Yêu Em Rất Nhiều – Đào Hòa Chi

Chương 8: Eo thon




Bạch Tân Hàn xuống giường, sự kinh ngạc trong mắt dần rút đi, trở về vẻ tĩnh mịch, lạnh nhạt như thường.

Tròng mắt màu nâu nhạt nhìn đánh giá cô gái đang bối rối, đang muốn xác thực lời cô nói là thật hay giả.

Đàm Thanh Ninh bị cậu ta nhìn đến nỗi da đầu run lên, vội vàng cầm trà sữa vị xoài phía sau bàn học giơ lên.

“Tôi đến để tặng cậu cái này. Không phải cậu nói thích nhất là vị xoài à? Nên tôi mua cho cậu vị này. Đây chính là thương hiệu trà sữa nổi tiếng ở trên mạng, hôm nay đúng lúc cửa hàng này khai trương ở trung tâm thương mại. Trước khi tôi về đã nhìn thấy……….” Thanh Ninh cũng không biết chính mình đang nói cái gì, chỉ nghĩ phải nhanh nói sang chuyện khác, giảm bớt đi sự xấu hổ.

Rèm cửa trong phòng được che một nửa, ánh mặt trời mờ mờ lúc hoàng hôn chiếu vào từ cửa sổ, chiếu lên cả khuôn mặt đỏ ngượng ngùng xấu hổ của cô gái.

Một tay cô giơ đồ uống màu da cam, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn gắt gao nắm chặt chiếc cốc, bên ngoài cốc có nước đang chảy xuống, làm ướt cả đầu ngón tay cô. Cốc trà sữa che luôn đôi mắt lấp lánh ánh nước ở đằng sau, đôi mắt hoảng loạn nhìn xung quanh không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.

Bạch Tân Hàn nhìn dáng vẻ nói năng lộn xộn của cô, không có lòng dạ đâu mà tính toán.

So lông mi………..Cũng chỉ có mình cô nghĩ ra được.

Cậu đi về phía trước hai bước đến gần cô.

Cả người Đàm Thanh Ninh cứng ngắc, dựa vào bàn không dám nhúc nhích.

Giây tiếp theo, trà sữa vị xoài ở trong tay bị lấy đi.

Bạch Tân Hàn nâng mắt nhìn đồng hồ, nói sang vấn đề khác.

“Cậu mua trà sữa mất ba tiếng đồng hồ?”

Từ lúc cô nhắn tin hỏi đến bây giờ đã gần ba tiếng. Cô là rùa hay gì?

Vẻ mặt Đàm Thanh Ninh ngạc nhiên, nghĩ mãi mới hiểu được ý của cậu ta.

“Không phải. Bởi vì trong cửa hàng còn nhiều người, tôi phải xếp hàng rất lâu mới mua được. Sau đó bắt xe đi về nên mới về muộn.”

Thấy Bạch Tân Hàn vẫn không nhúc nhích, cô méo méo miệng: “Không phải cậu sợ trà sữa này để lâu nên uống không tốt chứ? Thật ra tôi mua xong liền đi luôn. Đá có tan ra một chút nhưng chắc vị không thay đổi nhiều lắm đâu?”

Bạch Tân Hàn cúi xuống, cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo ở trong lòng bàn tay, hơi nước do đá lạnh phủ kín xung quanh cốc.

“Ừ”, cậu cắm ống hút vào uống một ngụm.

Vị ngọt của xoài cùng với mùi thơm mát của trà xanh lấp đầy trong miệng, mát lạnh, nhẹ nhàng thoải mái, đúng là loại đồ uống rất thích hợp cho mùa hè.

“Uống ngon không?”

Đàm Thanh Ninh mở to hai mắt, vẻ mặt bối rối được thay thành chờ mong, đôi mắt to tròn sáng lên. Như một bạn nhỏ nóng lòng mong muốn được người khác khen ngợi.

Một góc nào đó trong trái tim Bạch Tân Hàn run lên.

Cậu gật gật đầu, xem như thừa nhận.

“Hì hì.” Thanh Ninh vui vẻ ra mặt, vừa lòng nói: “Vậy cậu mau uống đi.”

Cậu ta thích là tốt rồi, đúng là không uổng công cô vất vả mang từ thành phố về đây.

Thanh Ninh đi qua Bạch Tân Hàn, nhanh tay cầm di động của mình ở trên giường đứng lên.

“Tôi về phòng trước.” Cô xoay người, nghĩ một lúc lại quay lại nhắc nhở cậu ta: “ Nhưng sao cậu muốn đi ngủ lúc chiều tối, như vậy buổi tối còn ngủ được không?”

Bạch Tân Hàn sắc mặt lạnh lùng, xoay người kéo tấm rèm ra.

‘Roẹt’ một tiếng, cửa sổ không còn gì che, mặt trời và những ánh nắng còn sót lại vương trên bầu trời nhìn hết sức xinh đẹp.

Đàm Thanh Ninh thấy cậu ta như vậy, tự hiểu mình bắt đầu nhiều chuyện, cười cười hai tiếng rời đi.

“Hơi chán nên đi ngủ.” Bạch Tân Hàn bỗng nhiên trả lời.

Buổi trưa hôm nay trong lòng cậu thấy bực mình khó hiểu, loại cảm giác này đối với một người luôn thích nắm giữ mọi thứ rất là phiền muộn. Sau khi về phòng, cậu miễn cưỡng đọc sách được một lúc, đầu lại bắt đầu âm ỉ đau.

Đau đầu là bệnh cũ tái phát, cậu lười uống thuốc, để bản thân đi ngủ một giấc là xong.

Đi ngủ sẽ không phiền muộn.

Trong lúc mơ ngủ, cậu hình như ngửi được một mùi hương hoa quen thuộc.

Là mùi hương trên người Đàm Thanh Ninh.

Vì thế cậu thức dậy, nhìn thấy hành vị kỳ lạ của cô.

**

Nghe thấy chính Bạch Tân Hàn nói buồn chán, Đàm Thanh Ninh không khỏi dừng chân lại: “Cậu cảm thấy buồn chán à?”

Cô lại nghĩ, thử đề nghị: “Chút nữa ăn cơm xong tôi đưa cậu đi chơi nhé.”

Bạch Tân Hàn đang định nói chuyện, bên ngoài cửa có tiếng gõ.

——là dì Tưởng đến đưa cơm.

Bình thường, Bạch Tân Hàn chỉ xuống dưới ăn cơm trưa cùng Đàm Thanh Ninh.

Buổi tối cả nhà cô sẽ ăn cơm cùng nhau, bữa tối của Bạch Tân Hàn vẫn mang lên phòng.

Dì Tưởng thấy Đàm Thanh Ninh ở bên trong, hơi kinh ngạc nhưng ngay sau đó trở về bình thường, bưng đồ ăn đặt lên bàn.

“Cậu chủ, bữa tối của cậu.”

Thanh Ninh nghĩ mình cũng phải ăn cơm xong sớm, vội vàng hỏi dì Tưởng: “Dì ơi, mẹ con về chưa ạ?”

Mẹ cô không nhiều việc bằng bố, bình thường làm xong việc là có thể tan làm đúng giờ.

Dì Tưởng lắc lắc đầu: “Chưa đâu. Đồ chuẩn bị nấu dì đã rửa sạch chuẩn bị xong. Lúc nữa mẹ con về nấu xong nhanh thôi.”

Thanh Ninh thất vọng ‘Vâng’ một tiếng, dự định sẽ ăn tạm ít bánh mì xong sẽ đi ra ngoài cùng Bạch Tân Hàn.

Bạch Tân Hàn nhìn cô lên tiếng: “Ăn cái này.”

Cậu chỉ chỉ bữa tối ở trên bàn.

Thanh Ninh: “Vậy còn cậu.”

Bạch Tân Hàn lắc lắc đầu: “Tôi không đói bụng.”

Cô xua xua tay: “Không nên không nên, cậu không thể không ăn cơm.”

Thân thể của cậu ta yếu ớt, sao có thể không ăn cơm đầy đủ được.

Dì Tưởng cười cười: “Không sao đâu, hôm nay dì nấu rất nhiều, mang lên đây một phần nữa là được.”

**

Sau khi dì Tưởng mang thêm một phần cơm lên, hai người bưng cơm đi ra ngoài ban công.

Do chịu ảnh hưởng bão của tỉnh bên cạnh, hiếm khi bầu trời thành phố C dịu nhẹ như hôm nay. Không chỉ giảm nhiệt độ xuống mà còn rất thoải mái, cảm giác nóng bức của mấy hôm trước giảm đi không ít. Mùa hè có gió mát thổi qua, trên bầu trời có những đám mây bồng bềnh hơi vàng, bao trùm khắp bầu trời, nắng chiều còn đỏ than.

Đàm Thanh Ninh hứng trí bừng bừng nói chuyện buổi sáng cho Bạch Tân Hàn nghe, còn kể buổi trưa ăn mì ngon như thế nào.

Bạch Tân Hàn im lặng lắng nghe, ánh mắt ngẫu nhiên sẽ nhìn sang khuôn mặt trơn bóng thuần khiết của cô.

Búi tóc trên đầu được búi cả ngày có chút lộn xộn, mấy sợi tóc xung quanh bị gió thổi bay bay, ánh nắng buổi chiều chiếu vào giống như được nhuộm vàng. Ánh mắt cô rất linh động, những chuyện bình thường qua lời cô kể đều trở nên sống động.

“Tiếc là cậu không ăn được hải sản, nếu không có thể thử qua mì riêu cua, ăn đặc biệt ngon.”

Nhớ tới nước dùng màu vàng óng còn có thịt cua, cô đã không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.

“Ừ” Bạch Tân Hàn trả lời.

Bình thường cậu không thích người khác nói chuyện trong lúc ăn cơm, thế nhưng bây giờ lại có thói quen nghe cô nói chuyện phiếm ở bên cạnh. Thậm chí thỉnh thoảng cũng sẽ trả lời mấy câu.

Cậu thích im lặng, mà Đàm Thanh Ninh ồn ào hình như không làm người khác có cảm giác chán ghét.

Xét thấy Bạch Tân Hàn không nhớ được chỗ nào đặc biệt để đi, Đàm Thanh Ninh quyết định ăn cơm xong sẽ dẫn cậu đi chơi xung quanh, làm quen hoàn cảnh quanh đây một chút.

Ăn cơm xong, cô gửi tin nhắn báo một tiếng cho mẹ, thay quần áo xong xuôi rồi cùng Bạch Tân Hàn đi ra gara để xe.

Nhìn bên trong có hai chiếc xe đạp, Bạch Tân Hàn ngây ngẩn cả người.

“Đây là ý gì?” Cậu khó hiểu nhìn về phía Đàm Thanh Ninh.

“Chúng ta đạp xe đạp đi. Như vậy sẽ tiện hơn.” Thanh Ninh kiên nhẫn giải thích.

Ô tô trong nhà đã được bố lái đi rồi, còn có chiếc xe chạy bằng điện cũng được mẹ đi. May mắn là còn lại hai chiếc xe đạp.

“Tôi gọi lái xe đến.” Bạch Tân Hàn muốn gọi điện thoại.

Đàm Thanh Ninh lập tức ngăn cản: “Không được!”

“Chúng ta đi gần thôi, lái xe rất phiền phức. Hôm nay cũng không nóng, coi như đạp xe đạp thể dục.”

Nhìn sắc mặt Bạch Tân Hàn càng ngày càng không đúng, hình như cô ý thức được điều gì.

“Cậu…….” Cô chần chừ mở miệng: “Không phải không biết đi chứ?”

“Chưa đi bao giờ.”

Từ nhỏ dù đi đâu đều có lái xe đưa đi, đối với loại phương tiện xe đạp này gần như cậu chưa tiếp xúc bao giờ. Cưỡi ngựa hẳn còn có thể.

Thanh Ninh: ………….

Cô vỗ vỗ yên xe: “Không việc gì, tôi đèo cậu.”

Bạch Tân Hàn:?

Ánh mắt quét qua mấy vòng trên dáng người gầy bé của cô gái đứng cạnh chiếc xe đạp, cậu vô cùng nghi ngờ tính khả thi trong lời nói.

“Đi thôi, một chút nữa là trời tối rồi.”

Đàm Thanh Ninh thúc giục, trước tiên đẩy xe đi ra ngoài.

“Đầu tiên tôi đi chậm từ từ, sau đó cậu nhảy lên trên, được không?” Đàm Thanh Ninh đẩy xe ra đến bên đường, quay đầu nhìn người ở đằng sau.

Bạch Tân Hàn nghĩ đến những hình ảnh trong phim, gật gật đầu.

“Pefect!” Thanh Ninh búng tay một cái, lui về phía sau mấy bước, mũi chân chống xuống đất thuận lợi lên xe.

“Được rồi! Cậu đi lên đi.” Sau khi đi ổn định, cô lớn tiếng nói với Bạch Tân Hàn.

Bạch Tân Hàn mím môi, chạy chậm mấy bước.

Do dáng người cao cùng với đôi chân dài giúp cậu dễ dàng ngồi lên đằng sau xe.

Sau đó là liên tiếp những tiếng la hét ‘A a a a a a a’, xe đạp lắc lư kịch liệt sang hai bên.

Bánh xe đi ngoằn ngoèo, ở bên trái đường là hàng cây xanh mát, bên phải là những ngôi nhà của người dân.

Bạch Tân Hàn nghiêm túc nghi ngờ bản thân sẽ bị cô cho ngã lần nữa.

“A a a a a, nặng quá!!”

“A ghi-đông xe đạp mà bị bung ra thì làm sao bây giờ?”

“A a a đâm trúng rồi đâm trúng rồi!!”

Ngay lúc Bạch Tân Hàn tính toán có nên nhảy xuống xe để đảm bảo tính mạng bản thân hay không, thì xe rốt cuộc cũng chậm rãi ổn định.

“Trời ơi, cuối cũng cũng ổn rồi. Vừa nãy làm tôi sợ muốn chết.”

Đàm Thanh Ninh sợ bóng gió một hồi, mồ hôi theo hai má chảy xuống, có chút ngứa. Chỉ là bây giờ cô cũng không dám dùng tay lau, sợ xe vừa mới vất vả lắm mới ổn định lại như vừa nãy.

Cùng lúc đó, Bạch Tân hàn ngồi phía sau cô chỉ có một cảm giác.

——hối hận, chính là hối hận.

Trừ việc kỹ năng lái xe đáng lo ngại của Đàm Thanh Ninh, tư thế ngồi của cậu lúc này vô cùng——không thoải mái.

Chiếc xe đạp này dành cho nữ, chỗ ngồi rất thấp.

Độ cao đó cùng với đôi chân dài của cậu không không tương xứng. Cậu chỉ có thể hơi giơ chân lên, để nó lơ lửng.

Ngoài ra, bộ vị bên dưới ngồi cũng rất khó chịu. Trên chỗ ngồi của xe không có đệm, mùa hè mặc quần mỏng, bị cái khung ngồi đằng sau kẹp không thoải mái.

Bạch Tân Hàn thở dài chấp nhận.

Cậu đã sớm nghĩ đến, đi ra ngoài cùng Đàm Thanh Ninh sẽ không có chuyện gì tốt đẹp.

**

Đàm Thanh Ninh đi trên đường đưa Bạch Tân Hàn đến sân bóng rổ ở bên cạnh.

Cô dừng xe lại, người ngồi phía sau xe lập tức xuống xe.

“Đây là sân bóng rổ ở khu này, có rất nhiều con trai thường xuyên đến đây chơi bóng.”

Thanh Ninh đi vào bên trong nhìn xung quanh, liếc mắt cái nhìn thấy Hứa Chước cùng với đám bạn của cậu ta.

“Bạn tôi cũng ở đây, cậu có muốn đi làm quen chút không? Sau này cậu có thể chơi cùng cậu ta.” Đàm Thanh Ninh nhìn Bạch Tân Hàn hỏi ý kiến.

Bạch Tân Hàn theo ánh mắt cô nhìn qua, thấy mấy người con trai mặc áo bóng rổ đang chơi bóng.

Ngày đầu tiên cậu đến Đàm gia, hình như là mấy người đi ngang qua đứng nói chuyện với Đàm Thanh Ninh, có vẻ rất thân.

“Không chơi.”

Não bộ còn chưa suy nghĩ rõ ràng, miệng đã trả lời.

“Được rồi, vậy quên đi.” Đàm Thanh Ninh tiếc nuối.

“Tôi đưa cậu đi tiếp mấy chỗ khác.” Cô đi về phía đầu xe đạp, quay đầu lại nhìn Bạch Tân Hàn còn đang ngây người ở đằng sau, vỗ vỗ yên xe thúc giục: “Nhanh lên!! Yên tâm đi, tôi đã biết đi rồi.”

Trên mặt Bạch Tân Hàn còn mấy phần nghi ngờ, nhưng vẫn nghe lời đi đến phía trước cô, chờ cô chở mình đi.

Bây giờ quả nhiên có tiến bộ.

—–“A a a a” giảm đi rất nhiều.

Đàm Thanh Ninh vui vẻ không dứt: “Tôi đã nói là có thể mà! Bây giờ tôi đưa cậu đến mấy nơi xung quanh đây, không dừng giữa chừng, sau đó về thẳng nhà luôn được không?”

Nói xong cũng không chờ Bạch Tân Hàn trả lời, tự mình vui mừng đứng lên: “Đi thôi! Xuất phát!”

Trong giọng nói vui vẻ của cô gái phía trước, Bạch Tân Hàn quay đầu lại nhìn phía sau.

Mặt trời sắp lặn đỏ như máu, âm thanh ồn ào náo nhiệt của mấy cậu thiếu niên đang chơi bóng loáng thoáng truyền đến. Tuổi trẻ thoải mái, suồng sã làm cho người khác cực kỳ ghen tỵ.

Cho đến khi không còn nhìn thấy hình ảnh sân bóng rổ nữa, khóe miệng cậu mấp máy, quay đầu lại.

**

Đàm Thanh Ninh nói được làm được, đạp xe mang Bạch Tân Hàn đi một vòng xung quanh.

Cô muốn đi đến chỗ xa hơn, nhưng Bạch Tân Hàn là một người con trai có trọng lượng cơ thể không hề nhẹ, mới đi một vòng thôi mà cô đã thấy rất mệt.

Vì vậy đành phải quay đầu về nhà.

Trên đường về, sắc trời bắt đầu tối sầm xuống, gió cũng lớn hơn.

Áo sơ mi của Đàm Thanh Ninh bị gió thổi, lớp vải phía sau áo ôm chặt lấy cơ thể, khắc họa tinh tế đường cong vòng eo của cô.

Mảnh mai không tin được.

Bạch Tân Hàn vươn tay trống không ra thử làm động tác ôm một vòng, cảm thấy một vòng tay của anh có thể ôm trọn nó.

Trong hơi thở xung quanh, thỉnh thoảng mùi hương tươi mát của cô quanh quẩn chóp mũi.

Là mùi hương ngọt ngào dễ ngửi.

Bên tai Bạch Tân Hàn dần nóng lên.

Sau một lúc, cậu bối rối mở mắt, không dám nhìn bóng dáng của Đàm Thanh Ninh.

Sao cậu lại có ý nghĩ muốn đo vòng eo của cô?

Thật kỳ lạ.

**

Lúc hai người về đến nhà, bố mẹ Đàm Thanh Ninh còn đang ăn cơm.

“Bố mẹ, bọn con về rôi!” Đàm Thanh Ninh vui mừng chào hỏi.

“Chú, dì” Bạch Tân Hàn cũng lễ phép chào hỏi.

“Đã về rồi à!” Nhan Hội rất vui mừng hỏi: “Đi chơi ở đâu?”

“Đi xung quanh trấn thôi ạ.” Mặt Đàm Thanh Ninh đỏ bừng, lấy tay quạt quạt: “Mệt chết mất. Con đi lên tắm trước.”

Nói qua loa mấy câu xong cô vội vàng chạy lên trên tầng.

Cô vừa mới bước vào cửa đã bị Bạch Tân Hàn ở phía sau gọi lại.

“Chuyện gì?” Thanh Ninh có chút mệt, chỉ nghĩ muốn nhanh đi tắm xong nằm lên giường.

Bạch Tân Hàn đi đến trước mặt cô, nắm tay phải đưa ra trước mắt.

Trong mắt Đàm Thanh Ninh tràn đầy khó hiểu, thấy cậu ta xòe bàn tay ra.

Trong lòng bàn tay trắng nõn, là một đoạn lông mi màu đen.

“Không phải muốn so sánh sao? Cho cậu.” Cậu hạ khóe mắt, không chút sợ hãi nói.

———————–