Từng ô gạch lớn đón lấy bước chân của cô gái nhỏ, giờ phút này đây lòng cô đang nặng trĩu bởi ánh mắt trầm lắng buồn bã của An An. Cô biết An An vẫn chưa thể nào tin vào sự thật này. Tuy An An vẫn cười nói vui vẻ với cô nhưng cô không cảm thấy thoải mái như trước, người bạn mà cô quý trọng đã bị cô làm tổn thương.
Cứ mãi mê đuổi theo những suy nghĩ của riêng mình Trúc Chi không hề hay biết gì về quả bóng rổ màu cam đang bay về phía mình với vận tốc cực lớn. Chỉ kịp nghe tiếng hét của An An, một cú va chạm mạnh khiến cô mất thăng bằng ngã chúi xuống nền gạch. Đầu đau điếng, nơi sống mũi có một thứ dung dịch màu đỏ chảy ra rồi mọi thứ vụt tắt.
Đôi mắt dần hé mở Trúc Chi tỉnh giấc, đầu vẫn còn đau ê ẩm. Đảo mắt nhìn quanh cô biết mình lại đang nằm ở phòng y tế. Dù không muốn nhưng Trúc Chi vẫn phải công nhận rằng mình có duyên với căn phòng này.
- Ổn chứ?
Thiên Vương chăm chú nhìn Trúc Chi, anh cẩn thận quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt cô.
- Không sao. Chỉ hơi đau chút thôi.
- Mắt mũi để đâu mà để bóng bay thẳng vô đầu thế kia?
- Ừ thì...tại..ủa mà anh đưa tôi vào đây à?
- Chứ em muốn ai?
- Cảm ơn anh.
- Không cần. Về lớp đi.
Thiên Vương lãnh đạm quay người bỏ đi. Trúc Chi cũng ngoan ngoãn trở về lớp nhưng suốt buổi hôm đó cô không tài nào tập trung được khi đầu cô vẫn âm ỉ đau. Chưa bao giờ cô thấy việc ngồi trong lớp học lại giống như một cực hình đến thế. Mãi đến khi chuông reo báo hiệu tiết học cuối cùng kết thúc Trúc Chi mới thở phào nhẹ nhõm, cô uể oải kéo từng bước chân ra khỏi lớp, lúc này trời cũng bắt đầu đổ mưa.
Bầu trời xám xịt trút nước xuống mặt đất khô cằn mùi đất bốc lên nồng nặc. Mưa! Cơn mưa mát lành đổ ụp xuống những chiếc ô bé xinh rực rỡ sắc màu. Thấp thoáng trong màn mưa những đôi chân bước vội, có lẽ họ muốn bước thật nhanh để thoát khỏi cơn mưa.
Mọi người đã lần lượt ra về sân trường trở nên vắng lặng chỉ còn tiếng mưa và thoang thoảng tiếng cười khúc khích khi gió vô tình tạt mạnh mưa vào mái hiên. Trúc Chi thích thú đưa tay hứng lấy những giọt nước trong. Nước mưa thấm ướt bàn tay khẽ len qua từng kẽ tay rồi đánh mình rơi mạnh xuống nền gạch vỡ tung thành những hạt li ti.
- Sao còn chưa về?
Thiên Vương bước đến cạnh Trúc Chi, anh cho hai tay vào túi lãnh đạm phóng tầm mắt ra xa.
- Mưa mà, ở lại thêm tí nữa.
Gió thốc mạnh làm Trúc Chi rùng mình hắt hơi. Bỗng chiếc áo khoác to còn vương đầy hơi ấm phủ lên người cô gái nhỏ, Trúc Chi giật mình nhìn sang Thiên Vương.
- Đừng nhìn nữa, không bảo giặc đâu.
Thiên Vương vẫn phóng tầm mắt ra xa. Một cảm giác ấm áp len vào lòng, Trúc Chi khẽ cười. Một con người lạ lùng lúc thì tàn ác lúc thì ấm áp dịu dàng. D.A boy là thế sao?
- Rốt cuộc thì đâu mới là con người thật của anh? Sao anh cứ lúc này lúc khác khiến người ta cảm thấy tò mò đấy!
- Muốn biết về tôi sao?
- Ừm. Có chút chút.
- Vậy thì yêu tôi đi em sẽ biết tôi là người thế nào.
- Gì?...anh điên à? - Trúc Chi nhíu mày, cô có chút hối hận vì câu hỏi ngớ ngẩn vừa rồi của mình.
Thiên Vương nhếch môi cười.
- Đùa thôi. Ngốc!
- Cái anh này, hết chuyện để đùa rồi à?
Trúc Chi vô tình quên mất Thiên Vương là ai và là gì đối với cô nên cô đã cư xử với anh như với một người bạn có thể đùa giỡn. Cô xô mạnh anh ra ngoài mưa.
Đúng là dại dột!
Trúc Chi hốt hoảng nhận ra hành động điên rồ mình vừa làm. Nhưng trái với kết cục bi thảm trong trí tưởng tưởng của mình, Trúc Chi lấy làm ngạc nhiên khi Thiên Vương không hề nổi giận.
- Tôi xin lỗi! Anh mau vào đây đi kẻo cảm lạnh.
-.....
Thiên Vương vẫn đứng yên trong màn mưa.
- Này! Có nghe tôi nói gì không hả? Vào đây đi.
Gọi mãi nhưng Thiên Vương vẫn không chịu động đậy thậm chí anh còn không thèm nhìn đến cô. Trúc Chi định mặc kệ nhưng cảnh tượng này khiến cô nhớ đến chính bản thân mình. Trúc Chi của trước đây vẫn hay đứng khóc trong mưa, lấy nước mưa để che đi nước mắt. Không cầm lòng được Trúc Chi bung ô chạy ra chỗ Thiên Vương.
- Xin lỗi mà anh đừng trẻ con như vậy chứ. Làm ơn vào đi.
Chiếc dù rơi xuống lật ngược lên hứng trọn nước mưa. Trúc Chi kinh ngạc đến mức tay chân cứng hóa đá. Vòng tay Thiên Vương ôm trọn lấy cô vào lòng. Mưa vẫn trút đều theo cơn gió. Định vùng vẫy thì giọng nói trầm lạnh vangg lên bên tai đầy đe dọa.
- Đứng yên. Nếu không em sẽ phải hối hận.
Trúc Chi không hiểu vì sao mình lại ngoan ngoãn đứng yên trong vòng tay ấy nhưng cô biết chắc rằng mình không hề sợ hãi trước lời đe dọa của anh. Trúc Chi đâu biết rằng gương mặt lạnh với ánh mắt ngang tàn kia vừa nhếch môi cười thách thức một ánh mắt lạnh gần đó.
"Một con cờ, em chỉ là một con cờ"