Yêu Em Thành Bệnh

Chương 4: 4: Anh Lo Lắng Cái Gì Người Ngoài Cũng Không Biết Em Là Vợ Anh





Buổi sáng tỉnh dậy, khóe mắt của Giản Ninh hơi nhức, cô chợt nheo mắt lại, đưa tay lên dụi dụi.Nhớ lại hôm qua cô uống say rồi ôm Trần Hiểu Na khóc lóc, cô cảm thấy hơi mất mặt.Cô vỗ trán, thở ra một hơi, vừa ngước mắt lên thì nhíu mày.Dung Thiếu Ngôn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ngồi trên ghế cuối giường, quay lưng lại với cô, anh đang cúi xuống nhìn cái gì đó.Giản Ninh cầm điện thoại bên cạnh lên nhìn một cái, cô hơi ngạc nhiên, đã tám giờ rồi mà Dung Thiếu Ngôn vẫn chưa đi làm.Cô cũng không qan tâm đến anh, nhìn xuống dưới thấy quần áo của mình đã được thay.

Cô cũng không lo lắng gì cả, dù sao không thể nào là Dung Thiếu Ngôn thay đồ cho cô.Tối qua cô không tắm, cảm thấy cả người rất khó chịu nên vội vàng đi tắm.Dung Thiếu Ngôn thấy có người đi qua mình nhưng anh cũng không phản ứng gì, anh dời mắt khỏi máy tính bảng, nhìn về phía cửa phòng tắm, khẽ cau mày.Cô đang làm gì vậy? Chẳng lẽ mấy ngày rồi mà vẫn chưa nguôi giận?Biết tối hôm qua cô đi bar uống rượu, anh cũng đang suy nghĩ có phải do mình quá đáng trong đêm tân hôn đó hay không?Từ trước đến nay cô đều thích dính lấy mình như cái đuôi nhỏ, nhưng hiện tại cô lại bỏ mặc anh, anh tạm thời hơi không quen.Sau khi đi ra khỏi phòng tắm, Giản Ninh nhìn thấy anh đang ngồi ở đó với tư thế như cũ thì buột miệng hỏi: "Sao anh vẫn chưa đi làm?"Trong giọng nói của cô còn có sự chán ghét nhè nhẹ.Dung Thiếu Ngôn cảm thấy hơi khó chịu, anh ngước mắt lên nhìn cô, nở nụ cười nhàn nhạt nói: "Đợi em."Hai chữ đơn giản được anh nói ra một cách tình cảm và dịu dàng, nếu không để ý đến sự hờ hững ẩn chứa trong đó thì người nghe rất dễ đắm chìm.Trước đây, khi Giản Ninh hết lòng thích anh, cô chỉ cảm thấy sự dịu dàng của anh khiến cô say đắm, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy hơi trái ngược.Cô nhíu mày nhìn Dung Thiếu Ngôn, cười xấu xa: "Này! Anh giả vờ cả ngày không cảm thấy mệt mỏi à? Em nhìn cũng thấy mệt mỏi."Dung Thiếu Ngôn hơi sững sờ, anh nhẹ nhàng nói: "Ninh Ninh có ý gì?"Giản Ninh nhún vai và tỏ vẻ không quan tâm đến việc anh giả vờ không hiểu, rồi bước sang một bên để sấy tóc.Tiếng máy sấy tóc vo ve vang lên trong căn phòng yên tĩnh, nhưng không hề có cảm giác ồn ào.Dung Thiếu Ngôn đứng dậy đi tới, cầm lấy máy sấy tóc trong tay cô, dịu dàng nói: "Để anh giúp em."Giản Ninh xoay người giật lấy, lườm anh một cái rồi tức giận nói: "Không cần."Bây giờ cô không còn là người thích anh đến mức đánh mất chính mình như trước đây nữa.Cô chỉ là một người bình thường, không phải là thánh mẫu, hiện tại cô chỉ cảm thấy chán ghét và oán hận anh.

Mỗi khi nhìn thấy anh, dường như lại nhắc nhở cô rằng ngày xưa cô đã ngu ngốc như thế nào.Cuối cùng Dung Thiếu Ngôn cũng lộ ra vẻ không kiên nhẫn trên vẻ mặt dịu dàng, cười mỉa mai: "Em còn muốn quậy tới khi nào? Hả?"Giản Ninh ngó lơ anh, sau khi tóc đã được sấy khô một nửa, cô đặt máy sấy sang một bên, quay sang nhìn anh, chống nạnh bực mình nói: "Hôm nay anh ăn nhiều muối quá à? Có chuyện gì thì nói luôn đi!"Sắc mặt Dung Thiếu Ngôn tối sầm lại, anh ngước mắt lên nhìn cô, chợt mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Anh chỉ muốn nhắc Ninh Ninh, bây giờ em không chỉ là cô cả của nhà họ Giản, tối hôm qua em như vậy, anh hy vọng không có lần sau."Giản Ninh bừng tỉnh, hiểu ra anh đang nói về cái gì.

Anh từng nói với mình không thích những cô gái quá phô trương và gợi cảm, vì thế mà cô đã thay đổi phong cách vì.

Mà đêm qua cô còn ở quán bar uống say đến không biết trời đất.Cô nheo lại đôi mắt xinh đẹp dò xét Dung Thiếu Ngôn, chế nhạo nói: "Anh lo lắng cái gì? Người ngoài cũng không biết em là vợ anh."Sắc mặt Dung Thiếu Ngôn cứng đờ một lúc, sau đó anh nghĩ đến điều gì rồi hơi cong môi, vươn tay chạm vào mặt cô, khẽ thì thầm: "Mong Ninh Ninh có chừng mực, em cũng biết là cho dù chuyện gì quá thì cũng không tốt mà."Anh cho rằng Giản Ninh tức giận là do anh không công khai cuộc hôn nhân của họ.

Lần này cô quậy lâu như vậy, anh cũng không đủ kiên nhẫn để đối phó với cô.Giản Ninh né tránh khỏi tay anh và nhếch khóe miệng, cô không biết người đàn ông này đang nói cái gì, giống như là đàn gảy tai trâu vậy.Cô trừng mắt nhìn anh và giận dữ bước đến phòng thay quần áo.


Trong lòng bực bội nên bây giờ cô không muốn đối mặt với anh.

Cô vốn đang cố gắng hết sức kiềm chế bản thân để nhanh chóng bước ra, nhưng để buông bỏ được tình cảm lâu năm như vậy vẫn cần một khoảng thời gian.Vì vậy, khi đối mặt với sự thờ ơ và châm chích của anh, trái tim cô vẫn cảm thấy đau nhói.Dung Thiếu Ngôn liếc nhìn bóng lưng cô, cụp mắt xuống, khi anh mở mắt ra, ánh mắt ấy lại bình tĩnh không gợn sóng.Anh không ở lại nữa mà quay người đi đến công ty.Khi Giản Ninh bước ra khỏi phòng quần áo, thấy anh không quan tâm nữa, cô vừa cảm thấy thỏa mãn nhưng cũng hơi bực mình.Nghĩ đến thái độ của anh, cô nghiến răng nghiến lợi, nhất định phải chọc cho anh tức chết để kế thừa gia sản của anh!Vừa ăn sáng xong, cô chuẩn bị ra ngoài càn quét một trận.

Là con gái mà, tâm trạng tồi tệ thì phải mua mua mua.

Cô sẽ đi quẹt thẻ của tên đàn ông thối đó.Một lúc sau, Dung Thiếu Ngôn ở trong phòng làm việc thấy điện thoại của mình thỉnh thoảng rung lên, khóe môi cong lên đầy mỉa mai.Cô vẫn đạo đức giả như vậy.Khi Giản Ninh đang ở trong một cửa hàng sang trọng chờ nhân viên đóng gói thì nhận được cuộc gọi của Trần Hiểu Na.Cô vừa quẹt thẻ vừa kẹp điện thoại trên vai: "Alo?"Trần Hiểu Na gấp gáp nsoi: "Ninh Ninh, cậu lên hot search rồi!"Giản Ninh không hiểu: "Hot search? Hot search gì?"Trần Hiểu Na: "Cậu có nhớ tối qua cậu đánh ảnh đế không? Anh ta mua hot search để bôi đen cậu đó, nhưng thân phận của cậu không bị bới ra, cậu bị chửi thảm hại luôn."Giản Ninh được nhà họ Giản bảo vệ rất tốt, nhiều người bên ngoài chỉ nghe đến danh tiếng của cô chứ không biết cô trông như thế nào."Tư Dục?" Giản Ninh khẽ cau mày, sau đó hờ hững nói:" Để cho anh tớ phong sát anh ta là được.""..." Trần Hiểu Na thực sự bội phục cô sát đất, cô Ninh quá tự tin rồi.

Địa vị của Tư Dục trong ngành giải trí không hề thấp, giá trị con người hơn trăm triệu, nhưng anh ta thậm chí còn không đủ tư cách lọt vào mắt Giản Ninh.Cô ta nhướng mày nói: "Đừng, nếu có người biết chuyện, danh tiếng của cậu lại bị bôi xấu."Chuyện danh tiếng của bạn cô ta bị truyền ra tệ hại như vậy còn không phải trà xanh kia gây ra à.Giản Ninh không quan tâm: "Không sao cả, như vậy không tốt à? Còn có ai dám lộn xộn với tớ chứ?"Điều này cũng đúng, Trần Hiểu Na không nói gì cả, mắt cô ta sáng lên, cười tủm tỉm nói: "Nhưng cậu trả thù anh ta như vậy sẽ không yên đâu! Bị người ta biết được, còn bị fan của anh ta đuổi theo mắng mỏ.


Đối với người như anh ta, chúng ta phải cởi bỏ từng lớp nguỵ trang của anh ta, huỷ hoại những thứ anh ta đang có, như vậy mới khiến hắn ta đau khổ."Giản Ninh hứng thú, nhướng mày nói: "Nói xem sao?"Trần Hiểu Na lập tức hào hứng đề nghị: "Lúc trước chẳng phải cậu thi lấy chứng chỉ năng lực à? Đến công ty của tớ làm người đại diện đi! Không chỉ có thể trả thù Tư Dục mà còn có thể lấy tài nguyên của Tô Liên."Cô ta hoàn toàn không lo lắng về tài nguyên của Giản Ninh, số người mà cô tiểu thư này quen biết không thể đếm xuể, thứ cô không thiếu nhất chính là tài nguyên.Giản Ninh cười to: "Không lẽ cậu muốn lừa tớ vào công ty cậu?"Ngược lại, cô đang cảm thấy rất hứng thú.Lúc trước khi Trần Hiểu Na bắt đầu xây dựng sự nghiệp, cô muốn giúp đỡ cô ta nên đã chạy đi lấy chứng chỉ năng lực người đại diện và muốn giúp hỗ trợ thị trường tài nguyên cho cô ta.Kết quả là Trần Hiểu Na đã tự tìm được chỗ dựa cho mình và hoàn toàn không cần cô.“Vậy tóm lại cậu có tới không?” Trần Hiểu Na tiếp tục dụ dỗ: “Như vậy thì cậu có thể tự mình dạy dỗ cho những chàng trai trẻ rồi, dù sao các cậu cũng không công khai chuyện kết hôn, cậu muốn làm gì cũng được mà phải không?"Cô ở trong giới này đã lâu, cũng cảm thấy rất cởi mở với những chuyện này, nếu tên thối kia đã nói đây là hôn nhân mở cửa, không can thiệp chuyện của nhau, vậy thì sao phải để bản thân mình ấm ức chứ.Cô chỉ mong bạn thân của mình mau chóng buông bỏ được.Giản Ninh cảm thấy ấm áp trong lòng, giả vờ cười ngạo nghễ: "Được rồi! Cậu phải cho tớ chàng trai trẻ đẹp trai nhất đấy."Trần Hiểu Na cười to: "Được!"Tại công ty, trợ lý Hình Vũ của Dung Thiếu Ngôn cầm chiếc iPad đến vào báo: "Sếp, chị nhà bị bôi nhọ, anh xem chưa?"Trong công ty, chỉ có cậu ta biết Dung Thiếu Ngôn và Giản Ninh đã kết hôn.

Nhìn thấy những bài bôi nhọ Giản Ninh, cậu ta không biết có nên giải quyết hay không, dù sao cậu ta cũng biết sếp mình mệt mỏi với cô tiểu thư này như thế nào.Dung Thiệu Ngô ngước mắt lên nhìn cậu ta, thản nhiên nói: "Cô ấy bị làm sao?"Hình Vũ đưa iPad cho Dung Thiếu Ngôn và kính cẩn nói: "Anh xem trước đi đã."Dung Thiệu Ngô cầm lấy và xem nội dung bên trong.Chính Tư Dục đã đăng Weibo...Tư Dục: Đàn ông cũng phải tự bảo vệ mình khi ra ngoài! [Hình ảnh] [hình ảnh]Những tấm hình anh ta đăng lên rõ ràng là cắt từ camera giám sát, chính là khoảnh khắc anh ta bị đánh, khuôn mặt của Giản Ninh bị lộ, xinh đẹp nhưng kiêu ngạo.Anh ta hối hận vì đã không tìm ra người phụ nữ đó là ai.

Nhưng khi anh ta đăng nó lên như thế này, cô sẽ thấy bạo lực trên mạng đủ để hành hạ một người.

Và ai đó sẽ gặp cô rồi nhận ra cô.Các bình luận bên dưới đầy những lời chửi rủa, có một số fan nói muốn thấy người phụ nữ trong bức ảnh bằng xương bằng thịt."Chết tiệt! Anh tôi gặp phải biế/n thái à? Người phụ nữ này là một kẻ điên hả?""Trong quán bar, người phụ nữ biế/n thái này chắc hẳn đã phải lòng vẻ đẹp của anh mình rồi! Do không chiếm được nên mới dùng bạo lực""Đồ biế/n thái! Cút ngay!""Anh mình phải cẩn thận khi ra ngoài đấy! Lo lắng cho anh quá."Dung Thiếu Ngôn hít một hơi thật sâu, nặng nề ném iPad lên bàn, giọng điệu hơi trầm: "Để cô ấy tự lo."Anh nhìn thấy Giản Ninh ăn mặc như vậy ở một nơi như thế, lại còn đánh một người đàn ông không kiêng dè hình tượng, nhìn những lời bình luận này anh chỉ cảm thấy phiền.Đúng là anh có thành kiến với cô nên anh mới không đếm xỉa đến chuyện này.Hình Vũ nhìn anh, cậu ta muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng chỉ đáp: "Vâng."Cậu ta muốn nói rằng đây rõ ràng là chị nhà bị bôi nhọ, cậu ta nghĩ Dung Thiếu Ngôn sẽ biết.Cậu ta biết về Tư Dục, phẩm chất người này không ổn, chắc chắn anh ta đã làm gì đó với chị nhà nên mới bị đánh tơi bời như vậy.Không ngờ Dung Thiếu Ngôn tức giận cũng là vì điều này.Khi Dung Thiếu Ngôn về nhà vào buổi tối, Giản Ninh đang vui vẻ dọn dẹp các chiến lợi phẩm hôm nay của mình ở trong phòng.

Nghĩ tới những thứ này đều là dùng tiền của tên thối kia mua, sự uất ức trong những ngày qua của cô đã biến mất.Dung Thiếu Ngôn bước vào, nhưng không thấy Giản Ninh nên anh hỏi dì Trương: "Dì Trương, cô chủ đâu?"Dì Trương treo áo vest cho anh và nói: "Cô chủ ở trên tầng."Dung Thiếu Ngôn bước lên lầu, nhìn quanh trong phòng một ượt, sau đó đi đến phòng quần áo, nhìn người phụ nữ vừa ngâm nga vừa treo từng món đồ lên.Đáng lẽ những việc này sẽ do người giúp việc làm, nhưng Giản Ninh thích thú với cảm giác thu dọn chiến lợi phẩm.Anh bước tới, cúi đầu nhìn cô cười nói: "Hôm nay em có vui không?"Giản Ninh quay lại, nhướng mày, cố ý cười một cách suồng sã: "Sao lại không vui chứ? Thật sự là vui muốn chết luôn."Dung Thiếu Ngôn tới gần cô, cặp mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhẹ nhàng nói: "Bị người ta chửi cũng vui vậy à?"Giản Ninh nghe vậy thì biết anh đã biết chuyện cô bị bôi nhọ.

Cô thật sự không quan tâm chuyện này, cô không hề để bụng, điều tra khắp nơi cũng không biết cô là ai, cho dù tra ra cũng không vấn đề gì với cô.Cuối cùng khuôn mặt Dung Thiếu Ngôn cũng trở nên lạnh lùng trước mặt cô, anh ngước mắt lên nhìn cô, không rõ ý tứ và cảm xúc: "ANh không quan tâm em chơi như thế nào, nhưng anh mong rằng em có thể biết chừng mực, đừng làm mất mặt hai nhà Dung - Giản."Sắc mặt anh quanh năm tái nhợt, lúc tức giận thì càng trở nên lạnh lùng khó giấu."Ồ! Tức giận rồi hả?" Giản Ninh cười thách thức, chế giễu: "Người nào đó không về nhà vào đêm tân hôn, còn có tin xấu với người phụ nữ khác thì không mất mặt à?"Nghe cô nói như vậy, sự tức giận của Dung Thiếu Ngôn đột nhiên biến mất.Anh tiến đến gần cô, mỉm cười và vươn tay nhéo cằm Giản Ninh, lấy lại vẻ dịu dàng thường ngày, cười nói: "Ninh Ninh yên tâm, không ai có thể uy hiếp địa vị cô chủ trong nhà họ Dung của em."Trong lòng anh có một cảm giác vui mừng không kiềm chế được, hóa ra mấy ngày nay cô tức giận vì chuyện này.Anh đã quên rằng trong mắt của người phụ nữ này không chứa được một hạt cát.Giản Ninh vỗ vỗ tay anh, nhìn anh một cái hời hợt sau đó xoay người để người giúp việc thu dọn giúp mình, cô không muốn ở chung một không gian với người này.Dung Thiếu Ngôn từ từ khép lại nụ cười và dần nhướng mày lên, những thay đổi gần đâycủa Giản Ninh khiến anh hơi bối rối một cách khó hiểu.Lý trí nói với anh rằng gần đây cô rất khác thường.


Nhưng anh sẵn sàng tin rằng đó chỉ là cơn giận dỗi của cô mà thôi.Giản Ninh không thèm quan tâm đến việc Tư Dục bôi nhọ mình, đợi đến khi anh ta mất đi những gì mình có, anh ta sẽ thấy rằng tất cả những điều này chỉ là một trò cười.Không biết lượng sức mình.Mấy ngày nay cô chuẩn bị đi làm nên sắm cho mình một vài bộ trang phục công sở.

Cô đã đồng ý làm người đại diện cho công ty của Trần Hiểu Na, nên tất nhiên cô sẽ làm một cách nghiêm túc.Từ nhỏ cô đã như vậy, chỉ cần cô quyết định chuyện gì thì nhất định phải làm bằng được, nếu không cô đã chẳng thích Dung Thiệu Ngôn nhiều năm như vậy.Vào buổi tối, Giản Ninh mặc thử quần áo trong phòng, một chiếc áo sơ mi màu be, quanh đường viền cổ áo được buộc bằng một chiếc nơ rộng thùng thình, chiếc quần tây đen làm nổi bật đôi chân dài và thẳng của cô.

Người phụ nữ trong gương có đường nét tinh xảo xinh đẹp, cằm hơi nhếch lên cao ngạo.Cô hài lòng gật đầu, đôi mắt đẹp nhướng lên.Khi Dung Thiệu Ngôn bước vào nhìn thấy cô như vậy, một chút ngạc nhiên mờ nhạt xẹt qua trong mắt anh, sau đó anh nheo mắt khẽ cười và nói: "Em lại muốn làm gì?"Giản Ninh liếc mắt nhìn anh và nói: "Liên quan gì đến anh?"Dung Thiệu Ngô đặt tay lên miệng ho khan, sau đó anh đến gần cô, giơ tay lên thắt nơ cho cô, cúi đầu nhìn cô rồi nói nhỏ: "Muốn đi làm à?"Giản Ninh mạnh mẽ đẩy tay anh ra, lườm anh một cái, tức giận nói: "Em không thể đi làm à?"Dung Thiệu Ngôn cúi đầu liếc nhìn mu bàn tay đỏ ửng, khẽ cau mày, sau đó thả lỏng ra và mỉm cười khó hiểu: "Yên ổn làm cô Dung không tốt à?"Anh vươn tay nắm lấy tay Giản Ninh và siết nhẹ, cúi đầu hôn nhẹ vào khóe môi cô.Trái tim Giản Ninh như bị lấp đầy và có thể nổ tung trong nháy mắt, cô lườm anh: "Anh coi thường em? Coi thường em mà còn muốn lấy em, không có tự trọng?"Lời nói này lập tức đâm vào tim của Dung Thiệu Ngôn, sau đó anh khẽ cười, nhẹ nhàng nói: "Ninh Ninh muốn đi làm thì anh sẽ sắp xếp một vị trí ở Dung thị cho em nhé? Em muốn làm gì?"Cô vẫn giẫm đạp người khác dưới chân mình một cách dễ dàng giống như cô đã từng làm trong quá khứ, cũng như cô đã gạt bỏ tình cảm của anh năm đó.Giọng điệu của anh giống như đang dung túng cho Giản Ninh gây sự vô cớ, dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không tức giận.“Không cần!” Giản Ninh lạnh lùng nói, sau đó rút tay về, đi ngang qua anh và cố ý đụng vào người anh.Dung Thiệu Ngôn lùi lại một bước khi bị cô đụng vào, khóe môi cong lên, anh lại muốn xem cô tiểu thư này có thể làm được gì?Buổi tối khi đi ngủ, Giản Ninh vẫn quay lưng về phía Dung Thiệu Ngôn, cô không phải thánh mẫu, cô cũng khổ sở lắm chứ.

Chỉ là cô ấy đã quen với việc che giấu sự mềm yếu của mình bằng những cái gai như con nhím.Dung Thiệu Ngôn nghiêng người nhìn bóng lưng cô, kể từ khi hai người kết hôn, anh nhìn thấy nhiều nhất là bóng lưng của cô.Sau khi nhận ra điều này, anh cau mày thật sâu, như thể có thứ gì đó mà anh không thể nắm bắt được...Cuối cùng cũng đến ngày cô hẹn với Trần Hiểu Na, Giản Ninh lái chiếc Bugatti màu đỏ của cô ra khỏi nhà.Khi Trần Hiểu Na nhìn thấy cô, cô ta đã trêu chọc: "Cô cả nhà họ Giản à, lần sau mong cậu hãy khiêm tốn một chút nha."Chiếc xe này cũng quá bắt mắt rồi.“Không sao.” Giản Ninh hất cằm, nhướng mày: “Đi thôi.”Cô hài lòng với cách xưng hô của Trần Hiểu Na, không phải bà cô Dung gì đó.Trần Hiểu Na thấy hôm nay cô ăn mặc như vậy thì không khỏi dở khóc dở cười: "Ninh Ninh là người đại diện, không có yêu cầu gì về trang phục cả, cậu không cần phải ăn mặc nghiêm túc như vậy."Nghe cô ta nói, Giản Ninh thở phào, bĩu môi nói: “Thế thì tốt rồi, tớ đang định nói đồ này xấu chết đi được."Rõ ràng khi cô thử đồ thì thật sự vừa ý với nó.Trần Hiểu Na không vạch trần cô, cười nói: "Đi thôi, đi lên chọn người, về sau Thần Ngu cũng không động đến nghệ sĩ dưới tay cậu."Giản Ninh nhướng mày: "Hào phóng vậy à?"Trần Hiểu Na chớp chớp mắt, cười tủm tỉm và nói: "Lợi ích mà cậu có thể mang lại cho công ty có thể không chỉ có mỗi thế."Nghe vậy, Giản Ninh hất cằm lên: "Được rồi! Vậy tớ cũng không khách sáo."Cô đến gần sảnh của Thần Ngu, nhướng mày khen ngợi: "Không tệ nha! Hiểu Na!"Tuy nơi này không lớn như công ty của nhà cô và nhà họ Dung nhưng cách trang trí khá lộng lẫy và tinh tế, khá phù hợp với không khí của ngành giải trí.Trần Hiểu Na cười mãn nguyện, nghĩ tới điều gì đó và nói: "À đúng rồi, chuyện Tư Dục bôi nhọ cậu đã bị xoá đi rồi, bây giờ không tìm được một chút tung tích nào."“Hả?” Giản Ninh suy nghĩ một chút, sau đó nhún vai nói: “Có thể là anh tớ xoá rồi."Nhà cô cũng rất hay bao che khuyết điểm.Khi cô đến phòng làm việc của Trần Hiểu Na, trợ lý của cô ta bước vào đặt một tập tài liệu lên bàn, nhìn hai người rồi mỉm cười nói: "Tất cả đều ở đây."Trần Hiểu Na nhìn thoáng qua tài liệu rồi mỉm cười: "Đây là nghệ sĩ mà công ty sắp ký hợp đồng, cậu có thể chọn một người, chọn xong tớ sẽ dẫn cậu đi xem văn phòng của cậu."“Được!” Giản Ninh không khách sáo, cầm tài liệu lên xem xét.

Những tài liệu này có ảnh chụp và thông tin của nghệ sĩ.Sau khi đọc vài bộ tài liệu, Giản Ninh hơi nhíu mày, đây đều là mấy chàng trai trẻ có hơi hướng Hàn Quốc, cô không thích lắm.Khi nhìn thấy bức ảnh dưới cùng, sắc mặt cô dần trở nên hoài nghi.

Cô cau mày, đưa bức ảnh cho Trần Hiểu Na rồi nói: "Tớ muốn người này."Chàng trai này không chỉ có ngoại hình cô thích mà còn là một chàng trai rất đẹp, không phải đẹp kiểu nữ tính mà mà là vẻ đẹp của đàn ông.Và quan trọng hơn chính là cô cảm thấy cậu rất quen, nhưng cô không thể nhớ mình đã gặp cậu ở đâu.Khi nhìn thấy bức ảnh, sắc mặt của Trần Hiểu Na đã thay đổi, cô ta nhìn trợ lý của mình và nói: "Cô làm việc kiểu gì vậy?"Trợ lý nhìn vào bức ảnh và nhanh chóng nói: "Tôi xin lỗi, tổng giám đốc Trần, tôi không cẩn thận để lẫn vào."Cô ta là fan của người đó, chắc là vừa rồi không cẩn thận để lẫn vào.Nhìn thấy bộ dạng của hai người, Giản Ninh khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"Trần Hiểu Na giải thích với cô, cậu tên là Cố Sênh Ca, vì ba năm trước đã đắc tội với ông lớn trong nghành nên bị công ty ban đầu giấu đi, bây giờ cậu đang tham gia một cuộc thi tài năng nhưng vẫn bị mọi người nhắm đến khắp nơi.Công ty của họ không lớn và họ cũng không muốn gặp phải những rắc rối như vậy.Nhưng nếu Giản Ninh muốn ký, cô ta sẽ không lo lắng.Giản Ninh nghe xong thì cười lơ đễnh, đôi mắt đẹp nhướng lên, nở nụ cười tuỳ ý: "Tớ chọn cậu ấy, đưa thông tin của cậu ấy cho tớ."Trần Hiểu Na bất lực, cô ta biết cô gái này đã vừa ý cái gì, cho dù là người hay vật thì cũng phải có bằng được mới cam lòng.Tuy nhiên, dù người mà Cố Sênh Ca đắc tội lớn đến đâu thì khi so sánh với gia thế của hai nhà họ Dung - Giản cũng chẳng có gì đáng nói.Sau khi lăn lộn một vòng như vậy, hai ngày sau Giản Ninh mới có thể đến công ty.Khi Cố Sênh Ca được đưa đến Thần Ngu, cậu rất lo lắng và bất an, người đưa cậu đến nói rằng có người muốn kí hợp đồng với cậu.


Nhưng theo những gì cậu biết, Thần Ngu không phải là một công ty lớn thì sao có thể chấp nhận những rắc rối của cậu chứ.Chẳng qua bao lâu cậu đã đến cửa văn phòng của Giản Ninh, người dẫn cậu đến nói: "Vào đi."Cậu do dự một lúc rồi mới lấy hết can đảm đi vào, dù sao đây cũng là một cơ hội hiếm có.Giản Ninh chống cằm, nhìn cậu đi vào, thích thú nhướng mày: "Cố Sênh Ca?"Cô phải ngạc nhiên khi nhìn thấy người thật, thậm chí còn đẹp hơn cả ảnh chụp.Nghe thấy tiếng cô, Cố Sênh Ca nhìn sang, im lặng một chút rồi dần dần mở to mắt, hưng phấn đến mức không biết nên phản ứng thế nào.Là cô! Cô có nhớ mình không?Nhìn thấy phản ứng của cậu, Giản Ninh nheo mắt hỏi: "Em biết chị à?"Tuy rằng đây là câu hỏi nghi vấn nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.Như bị một chậu nước lạnh dội xuống, đôi mắt của Cố Sênh Ca xám xịt đi, cô không nhớ cậu rồi.

Sau đó cậu lại cảm thấy đây là điều đương nhiên, một cô gái như cô thì sao có thể nhớ cậu chứ? Có lẽ lúc trước cô chỉ tiện tay giúp đỡ một chút thôi.Cậu lắc đầu và mỉm cười lễ phép: "Không tính là biết, chỉ là may mắn được gặp cô Giản một lần."Cậu không biết cô có lai lịch gì, chỉ nhớ lúc đó người nọ nhìn cô và cúi đầu gọi một tiếng cô Giản.Cậu vẫn luôn nhớ lúc đó cô gái này thật rực rỡ và bất cần.Giản Ninh nghe vậy thì xua tay, cô không quan tâm lắm, cô đã từng gặp rất nhiều người, không phải ai cô cũng nhớ.Cô không nghĩ ngợi gì thêm mà hỏi thẳng: "Vậy thì em có đồng ý ký hợp đồng với chị không?"Thật ra đây là lần đầu tiên cô làm công việc người đại diện này, cô không quá rõ về quy trình, nhưng cô vẫn có lòng tin về chuyện nâng đỡ người.Sinh ra trong gia đình kiểu này, cô là viên ngọc quý trong lòng bàn tay, gần như là lớn lên trong yêu chiều, công ty gia đình không cần cô thừa kế nên càng không yêu cầu gì nhiều ở cô.Nhưng mặc dù cô thích chơi bời, nhưng mối quan hệ của cô cũng xuất phát từ các cuộc chơi, biết được khá nhiều người ở nhiều tầng lớp.Cố Sênh Ca sửng sốt trong giây lát, cậu sẽ ký hợp đồng với cô chứ không phải với Thần Ngu.

Cậu cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng gật đầu nói: "Đồng ý, em đồng ý ký với chị."Ba năm rồi cậu không gặp lại cô, cậu biết cô là sự tồn tại mà cậu không thể chạm vào, giờ gặp lại cô thì cậu làm gì cũng được.Nhưng mà cậu hơi nghi hoặc, thân phận cô cao quý như vậy sao lại đến làm người đại diện cho một công ty nhỏ? Chẳng lẽ gia đình phá sản?Nghĩ đến khả năng này, Cố Sênh Ca đột nhiên cảm thấy trách nhiệm trở nên nặng nề.

Lúc trước cô giúp cậu, bây giờ hãy để cậu bảo vệ cô.Giản Ninh không nghĩ nhiều về việc cậu đồng ý nhanh như vậy, cô chỉ cho rằng cậu nóng lòng muốn làm lại từ đầu.Hai người đã ký hợp đồng mười triệu, Giản Ninh nhìn cậu và nói: "Được rồi, lần sau khi tham gia chương trình, chị sẽ đi cùng em."Đã ký hợp đồng thì là người của cô, cô đương nhiên sẽ không cho phép người khác nhắm vào cậu nữa.Cố Sênh Ca gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Vâng."Theo thông tin được biết, chàng trai này năm nay mới mười chín tuổi, vẫn còn đang học đại học.

Trông rất trắng trẻo đẹp trai, đeo kính cận có cảm giác hơi nhã nhặn, rất dễ nhận ra.Cậu ra mắt vào năm mười lăm tuổi, lúc đó rất hot, mười sáu tuổi thì bị ẩn vì một vài chuyện.Nhìn thấy cậu biết điều như vậy, Giản Ninh cảm thấy buồn cười, đôi mắt xinh đẹp của cô liếc qua cậu, nhếch môi cười: "Về sau cứ đi theo chị lăn lộn, chị sẽ khiến em nổi tiếng."Cố Sênh Ca đột nhiên nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng nõn, cười rạng rỡ: "Vâng, về sau xin nhờ chị."Cậu sẽ cố gắng! Để kiếm thật nhiều tiền cho chị mình!Giản Ninh đột nhiên vui vẻ mỉm cười vì tiếng gọi chị này, đây là lần đầu cô được một chàng trai trẻ gọi là chị, đúng là đánh trúng vào tim đen của cô.

Đúng là một chàng trai vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn làm cho người ta yêu thích, không giống cái tên ma ốm kia, chỉ biết làm cho người ta ghét.Cố Sênh Ca ngây người một chút khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô.Giản Ninh không cười nữa, chớp mắt: "Làm sao vậy?"“Không ạ." Cố Sênh Ca lắc đầu, vành tai khẽ đỏ lên, cậu mím môi thì thào: “Chị, chị cười trông rất đẹp.”Khi nói điều này, đôi mắt của cậu rất trong sáng, sạch sẽ và chân thành.Giản Ninh bật cười, đứng dậy đi tới bên cậu, đưa tay lên sờ đầu cậu, thấy cậu cao quá không thể chạm vào nên cô rụt tay lại, cười nói: "Sao em lại dễ thương thế chứ?"Cố Sênh Ca thấy vậy thì vội cúi người xuống, chống hai tay lên đầu gối rồi ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt cậu lóe sáng như ngôi sao, cậu cười ngây ngô nói: "Chị, bây giờ được rồi."Giản Ninh: "..."Bây giờ những chàng trai trẻ đều như vậy hả? Khó trách lúc nào Trần Hiểu Na cũng vui vẻ như vậy!.