽ không bàn tán nữa không phải sao?”

Bạch Chỉ nghe đến đây thì cười lạnh: “Thật lòng cảm ơn ý tưởng hay ho này của anh nha.”

Sau khi tiến hành xong một cuộc giải phẫu, Phó Tây Phán thay đồ, khẽ lau mồ hôi trên trán rồi đi về phía văn phòng. Anh vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp Bạch Chỉ: “Sao em lại ở đây? Đến tìm anh sao?”

Bạch Chỉ đặt một tập tài liệu lên bàn làm việc rồi nói: “Đây là tài liệu chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật hợp tác giữa hai khoa chúng ta vào cuối tuần này.”

Phó Tây Phán lúc này vẫn có chút ngơ ngác hỏi: “Phẫu thuật lần này không phải là anh và bác sĩ Vương đảm nhiệm hả? Sao người mang tài liệu đến lại là em?”

Bạch Chỉ bĩu môi: “Anh không muốn sao?”

Phó Tây Phán lập tức lắc đầu.

Bạch Chỉ cho rằng anh biết rõ còn cố tình hỏi, cô khẽ hừ một tiếng rồi bước chân ra khỏi căn phòng, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng.

HIện tại Phó Tây Phán lại ngơ ngác.

Bác sĩ Tiểu Lý ở một bên chứng kiến từ đầu đến cuối sự việc không nhịn được đành vỗ vai anh, nói: “Đây còn không phải là người ta cố ý tìm cơ hội để đến gặp anh hay sao? Đến chủ nhiệm Nghiêm còn thấu tình đạt lý, mà tự anh lại không hiểu được chuyện này, thật là…Chậc chậc.”

Phó Tây Phán vội quơ lấy một quyển vở mỏng trên bàn, rồi cuộn lại thành cái ống tròn, gõ vào đầu anh ấy: “Cậu bớt xàm đi. Còn không mau làm việc. Tài liệu cần thiết cậu còn chưa chuẩn bị xong đâu đấy.”

**

Thời gian cứ như vậy trôi qua, lòng nhiệt tình của Phó Tây Phán cũng không vì sự lạnh lùng của Bạch Chỉ mà bỏ cuộc.

Anh luôn nhớ từng lời nói Bạch Chỉ nói với mình.

Cô không muốn anh khiến cuộc sống sinh hoạt đời thường của cô bị xáo trộn. 

Vậy thì lúc tan tầm, anh sẽ không đến khoa Phụ khoa đợi cô nữa, mà sẽ ngồi chờ ở ghế đá dưới khu nội trú.

Bạch Chỉ mỗi ngày tan ca từ cửa khu nội trú bước ra đều sẽ thấy anh ở đó.

Lâu ngày, cô dần dần có chút hoảng hốt.

Lúc này Bạch Chỉ đang ngồi sau yên xe đạp của Phó Tây Phán, hai tay vòng ra trước ôm lấy eo anh. Trong đầu cô đang nhớ đến hình ảnh Phó Tây Phán đứng ở cửa khu nội trú vẫy tay với cô vào một ngày nắng.

Bỗng nhiên cô cúi đầu, có chút thơ thẩn mà hỏi: “Này, Phó Tây Phán. Rốt cuộc anh thích em ở điểm nào?”

Phó Tây Phán nghe vậy liền phanh gấp một cái, cả hai người theo quán tính đổ về phía trước.

Anh dừng xe, chậm rãi mà xoay người, nhíu mày, suy nghĩ cẩn thận một lát rồi đáp: “Anh thích cảm giác khi được ở bên cạnh em. Một cảm giác khiến người ta an tâm.”

Anh vốn tự cho mình đã đưa ra câu trả lời hoàn mỹ nhất, nhưng không nghĩ đến, Bạch Chỉ khi nghe được lại yên lặng.

Cô ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Phó Tây Phán. Đã bao giờ anh từng nghĩ đến, thứ anh thích chẳng qua chỉ là cảm giác có một người bầu bạn bên cạnh hay chưa? Bởi vì chúng ta là đồng nghiệp, đến nơi ở cũng cạnh nhau, có nhiều thời gian gặp gỡ nên anh mới có ảo giác rằng anh thích em?”

“Ảo giác sao?”

“Ừ.” Bạch Chỉ gật đầu, lại nói tiếp: “Nếu bây giờ người ở cạnh nhà anh không phải là em, cùng anh đến trường dạy học cũng không phải em, mà là một cô gái khác. Có lẽ anh sẽ giống như bây giờ. Thích cô ấy. Ỷ lại vào cô ấy.”

Phó Tây Phán có chút khó hiểu nói: “Tại sao bỗng dưng em lại tưởng tượng ra chuyện anh không thích em?”

Bạch Chỉ mím môi, có chút không nói lên lời.

Cô do dự một lúc, mới khẽ nói: “Có lẽ là bởi vì…Anh quá ưu tú đi.”

“Cho dù hiện tại hai chúng ta cùng sống dưới một mái nhà, ở bệnh viện đi làm dù cúi đầu xuống hay ngẩng đầu lên đều có thể thấy nhau. Dù hiện tại anh quan tâm em như vậy nhưng em vẫn luôn cảm thấy, Phó Tây Phán, anh với em quá khác biệt. Cho nên, em không có cách nào để thích anh.”