Trans: Như Quỳnh + Beta: Haily
—–@_@—-
Trước khi tiến hành ca phẫu thuật, Bạch Chỉ và Phó Tây Phán cùng đem phiếu xác nhận phẫu thuật vào phòng bệnh cho Tô Nhiễm ký.
Dù có bạn trai ở bên cạnh nhưng khi ký tay cô ấy vẫn run run.
Bạch Chỉ nắm tay cô và nói: “Hãy tin tưởng chúng tôi.”
Tô Nhiễm gật đầu một cách nặng nề: “Được!”
Đúng giờ ca phẫu thuật đã được bắt đầu. Tô Nhiễm nhìn bác sĩ bỏ thuốc mê vào túi truyền dịch, sau đó mắt cô dần mờ đi, giọng nói của Bạch Chỉ và Phó Tây Phán cũng nhỏ dần rồi biến mất.
Trước đây Bạch Chỉ chỉ nghe giáo viên trong lớp nói về tốc độ tay của bác sĩ phẫu thuật phải ổn định và thao tác phải cực nhanh trong quá trình phẫu thuật.
Ca phẫu thuật hôm nay cô đã được tận mắt chứng kiến.
Động tác tay của Phó Tây Phán rất điêu luyện, vừa may vừa thắt nút cùng một lúc, mọi thứ trước mắt diễn ra như một video được tua nhanh.
Trong phòng phẫu thuật yên tĩnh, anh đặt các dụng cụ phẫu thuật trên khay sang một bên. Anh gật đầu với y tá bên cạnh ra hiệu kết thúc ca mổ.
Khi cả hai bước ra khỏi phòng mổ, Phó Tây Phán cũng không quên trêu chọc: “Hai cô cần phải khâu vết thương nhiều lên, vết cắt của cô còn chưa khéo đâu.”
“Ừm”. Bạch Chỉ gật đầu nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ.
Phó Tây Phán hơi ngạc nhiên. Anh cứ tưởng Bạch Chỉ sẽ tức giận phản bác lại mình, nhưng không ngờ cô chỉ gật đầu và thừa nhận khuyết điểm của mình.
Hai người cùng nhau đi về khoa nội trú.
Bạch Chỉ đang trao đổi với bạn trai của Tô Nhiễm về những điều cần lưu ý khi chăm sóc hậu phẫu, còn Phó Tây Phán chậm rãi đi về phía văn phòng.
Khi các bác sĩ và y tá nhìn thấy Phó Tây Phán đang đến, họ hoảng hốt chào anh một tiếng rồi rời nhanh chóng tản đi, như thể gặp phải bệnh dịch.
Phó Tây Phán hơi chau mày, đút tay vào túi áo. Anh không biết tại sao mọi người lại cư xử kì lạ như vậy.
Bạch Chỉ cũng cảm thấy lạ. Mặc dù Phó Tây Phán kiêu ngạo, nhưng tiếng tăm ở trong khoa vẫn rất tốt.
Tiếng thì thầm của các y tá và sự chỉ trỏ của bác sĩ thực tập khiến cô có cảm giác bị làm phiền.
Cô nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện với bạn trai của Tô Nhiễm, nhanh chóng đi theo Phó Tây Phán bước vào phòng khám khoa ngoại.
Phó Tây Phán vừa bước chân vào văn phòng, bác sĩ Tiểu Lý đang nằm trên bàn nói chuyện với Lâm Kinh Mặc nhanh chóng đứng dậy, ôm lấy vai Phó Tây Phán chào hỏi một cách không tự nhiên.
“Anh Phó, ca phẫu thuật kết thúc rồi sao? Vẫn ổn chứ?”
Phó Tây Phán chau mày, trả lời một cách ngắn gọn: “Tốt lắm.”
Anh quan sát hai người trước mặt, ánh mắt rơi vào món đồ đang được giấu sau lưng anh Lâm Kinh Mặc.
Phó Tây Phán gạt tay Tiểu Lý xuống, bước đến hỏi: “Đàn anh, anh cầm cái gì mà không thể cho tôi thấy?”
“Ồ…. Không, không có gì đâu.”
Lâm Kinh Mặc né tránh ánh mắt của Phó Tây Phán, kẻ ngốc nhìn vào cũng biết là anh ấy đang nói dối.
Phó Tây Phán giơ bàn tay ra trước mặt: “Lấy ra đi.”
Lâm Kinh Mặc thở dài, do dự một hồi, cuối cùng cũng đưa ra tờ báo giấu ở phía sau.
Phó Tây Phán mở tờ báo chuyên đưa tin tức về thành phố A. Nửa trang đầu là nói về mấy vụ cướp gần đây.
Bạch Chỉ kiễng chân lên, nhìn thấy bức ảnh của kẻ cướp được đăng trên báo. Đó chính là Trần Dũng, người đã trốn khỏi bệnh viện Nam Quang vài ngày trước.
Anh nhìn vẻ mặt thờ ơ của Trần Dũng, rồi đến hiện trường lộn xộn, sau cùng là con số thương vong.
Phó Tây Phán nhớ lại nụ cười của anh ta lúc ngồi trước mặt anh trong phòng tư vấn ngày hôm đó, và cả câu nói “Cảm ơn” ấy.
Lâm Kinh Mặc giật lại tờ báo, gấp lại nhiều lần rồi bỏ vào hộc tủ, sau đó vỗ vai an ủi anh: “Đó không phải là lỗi của cậu. Bất kể là ai khám thì tên đó cũng đã có kế hoạch bỏ trốn từ trước rồi.”
Phó Tây Phán gật đầu, vẻ mặt tự nhiên, giọng điệu có chút yếu ớt: “Ừm. Tôi biết rồi. Tôi không sao.”
Anh xoay người, bước vào nhà vệ sinh nam bên ngoài khoa nội trú.
Trong phòng vệ sinh anh mím chặt môi, đấm vào cửa, thấp giọng chửi: “Làm sao có thể…”
Từng câu hỏi trong buổi tư vấn ngày hôm đó, từng chút từng chút một hiện lên trong đầu anh.
Cho dù là miêu tả bệnh tình trong lúc khám, hay khi Phó Tây Phán dùng ngón tay ấn nhẹ lên bụng, biểu cảm trên khuôn mặt anh ta đều rất tự nhiên, không có chút giải tạo nào.
Vậy vấn đề nằm ở đâu?
Phó Tây Phán không thể tìm ra câu trả lời.
Anh chán nản bước ra khỏi nhà vệ sinh, đụng phải Bạch Chỉ đang đợi ở ngoài.
“Cô ở đây làm gì?”
“Đến xem anh thế nào”. Bạch Chỉ mỉm cười trả lời, dường như đoán được suy nghĩ của Phó Tây Phán.
“Anh vẫn đang nghĩ về ngày hôm đó sao?”
“Ừm”. Lần này Phó Tây Phán không hề che giấu suy nghĩ của mình: “Nếu tôi phát hiện ra tên đó đang giả bệnh thì tốt rồi. Rõ ràng quản ngục đã nhắc nhở tôi rồi, anh ta đến bệnh xá vài lần mà không tìm ra bệnh. Nhưng…”
Phó Tây Phán ngập ngừng nói. Anh thở dài vài lần, rồi không nói thêm nữa.
Bạch Chỉ khoanh tay trước ngực, nhẹ nhàng đáp: “Tôi nghĩ anh nói đúng.”
“Hửm?”
Bạch Chỉ gật đầu khẳng định: “Khi Trần Dũng đặt mảnh vỡ bình hoa lên cổ tôi, tay anh ta rất run, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Nhưng một tên xã hội đen tàn nhẫn như anh ta đúng ra không nên lo lắng mới phải. Chắc chắn lúc đó đã xuất hiện triệu chứng đau bụng. Ngoài ra trong thang máy tôi cũng thấy tên này đã dùng tay còn lại ấn vào bụng dưới nhiều lần.”
Cô tiếp tục nói thêm: “Nếu anh ta diễn trò trước mặt anh để giả bệnh rồi tìm cơ hội bỏ trốn, thì không cần phải diễn trước mặt tôi.”
Với sự động viên của Bạch Chỉ, tâm trạng vốn âm u khó chịu của Phó Tây Phán đã được cải thiện đôi chút.
Anh ngước mắt lên và nhìn thấy băng gạc quấn trên cổ Bạch Chỉ, trong mắt dường như léo tia đau lòng, chỉ là rất nhỏ bé, không ai nhìn thấy.
Phó Tây Phán giơ tay lên, nhưng khi tay anh gần chạm vào Bạch Chỉ, anh đã nhanh chóng thu lại.
Anh cố tình gạt đi cảm xúc, hỏi: “Còn đau không?”
Bạch Chỉ lắc đầu: “Không sao. Không liên quan đến anh. Anh không cần tự trách bản thân đâu.”
An ủi Phó Tây Phán xong cô quay lại phòng khám của mình. Bạch Chỉ nhìn hộp bánh quy ở trên bàn, nghĩ đến lúc trước thuyết phục mẹ cô gái giải vây cho cô. Cô nhanh chóng cầm lấy vài cái bánh, bước nhanh lên lầu.
Khi cô đến văn phòng khoa ngoại, lại thấy Phó Tây Phán cũng có hộp bánh quy giống hệt của cô trên bàn.
Huh? Hộp bánh quy cô không phải hàng mua, mà là chính tay cô bé kia làm thật sao?
Trước khi cô đặt câu hỏi, Phó Tây Phán đã quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì sao? Kiếm tôi có việc gì?”
“Ừm…”. Bạch Chỉ giấu bánh quy ra sau lưng, lắc đầu phủ nhận: “Tôi đến để gặp đàn anh Kinh Mặc, anh ấy không ở đây phải không, vậy thì tôi….”
Cô chưa kịp dứt lời, giọng nói của Lâm Kinh Mặc vang lên thật không đúng lúc sau lưng cô: “Tìm anh? Có chuyện gì sao?”
“Em… Ừm…”
Bạch Chỉ sững người, đầu óc trống rỗng, cô chợt nghĩ đến Giang Ly nên thản nhiên nói: “Chị Giang Ly lúc trước có đến chỗ em khám, lúc về anh nhớ nhắc chị ấy phải tập thể dục nhiều hơn”.
“Ồ. Được thôi.”
Lâm Kinh Mặc thấy có chút kì quái, tại sao Bạch Chỉ lại đột nhiên nói chuyện này với mình, trong khi cô ấy có thể tự đi nói với Giang Ly.
Anh liếc nhìn đồ vật phía sau Bạch Chỉ, cười khúc khích, ngay lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.
Lâm Kinh Mặc đưa cô vào văn phòng, hỏi: “Bác sĩ Phó, cậu mua cái bánh quy này ở đâu vậy?”
Lời nói vừa dứt, Bạch Chỉ lập tức ngẩng đầu, vểnh tai lên, tập trung toàn bộ sự chú ý vào Phó Tây Phán.
Cái miệng nhỏ của Lâm Kinh Mặc dường như mở to hết cỡ.
“Cái này?” Phó Tây Phán liếc nhìn đống bánh quy trên bàn rồi lấy hai cái: “Là được nam sinh sống ở phòng bên cạnh tặng đấy.”
“Ồ”. Lâm Kinh Mặc gật đầu, sau đó quay đầu hỏi Bạch Chỉ: “Tiểu Chỉ, còn chuyện gì không?”
“Không có, không có.”
Bạch Chỉ xấu hổ lắc đầu, vội vàng giấu bánh quy vào trong tay áo rồi xoay người chạy mất.
Cô cầm hộp bánh quy của mình và cắn thêm một miếng bánh quy mà Phó Tây Phán đã đưa cho, cả bao bì và hương vị đều giống hệt nhau.
Bạch Chỉ nhìn hộp bao bì trên tay, có dòng chữ “Cảm ơn bác sĩ” do cô gái đó viết.
Thật kì lạ, sao chàng trai thuê cùng nhà với Phó Tây Phán lại có hộp bánh y như của mình vậy?
Bạch Chỉ không hiểu được.
**
Trong giờ nghỉ trưa, tại nhà ăn, ngay khi Bạch Chỉ bưng dĩa đồ ăn của mình ngồi xuống, Diệp Viên Chí bước đến và ngồi xuống đối diện với cô.
Diệp Viên Chí lấy từ trong túi ra một tuýp thuốc mỡ, đẩy tới trước mặt Bạch Chỉ: “Này. Cái này cho cô. Tôi tự mình chuẩn bị đó. Nó chuyên dùng để loại bỏ sẹo, hiệu quả đặc biệt tốt.”
Diệp Viên Chí là bác sĩ khoa phục hồi chức năng.
Tại khoa của anh, ngoài việc hỗ trợ bệnh nhân tập một số bài tập vật lí trị liệu để sau mổ có thể nhanh chóng hoạt động bình thường, còn hỗ trợ thêm một vấn đề khác mà bệnh nhân rất quan tâm, đặc biệt là bệnh nhân nữ.
Đó là vết sẹo để lại trên cơ thể sau ca mổ.
Vì vậy, anh đã pha chế một loại thuốc mỡ đặc biệt để đối phó với vết sẹo do ca mổ để lại.
Vài ngày trước, Phó Tây Phán đến gặp anh và có hỏi anh ấy mấy thứ như này.
Diệp Viên Chí không ngờ rằng Phó Tây Phán, một người luôn kiêu ngạo và bắt nạt anh, đồng thời cũng là thần tượng của anh, lại có một ngày phải đến chỗ anh xin đồ.
Diệp Viên Chí nghĩ, ngoại trừ Bạch Chỉ có thể khiến Phó Tây Phán đi hỏi như vậy, có lẽ sẽ không xuất hiện người thứ hai đâu.
Chắc chắn rồi, hôm nay anh gặp Bạch Chỉ ở căn tin, anh đã thấy chiếc băng trên cổ cô từ xa.
“Phó Tây Phán đến gặp tôi, nói rằng anh ấy muốn một loại thuốc mỡ để xóa sẹo. Tôi nghĩ anh ấy muốn đưa nó cho cô.”
Bạch Chỉ đưa tay sờ miếng băng trên cổ, đỏ mặt nhận lấy tuýp thuốc.
Cô không ngờ Phó Tây Phán lại để tâm đến chuyện nhỏ này.
“Này… Ngày đó Lục Uyển Đồng rủ cô cùng đi xem phim điện ảnh, sau đó… Có hiệu quả không?”
“Này”. Bạch Chỉ cong môi. Khi Diệp Viên Chí đề cập đến vấn đề này, cô rất đau đầu và nói dứt khoát: “Hai người đừng có nghĩ ra mấy cái chủ ý vớ vẩn nào nữa có được không, tôi và anh ấy không thể đâu.”
“Tại sao?”
Bất kể là mối quan hệ không nóng không lạnh trước đó hay gần đây có nói thêm được vài câu giữa hai người, thì đối với Phó Tây Phán, một con người lạnh lùng và luôn xa cách, luôn từ chối người khác mà nói thì đây rõ ràng là một sự tiến bộ vượt bậc rồi.
Lục Uyển Đồng cũng nói với anh rằng chỉ cần anh lừa được Phó Tây Phán đi đến rạp chiếu phim. Chuyện này anh gần như đã nắm chắc mười phần, vậy mà hai người bọn họ vẫn chưa thấy dấu hiệu gì cả.
Diệp Viên Chí khó hiểu.
Bạch Chí lập lại những gì Phó Tây Phán đã nói với các y tá trong phòng khám phụ khoa: “Tôi không phải là mẫu người anh ấy thích”.
“Anh ấy nói như vậy sao?”
Bạch Chỉ gật đầu.
“Còn cô thì sao?”
Một câu hỏi làm Bạch Chỉ suýt nữa phun cơm ra ngoài, cô ngẩng mặt lên, có chút kiêu ngạo nói: “Dĩ nhiên là không rồi. Tôi thích con trai dễ gần. Phó Tây Phán, không tốt lắm….”