Yêu Em Thành Bệnh

Chương 1: 1: Giản Ninh Chúng Ta Kết Hôn Đi





“Giản Ninh, chúng ta kết hôn đi.” Dung Thiếu Ngôn nghiêm túc nhìn Giản Ninh, giọng anh nhẹ nhàng nhưng trong đôi mắt lạnh lùng kia lại không có một chút ấm áp nào.Tháng năm cuối mùa xuân, thời tiết ở thành phố Gia dần trở nên nóng bức, những bông hoa đủ màu sắc bắt đầu héo tàn và ra quả mới.

Nó dường như chỉ ra rằng một cái gì đó mất đi sẽ đi kèm với một khởi đầu mới.Trong khu vườn nhà họ Giản, một đôi nam nữ đang đứng đối diện nhau.“Cái gì?” Nụ cười trên mặt Giản Ninh cứng đờ, cô đang rất vui mừng vì sự xuất hiện của người đàn ông này nhưng bây giờ cô lại cảm thấy rét lạnh cả người.Cô ngu ngơ nhìn vào mắt người đàn ông, cố hết sức tìm kiếm chút tình cảm trong đó, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.Đôi mắt của người đàn ông rất đẹp, cong cong mắt phượng, ánh nhìn như đang trêu chọc người khác vậy, lần nào Giản Ninh cũng rơi vào ảo giác này.

Nhưng nhìn kỹ thì trong đôi mắt đó không có một chút ấm áp nào.Cũng như con người anh, ngày thường anh dịu dàng ân cần với người khác, nhưng thật ra không ai có thể lạnh lùng vô tình hơn anh.

Ồ không, có lẽ sự vô tình đó chỉ dành cho cô mà thôi.Anh không đối xử với những người khác như thế.Dung Thiếu Ngôn khẽ cười, từ tốn nói: "Ông nội bệnh nặng, ông muốn được nhìn thấy chúng ta kết hôn.

Sớm muộn gì chúng ta cũng kết hôn, bây giờ hoàn thành tâm nguyện của ông cũng không sao, em thấy thế nào?"Giọng điệu của anh dường như không phải nói về cuộc hôn nhân của họ mà là nói về một việc kinh doanh không lớn cũng chẳng nhỏ.Mắt Giản Ninh hiện lên vẻ chua xót, cô nhíu chặt mày mới ngăn được nước mắt rơi xuống.


Cô nhìn khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông, gượng cười run run nói: "Thiếu Ngôn, anh...!không thể đứng lâu được, đi vào trước đi."Khi mẹ Dung Thiếu Ngôn mang thai anh, tình nhân của bố anh đã đến gây rối và bà còn ăn thứ không nên ăn.

Cho nên anh sinh ra đã bệnh tật triền miên, cả người vô cùng yếu ớt, bệnh tim cũng không nhẹ, khi bệnh tình nghiêm trọng thì anh chỉ có thể ngồi xe lăn, nghe nói trước kia có bác sĩ đã kết luận anh sẽ không sống được qua hai mươi tuổi.Ánh mắt Dung Thiếu Ngôn lóe lên, nhìn cô rồi cười nói tiếp: "Sau khi kết hôn tạm thời không công khai, em muốn làm gì thì làm, anh sẽ không can thiệp, có lẽ chúng ta sẽ không quấy rầy lẫn nhau."Nói xong, anh lại nói tiếp: "Còn về anh, em yên tâm đi, tạm thời anh chưa chết được."Nói xong, anh nắm tay che miệng ho khan, sắc mặt vốn đã tái nhợt lại càng tái nhợt hơn, đôi môi dường như đã đỏ hơn.Trông giống như một người đẹp ốm yếu.Giản Ninh hơi khựng lại trước lời nói của anh, một lúc sau khóe môi cô mới cong lên đầy chua xót, đây có phải là kiểu hôn nhân mở cửa không? Phóng khoáng quá đấy.Đôi mắt cô dần đỏ lên, cô vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn anh và hỏi: "Dung Thiếu Ngôn, anh muốn kết hôn với em mà không thích em một chút nào à?"Họ là vị hôn phu, vị hôn thê của nhau, cô chưa từng ngỏ ý muốn kết hôn vì cô muốn hẹn hò yêu đương với anh như những cặp đôi bình thường, đến khi tình cảm sâu đậm sẽ tự dẫn đến kết hôn thôi.Giản Ninh sinh ra đã vô cùng xinh đẹp, một vẻ đẹp hung hãn, rực rỡ như một bông hồng đỏ rực.

Lúc này cách cô hỏi anh lại hơi hèn mọn, hoàn toàn không nhìn ra bản chất phô trương ban đầu của cô.Nhưng Dung Thiếu Ngôn chỉ cười khẽ, đến gần cô rồi vươn tay vuốt ve gương mặt cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô và nhẹ nhàng nói: “Giản Ninh, chúng ta sinh ra trong gia đình như thế này thì em nên biết, anh không có tình cảm gì cả mà chỉ có lợi ích."Tay anh chạm xuống cằm cô rồi sờ nhẹ lên môi dưới của cô, anh nhìn cô với ánh mắt khó hiểu: "Mà em đã bao giờ có tình cảm đâu? Chúng ta không thể thành thật với nhau à?"Giọng điệu của anh vẫn dịu dàng như trước, có lẽ không phải dịu dàng mà bởi vì ốm yếu nên lời nói của anh vô thức chậm lại khiến cho người ta có ảo giác dịu dàng.Giản Ninh cay đắng nhìn anh, lúc này cô chỉ cảm thấy ấm ức và thất vọng vô cùng.

Anh có thể thờ ơ với cô, có thể vô tình với cô, nhưng sao anh có thể phủ nhận tình cảm của cô dành cho anh?Cô thích người đàn ông này lâu như vậy, thích đến mức cả giới giàu sang ở thành phố Gia này đều biết cô thích anh không từ thủ đoạn.

Trong nhiều năm như vậy, bất kỳ người phụ nữ nào tiếp cận anh đều sẽ có kết cục tồi tệ.


Thích đến mức mất đi trái tim ban đầu, chẳng giống cô chút nào.Đến bây giờ, cô dường như đã tỉnh ngộ hơn nhiều, cô không thể lấp đầy trái tim người này.

Anh thích ai chứ cũng không thích cô.Nhìn ánh mắt tràn đầy ấm ức và thất vọng của cô, Dung Thiếu Ngôn cau mày, cố gắng che giấu sự chán nản trong mắt, nhưng anh không cảm thấy sảng khoái khi trả thù thành công.Anh rụt tay lại, nhẹ nhàng nói: "Em có thể suy nghĩ, anh về trước đây."Anh nói xong thì quay đi không chút do dự.

Anh đi xa rồi mà Giản Ninh vẫn có thể nghe thấy tiếng ho của anh.Không biết phải mất bao lâu thì Giản Ninh mới quay lại biệt thự.

Cô gặp anh trai Giản Dịch của mình, anh ta giữ cô lại và nói: "Ninh Ninh, em với Thiếu Ngôn nói chuyện thế nào rồi?"Khi anh ta hỏi câu này, Giản Ninh cuối cùng đã không thể kìm được nước mắt trước mặt anh trai mình.Thấy cô khóc, Giản Dịch vừa lo lắng vừa hoang mang, vội hỏi: "Sao vậy? Có phải cậu ta bắt nạt em không?"Trước giờ cô tiểu thư này luôn ngang ngược chứ có thấy cô khóc bao giờ đâu?Giản Ninh lườm anh ta, cảm thấy vẫn chưa hết giận nên lại đá anh ta một cái, ngang ngược hét lên: "Tại anh hết, anh nói anh ấy thích em, anh ấy không hề thích em, không thích một chút nào!"Đừng nói đến thích, anh còn chán cô ghét cô.“A!” Giản Dịch kêu lên một tiếng đau đớn, bà cố nội này đã được học Taekwondo từ nhỏ, cú đá này thực sự rất kinh khủng.


Anh ta cũng thừa nhận những lời phàn nàn của cô, nhưng khi còn học đại học, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng rằng Thiếu Ngôn thích em gái mình mà.Sau đó anh ta cũng không biết tại sao lại trở thành như bây giờ.Anh ta liếc nhìn Giản Ninh, một lúc sau mới thở dài, kéo em gái vào lòng, vỗ nhẹ lên đầu cô an ủi: “Bố nói nếu em không muốn thì không cần cưới."Bố hai người là một người chết vì sĩ diện, trước kia ông luôn muốn họ kết hôn và còn không ngừng thúc giục họ vì nhà họ Dung là đối tác tốt nhất.

Lần này Dung Thiếu Ngôn muốn kết hôn, nhưng ông lại không muốn gả con gái đi như vậy.Dù họ có coi trọng lợi ích đến đâu thì đứa con gái quý giá này cũng được nhà họ Giản nâng như nâng trứng, ông có thể thấy Dung Thiếu Ngôn không thích con gái mình, hiện tại lại lấy lý do kết hôn như vậy, nên ông đương nhiên không muốn.Chỉ là trước đây ông vô cùng tán thành cuộc hôn nhân này, bây giờ ông cảm thấy không thể xuống nước, vì vậy ông mới để con trai mình nói ra.Nghe anh ta nói, Giản Ninh lập tức đẩy anh ta ra, lại bắt đầu ngang ngược, hất cằm cười khẩy: “Cưới chứ, sao lại không?”Nếu anh đã tuyệt vời như vậy, cho dù anh chán cô ghét cô thì cô vẫn muốn kết hôn, vì vậy cô sẽ gả qua nhà bên đó.

Kết hôn với anh rồi cắm đủ sừng cho anh, chọc cho anh tức chết rồi thừa kế tài sản của anh.Giản Dịch vừa nghe đã biết cô đang tức giận nên nói bừa, anh ta kiên nhẫn khuyên: “Ninh Ninh, em đừng hấp tấp.”Giản Ninh hít sâu một hơi, bình tĩnh lại: "Đừng khuyên em, em không hề bốc đồng."Chỉ là trước đây nằm mơ cô cũng muốn lấy anh, vốn tưởng rằng hẹn hò yêu đương với anh rồi thuận theo tự nhiên mà nói chuyện kết hôn, không ngờ bây giờ cô lại gả cho anh với lý do này.Giản Dịch tặc lưỡi, sao con bé chết tiệt này không đụng đầu vào tường thì không quay lại vậy? Tại sao cô lại treo cổ tự tử trên cái cây đó chứ?Một người ốm yếu bệnh tật thì có gì để mà thích?Anh ta và Dung Thiếu Ngôn là bạn học đại học, nhưng Giản Ninh là em gái của anh ta nên anh ta đương nhiên phải bao che khuyết điểm cho em gái mình rồi.Bây giờ anh ta nghĩ rằng đến nước này mà em gái mình vẫn không từ bỏ ý định, quyết tâm lấy người đàn ông đó.Đó cũng là lỗi của anh ta, biết trước như vậy thì anh ta đã không nói Thiếu Ngôn thích em gái.

Để không đến mức bây giờ khi Thiếu Ngôn lạnh lùng vô tình với cô như vậy mà cô vẫn vững tin rằng anh thích mình.Lúc này, ngoài đau lòng Giản Dịch còn cảm thấy áy náy.***Giản Ninh đồng ý, hôn lễ của họ được tổ chức ngay sau đó.

Vì ông cụ bị bệnh nặng nên mọi thứ được làm rất đơn giản.

Như Dung Thiếu Ngôn đã nói, không công khai chuyện hai người kết hôn, chỉ có một số gia đình giàu có trong giới biết chuyện.Dù vậy nhưng lăn lộn một ngày, Giản Ninh cũng đủ kiệt sức.Sau khi về đến phòng tân hôn, cô ngã vật xuống giường và ngủ thiếp đi.Khi cô tỉnh dậy, trong căn phòng rộng lớn không có ai ngoài cô, cô ngồi dậy xoa mặt, trên giường toàn táo đỏ và long nhãn gì đó, vô cùng cộm.Cô nhìn xung quanh, đi ra ngoài rồi đi xuống lầu, hỏi quản gia trong nhà là dì Trương: "Dung Thiếu Ngôn đâu?"Kể từ khi họ chia tay ngày hôm đó, cô không thể gọi hai tiếng thân mật "Thiếu Ngôn" nữa.Nghe cô nói như vậy, dì Trương hơi không được tự nhiên, sau đó khẽ cười nói: "Công ty đột nhiên có việc, cậu chủ đến công ty rồi."Kể từ sau sự cố với bà chủ, ông cụ nhà họ Dung đã lấy lại hết quyền lực của bố Dung Thiếu Ngôn và ông tuyên bố chỉ xuống chức khi Dung Thiếu Ngôn có thể một mình đứng vững.Đây có thể coi là công bằng mà ông cụ dành cho hai mẹ con họ, vì vậy bây giờ người cầm quyền trong nhà họ Dung là Dung Thiếu Ngôn.Nghe đến đây, Giản Ninh cứng đờ cả người, một lúc sau mới cười giễu cợt: "Việc gì mà không làm không được? Lại còn phải xử lý trong đêm tân hôn?"Dì Trương hơi khó xử, cung kính cười nói: "Cô chủ đói không? Có muốn ăn bữa khuya không?"Những giúp việc xung quanh không cả dám thở mạnh, bọn họ đều biết tính tình cô tiểu thư được nuông chiều này không tốt lắm, ngoại trừ với cậu chủ của bọn họ.Giang Ninh lạnh lùng hất cằm: "Không ăn! Tức no rồi!"Cô quay người trở lại phòng, nhìn căn phòng toàn màu đỏ rồi lại nhìn đống táo đỏ long nhãn trên giường.


Mắt cô cũng đỏ hoe, cô bước nhanh tới, quét sạch đống quả kia xuống đất.Điện thoại đặt ở đầu giường đột nhiên đổ chuông, Giản Ninh cầm lên nghe: "A lô!"Giọng nói ngạc nhiên của bạn thân Trần Hiểu Na vang lên trong điện thoại: "Ninh Ninh, cậu tức giận à?"Giản Ninh hít một hơi thật sâu, nhíu mày nói: "Cậu có việc gì?"Trần Hiểu Na ho nhẹ một tiếng, do dự hỏi: "Có phải cậu đã xem những chuyện trên mạng rồi không?"Nói xong, cô ta lại bất bình hộ Giản Ninh: "Dung Thiếu Ngôn nhà cậu cũng quá đáng thật, đêm nay không phải đêm tân hôn của hai người à? Sao anh ta có thể như vậy chứ?"Giản Ninh hơi khó hiểu: "Trên mạng? Sao vậy?""Hả?" Trần Hiểu Na vô cùng ngạc nhiên: "Cậu không biết à?"Giản Ninh nghĩ đến gì đó, cô cúp điện thoại và mở Weibo, trên bảng hot search có tên Dung Thiếu Ngôn và kẻ thù truyền kiếp của cô Tô Liên.Khi cô nhấp vào thì thấy Tô Liên đăng Weibo mà còn nhắc đến Weibo của Dung Thiếu Ngôn...Tô Liên: Cảm ơn anh! [trái tim] @Dung Thiếu Ngôn.Hastag Tô Liên - Dung Thiếu Ngôn đã trở thành một tìm kiếm nóng hổi, những bình luận ở dưới đều là những suy đoán về mối quan hệ của cô ta với Dung Thiếu Ngôn, tám qua tám lại cuối cùng trở thành mối quan hệ tình cảm mập mờ.Giản Ninh nhìn thấy vụ bê bối này thì tay cô run hết cả lên, suýt nữa thì cô đã đập điện thoại đi.Tô Liên là đối thủ của cô từ khi còn nhỏ, sau khi nhà họ Tô phá sản thì cô ta bước vào giới giải trí.

Hai ngày trước, cô ta dính vào vụ bê bối "được doanh nhân giàu có bao nuôi", khi đó cô vẫn nghĩ không thể nào, cô ta tâm cao khí ngạo, sao có thể thích một người đàn ông gu mặn như vậy.Cô ta vừa ý người như Dung Thiếu Ngôn mà.Cô nén giận và tìm lại vụ bê bối kia, đúng là vụ bê bối đó đã bị xóa sạch sẽ.Bây giờ Tô Liên đăng Weibo như vậy, cư dân mạng đều cho rằng chính Dung Thiếu Ngôn đã giúp cô ta xóa hot search.

Họ đều biết Tô Liên là một cô gái nhà giàu sa sút, họ đều tự hỏi liệu Dung Thiếu Ngôn và cô ta có biết nhau từ trước hay không, thậm chí còn tưởng tượng ra một câu chuyện thanh mai trúc mã.Cuối cùng Giản Ninh cũng nhịn không được, tức run người, thanh mai trúc mã? Vậy thì cô là gì? Tên chó má kia, đêm tân hôn không rảnh nhưng lại có thời gian để xóa hotsearch cho người ta? Cô nhớ lại mỗi lần cô và Tô Liên đối đầu với nhau trước đây.

Người phụ nữ đó quen giả vờ đáng thương, Dung Thiếu Ngôn thỉnh thoảng sẽ ra tay hóa giải.Cô đột nhiên cảm thấy mình như rơi vào một hầm băng, không công khai hôn nhân là vì lý do này sao?Giản Ninh ngồi trên giường, vùi đầu vào đầu gối.

Chút hi vọng cuối cùng cũng đã tan biến, tình cũ sâu đậm nay đã hóa thành oán hận..