Editor: Withafan + Beta: Gnouht
—–»•«—–
Vì hôm qua chịu ảnh hưởng của Phó Tây Phán thế nên Bạch Chỉ mới trở về nhà gỗ nghỉ ngơi sớm.
Nhưng 5 giờ sáng đã vội vàng ngồi xe buýt trở về bệnh viện làm việc, trùng hợp là sáng nay số ca khám ở phòng bệnh rất đông khiến cô có chút chịu không nổi.
Bạch Chỉ không thích uống cafe, đặc biệt là cafe không đường kiểu Mỹ, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Nhưng sau khi uống một ly cafe vào bụng, tinh thần của cô không chỉ tỉnh táo cả buổi sáng mà cho đến tận trưa cô vẫn không hề buồn ngủ.
Lúc ăn cơm Bạch Chỉ cố tình mua hai cây kẹo mút, sau khi rời khỏi nhà ăn cô chậm rãi đi đến sân nhỏ của khu viện.
Cô tìm một cái ghế đá rợp bóng râm ngồi xuống, phía trên là một dàn gỗ phủ đầy dây leo xanh mơn mởn.
Giữa trưa ánh nắng hơi chói mắt, nhưng ở chỗ này thì đã bị cành lá tươi tốt che chắn hơn phân nửa, chỉ có vài điểm sáng nhỏ xuyên trên mặt đất.
Bạch Chỉ giơ tay đập đập vào vai trái, tay trái lấy một cây kẹo mút từ trong túi ra.
Ly cafe Phó Tây Phán đưa không chỉ làm tinh thần minh mẫn hơn mà tác dụng cũng thật lâu, còn làm đắng từ đầu lưỡi đến tận trong lòng.
Một buổi sáng trôi qua mà miệng cô vẫn còn hương cafe chưa tan và cả một chút vị đắng nhẹ.
Cô vừa bóc kẹo mút ra thì bỗng dưng cảm nhận được một ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Bạch Chỉ quay mặt nhìn sang thì thấy có một cậu bé đội mũ đã ở bên cạnh cô từ lúc nào.
Cậu nhóc còn chưa cao đến mặt bàn, nhìn như là mới năm sáu tuổi.
Cậu nhóc liếm mép nhìn chằm chằm cây kẹo mút trong tay cô.
Bạch Chỉ ho nhẹ một tiếng rồi giấu cây kẹo vào lòng như là giấu bảo bối, từ từ nhích người rời khỏi tầm mắt cậu bé.
Nhưng mà khi cô vừa xoay người, tay còn chưa kịp đụng vào vỏ bao của cây kẹo thì cậu nhóc đã lon ton chạy tới trước mặt cô.
Ánh mắt khao khát của cậu nhóc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cây kẹo mút trong tay Bạch Chỉ.
Cậu nhóc mím môi, cổ họng lăn lộn, khẽ nuốt nước bọt.
Bạch Chỉ cười nhẹ, đứng dậy và ngồi xổm trước mặt cậu nhóc.
Cô giơ cây kẹo mút trong tay lên, quả nhiên, tay cô vừa giơ lên cao thì ánh mắt của cậu bé cũng theo tay cô ngước lên.
Bạch Chỉ cố ý cầm cây kẹo quơ quơ trước mặt cậu bé, sau đó mới để trước mặt cậu: “Có phải nhóc muốn cây kẹo trong tay chị không?”
Bé trai không chớp mắt nhìn chằm chằm cây kẹo hình Cậu Bé Bọt Biển kia, gật đầu như gà mổ thóc.
Khóe miệng của Bạch Chỉ hơi nhếch lên, hào phóng đưa cho thằng bé: “Cho nhóc đấy.”
Nghe thấy cho mình, cậu cười tít mắt, nhảy nhót vui vẻ đưa tay nhận lấy.
Nhưng mà, ngay lúc đụng vào cây kẹo thì bỗng dưng cả người cậu nhóc run lên như bị điện giật, cuống cuồng rút tay giấu ở sau lưng.
Cậu cúi đầu, rụt rè nói: “Nhưng mà không thể……”
Bạch Chỉ thấy ánh mắt nhóc con chuyển động theo cây kẹo thì bật cười, cô sờ cái mũ trên đầu cậu an ủi: “Mẹ nhóc nói rất đúng, không thể tùy tiện ăn đồ người lạ đưa cho. Nhưng chị là bác sĩ mà, nhóc xem này…..” Vừa nói cô vừa chỉ huy hiệu màu đỏ “Bệnh viện Đa khoa Nam Cương” trên áo blouse trắng.
“Bác sĩ sẽ không làm hại người khác.” Bạch Chỉ lại đưa tay cầm kẹo của mình đến cậu nhóc.
Nhưng mà, bàn tay mũm mĩm của cậu nhóc vẫn nắm chặt góc áo, cậu rối rắm đến nhăn hết cả mặt.
Khóe miệng của bé dính nước bọt lóng lánh, ánh mắt cũng tràn đầy khát vọng nhưng vẫn mím môi không dám đưa tay ra.
Cậu bé ngẩng đầu: “Chị bác sĩ, em thật sự có thể ăn sao?”
“Được chứ.” Bạch Chỉ trả lời chắc chắn: “Chỉ cần nhóc ngoan ngoãn phối hợp điều trị thì sẽ được ăn.”
Thằng bé gật đầu rồi vươn cánh tay núc ních thịt như cái màn thầu ra, rồi vén tay áo lên làm lộ ra cánh tay trắng nõn.
Tuy trông cậu bé hơi nhỏ bé nhưng cánh tay lại rất khỏe, từng tấc da thịt đều rất săn chắc.
Trên tay cậu có vết kim châm, trên mu bàn tay cũng có dán băng dính.
Giọng cậu bé non nớt ngọt ngào: “Chị ơi mau xem này, em đã nghe lời bác sĩ rồi ạ.”
“Ừ.” Bạch Chỉ đau lòng kéo tay áo xuống cho cậu
Rồi đưa cây kẹo mút trong tay cho cậu: “Đây là chị bác sĩ khen thưởng cho vì ngoan ngoãn nghe…..”
Bạch Chỉ còn chưa nói xong thì trước mặt thình lình xuất hiện một đôi tay, anh ta nắm lấy cổ tay của Bạch Chỉ rồi hất mạnh qua một bên.
Bạch Chỉ đau đớn kêu lên, cây kẹo trong tay cũng bay nhanh ra ngoài.
Trên làn da trắng nõn của Bạch Chỉ xuất hiện hai vết đỏ.
Còn người kia thì hoàn toàn không để ý đến cô mà chỉ lạnh lùng nhìn cậu nhóc kia hỏi: “Thiên Ý, sao cháu lại ở đây? Vừa rồi chủ nhiệm kiểm tra phòng còn đang tìm cháu đấy!”
Cậu nhóc cúi đầu, giọng nói run rẩy: “Phó, bác sĩ Phó….”
Phó Tây Phán nhìn thấy cậu nhóc khoanh tay trước mặt, băng dính trên tay đã được mở ra một nửa, anh nhận ra trong giọng nói của cậu bé còn tràn đầy tủi thân.
Phó Tây Phán khẽ thở dài, giọng nói cũng mềm nhẹ hơn nhưng vẫn mang theo vài tia chất vấn: “Trở về phòng bệnh, lần sau muốn ra ngoài thì phải nói cho bác sĩ hoặc là y tá biết.”
Anh không chu đáo như Bạch Chỉ lúc nãy, từ đầu đến cuối anh đều đứng thẳng mà nói chuyện với cậu bé.
Cho nên cậu bé chỉ có thể ngước lên đáp lại anh: “Cháu biết rồi. Bây giờ cháu sẽ trở về.”
Nhìn bé trai tung tăng nhảy nhót trở về khu nằm viện, rồi vịn cầu thang cố gắng đi lên, Phó Tây Phán mới dám thở nhẹ ra.
Anh quay người lại, còn chưa kịp nói gì thì Bạch Chỉ đã đưa cổ tay sưng đỏ của mình ra trách móc: “Phó Tây Phán, anh bị sao thế, có chuyện gì không thể nói đàng hoàng được hả, sao lại hung dữ với một đứa trẻ như vậy?”
Vừa rồi Bạch Chỉ rất muốn xen miệng vào nhưng mãi vẫn không tìm được cơ hội.
Lúc cậu nhóc đó nói chuyện cùng Phó Tây Phán thì ánh mắt luôn né tránh, ngoan ngoãn vâng dạ, thoạt nhìn rất buồn tủi và đáng thương.
Phó Tây Phán khịt mũi cười nhạo: “Tôi làm sao? Tôi đang muốn hỏi cô có chuyện gì đấy! Cậu bé đó bị dị ứng nặng với đường, một cậy kẹo này của cô cũng có thể làm bé ấy mất mạng đấy!”
Trước sự chất vấn lớn giọng của anh, Bạch Chỉ mở to hai mắt, tay nắm kẹo cũng bất giác siết chặt.
Cô nhìn Phó Tây Phán đang vô cùng tức giận, hối hận mà cúi đầu, tự trách nói: “Tôi xin lỗi, tôi không biết….”
Bạch Chỉ đang bối rối không biết đặt tay vào đâu, chợt chọc vào lòng Phó Tây Phán. Anh mím môi chuyển mắt sang hướng khác, con giận vừa rồi cũng biến mất hơn phân nửa.
Anh chậm rãi nâng tay lên, đặt lên vai trái của Bạch Chỉ. Cánh tay anh nâng lên rồi lại hạ xuống, cứ lúng túng như vậy một hồi mới nhẹ nhàng vỗ lên vai cô hai cái như an ủi, rồi vội vàng thu về.
Bạch Chỉ cúi đầu chớp mắt, hai mắt mơ màng.
Cô không ngờ là hành động vô tình của mình lại có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Phó Tây Phán nhìn bộ dạng buồn rầu tự trách của cô cũng cảm thấy áy náy.
Anh biết là Bạch Chỉ không có cố ý, hơn nữa vừa rồi đúng là anh không kiềm chế được cơn giận của mình.
Bạch Chỉ cuống cuồng giơ tay lau giọt nước mắt trên khóe mắt, cô không muốn để Phó Tây Phán nghĩ là cô muốn giành lấy sự cảm thông hay tha thứ từ anh.
Phó Tây Phán lôi kéo cô ngồi xuống băng ghế bên cạnh. Anh dựa vào ghế dài rồi nhìn mấy đứa trẻ đang rèn luyện trên thiết bị tập thể hình cho người bị thương ở ngoài xa, nói: “Cô có biết lợi thế của tuổi trẻ là gì không?”
Anh hỏi Bạch Chỉ một câu hỏi tưởng chừng không hề liên quan. Cô ngừng nức nở rồi ngước lên nhìn anh đầy mờ mịt.
Phó Tây Phán giải thích: “Lợi thế của tuổi trẻ chính là phạm vào sai lầm thì vẫn còn có cơ hội để sửa chữa. Nhưng tiếc nuối chính là, những người trong nghề của chúng ta thì không thể chấp nhận bất kỳ một sai lầm nào. Vì vậy cần phải cẩn thận ở mọi lúc mọi nơi, đừng làm sự nhiệt tình và lòng tốt trở thành vật cản trở những phán đoán của bác sĩ.”
“Này.” Phó Tây Phán đưa ra một bao khăn giấy.
Lúc Bạch Chỉ nhận lấy khăn giấy thì Phó Tây Phán lại nắm lấy tay cô, nhưng lần này sức lực của anh rất nhẹ nhàng, còn cố tình tránh hai vết đỏ trên cổ tay cô.
“Vừa rồi là tôi quá nóng nảy, còn đau không?”
“Không sao.”
Bạch Chỉ lắc đầu, vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt.
Sau khi nhận được sự an ủi của anh, vừa hay cô cũng điều chỉnh lại cảm xúc và hỏi: “Phó Tây Phán, cậu bé ấy là bệnh nhân của anh à?”
Phó Tây Phán lắc đầu: “Không phải. Là bệnh nhân khoa giải phẫu thần kinh.”
“Bệnh gì vậy?”
Bạch Chỉ không khỏi tò mò, trông cậu nhóc bụ bẫm nhưng rất hoạt bát, bộ dáng không giống người bệnh.
“U sọ hầu (Craniopharyngioma).” Phó Tây Phán thở dài: “Tuy cậu nhóc ấy nhỏ bé nhưng cũng không phải là đứa bé. Cậu ấy đã mười sáu tuổi rồi, nhưng vì bị u sọ hầu áp chế tuyến yên nên đầu óc và chiều cao của cậu bé luôn dừng lại ở sáu tuổi. Ở phòng bệnh ai cũng gọi cậu là Tiểu Thiên Ý.”
“Lúc cậu ấy tới bệnh viện thì đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất, khối u và các mô xung quanh đã dính liền nhau nghiêm trọng nên chỉ có thể làm phẫu thuật cắt bỏ một phần, và bổ sung thêm xạ trị tại chỗ.”
Vừa nghe đến chứng bệnh này thì trong mắt của Bạch Chỉ càng thêm thương xót nhiều hơn.
Cô biết loại bệnh này, không những phải trị liệu hóa trị mà còn phải uống hormone lâu dài để điều hòa, đối với Tiểu Thiên Ý thì nó chắc chắn là một quá trình rất đau đớn.
Nỗi đau của quá trình trị liệu không chỉ là phẫu thuật, uống thuốc mà còn là sự xấu hổ do chiều cao không thể phát triển được nữa.
Bệnh u sọ hầu này thường gặp ở độ tuổi thanh thiếu niên, rất nhiều đứa trẻ dù trị liệu xong cũng không có cách quay lại đi học giống như những đứa trẻ bình thường. Chỉ có thể nhìn những bạn bè thời thơ ấu của mình lớn lên rồi rời đi.
Tâm trí của Tiểu Thiên Ý chỉ mới sáu tuổi, đúng là độ tuổi tràn đầy tò mò với thế giới xung quanh. Nhưng cậu lại bị nhốt trong phòng bệnh nhỏ bé. Đây là một nỗi đau về tinh thần khác.
Bạch Chỉ cúi đầu nhìn cây kẹo mút trong tay, như có gì đang nghẹn lại trong cổ họng.
Cô buồn khổ không phải chỉ vì sai lầm của bản thân mà còn vì những gì cậu nhóc đã gặp phải, cùng với ánh mắt đầy khao khát kia.
Bệnh dị ứng của cậu như xác nhận hương vị cuộc đời cậu vậy, mất đi tất cả ngọt ngào, chỉ còn lại mỗi vị đắng cay.
Phó Tây Phán vươn tay lấy đi cây kẹo mút trên tay cô, anh đứng lên rồi cũng tiện thể bỏ cây kẹo vào túi quần mình, động tác rất khéo léo và tự nhiên.
“Đây là lần thứ năm tôi giúp cô, cây kẹo này tôi sẽ coi là phí tư vấn mà nhận lấy, không quá đáng phải không?”
“Hả?”
Phó Tây Phán lại vỗ nhẹ vai cô: “Được rồi. Tôi đi đây. Chiều này tôi còn phải đi kiểm tra phòng cùng Lâm Kinh Mặc.”
Anh xoay người lại một cách phóng khoáng, chỉ để lại một tấm lưng vững chãi cho Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ ngồi trên băng ghế và đếm đầu ngón tay.
Giảng bài tuyên truyền là một lần, giải vây ở văn phòng viện trưởng một lần, hôm qua cõng mình ở bữa tiệc kết nối một lần nữa, rõ ràng là mới lần thứ tư mà!
“Này, Phó Tây Phán, anh có biết đếm không vậy, lần này mới là lần thứ tư mà!”
Phó Tây Phán không dừng lại, bật cười và lớn tiếng trả lời cô: “Tự đếm lại đi.”
Bạch Chỉ tỉ mỉ suy nghĩ một lúc, rồi bẻ ngón tay tính lại lần nữa, là bốn lần, không có sai mà.
Nhưng mà, lòng cô theo lần đếm này mà lộp bộp chùng xuống.
‘Cái bình cổ’ này vậy mà đã giúp mình những bốn lần rồi ư?