Yêu Em Rất Nhiều – Đào Hòa Chi

Chương 36: Con của chúng ta




Cả người Đàm Thanh Ninh cứng ngắc, hai má trong tay cậu ta rất nóng, không phân biệt được là độ nóng từ tay cậu ta hay là mặt mình.

Hai người chưa từng hôn môi, bốn cánh môi mềm mại dán cùng một chỗ, không có động tác nào khác.

Cho dù chỉ một chút đụng chạm như vậy, cũng đủ làm Bạch Tân Hàn thỏa mãn và sung sướng, không gì sánh bằng.

Một dòng nhiệt nóng từ sâu bên trong chảy ra, sống lưng tê dại chạy thẳng lên não.

Chỉ có vài giây, Bạch Tân Hàn hơi lùi lại.

Cô gái trước rất mềm mại mặc bộ quần áo ở nhà màu hồng, trên đầu đội mũ có hai tai thỏ màu trắng và hai đôi mắt màu đen, mái tóc dài xõa lung tung trên vai. Ánh mắt sạch sẽ ngây thơ. Hình như còn chưa kịp phản ứng lại.

Tim Bạch Tân Hàn mềm nhũn, lấy tay vén mấy sợ tóc gọn về đằng sau.

“Được rồi, ngày mai không cần tiễn mình.”

Cậu bỏ lại một câu, thỏa mãn đi về phòng.

Cửa được người kia đóng lại nhẹ nhàng, trong phòng im lặng trở lại.

Đàm Thanh Ninh ngạc nhiên đứng tại chỗ, sau một lúc lâu mới chậm rãi giơ tay che kín miệng.

A a a a a!

Cô đã mất nụ hôn đầu!!

Đàm Thanh Ninh phát ra mấy tiếng kêu thảm thiết, nhảy lên giường, nằm úp mặt vào gối.

Cô dám chắc chắn người như Bạch Tân Hàn chưa từng hôn bao giờ.

Tuy cô là người mới, nhưng cô đã xem rất nhiều tiểu thuyết và phim truyền hình. Hôn có phải vậy không?

Vừa nãy như thế nào? Giống như chỉ chạm qua mấy giây……

Hai người giống con rối gỗ không hề động đậy.

Hai tay Đàm Thanh Ninh che mặt, cúi đầu hít mấy hơi.

Cô đâu thể nào mang nụ hôn đầu trở về?

Điện thoại trên bàn kêu liên tục, Đàm Thanh Ninh đưa tay cầm đến trước mặt mở ra.

Tiếng Qúy Lam oang oang từ bên trong vọng đến: “Đàm Thanh Ninh, cậu đang làm gì đấy? Sao còn chưa xong?”

Đàm Thanh Ninh thở dài: “Không chơi. Hôm nay mình thấy không khỏe lắm. Tự cậu chơi đi. ”

Không đợi Qúy Lam trả lời, Đàm Thanh Ninh thẳng tay cúp điện thoại.

Cô cần lên B trạm(*) xem mấy video hôn môi để thương tiếc bản thân đã mất đi nụ hôn đầu.

(*)Bilibili hay B Trạm (tiếng Trung: 哔哩哔, bính âm: bìlībìlī, còn gọi là B站; nghĩa đen: trang web B) là một trang web chia sẻ video xoay quanh chủ đề hoạt hình, truyện tranh và trò chơi của Trung Quốc, nơi người dùng có thể gửi, xem và bình luận về video.

TAT

Buổi sáng ngày hôm sau, trước khi Đàm Thanh Ninh thức dậy Bạch Tân Hàn đã cùng Uông Sâm quay lại thành phố A.

Người giúp việc trong nhà ở thành phố A có rất nhiều, cậu dứt khoát để cho hai dì nghỉ đông luôn.

Trước giữa trưa, hai người đã về đến nhà trong thành phố.

Nhà họ Bạch có một số bất động sản ở thành phố A, Bạch Tân Hàn quay lại về chỗ mình thường ở, một biệt thự nằm trong nội thành.

Bạch Thư Dương biết hôm nay con trai về, cố ý không đi làm ở nhà chờ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Bạch Thư Dương đứng dậy, đối diện với Bạch Tân Hàn đang đi từ cửa vào.

Đã hai tháng kể từ lần trước hai người gặp nhau, giữa hai bố con vẫn còn chút cảm giác xa lạ.

Bạch Thư Dương đã gần năm mươi tuổi, trên sống mũi đeo gọng kính gọng vàng, khuôn mặt nhã nhặn lịch sự, dáng người cao ráo mạnh mẽ không khác gì người trẻ tuổi.

“Về rồi à.” Ông đi đến trước mặt Bạch Tân Hàn, có thể nghe thấy sự vui mừng ẩn trong đó.

Bạch Tân Hàn trả lời lại, sau đó hai người bắt đầu rơi vào trạng thái im lặng không nói chuyện.

“Có thời gian thì đi thăm mẹ con đi, năm nay đến nhà ông nội đón Tết.” Bạch Thư Dương đành nói mấy câu về người trong nhà.

“Buổi chiều đi.” Bạch Tân Hàn đồng ý rất nhanh, kéo hành lý vào phòng, cúi người lấy đồ.

Bạch Thư Dương vui mừng theo sát phía sau, đứng ở cửa nhìn con trai dọn đồ: “Gần đây trạng thái của mẹ con tốt hơn trước nhiều, bố muốn đưa mẹ con đến nhà ông nội ở mấy ngày, cả nhà chúng ta cùng nhau đón năm mới.”

Trần Nhiêu đã tốt hơn so với trạng thái cuồng loạn trước đây, Bạch Thư Dương sớm có suy nghĩ muốn đưa vợ về nhà. Nhưng mà bà lại không đồng ý về nhà. Ông có ý muốn nói với Bạch Tân Hàn, hy vọng con trai trong lúc nói chuyện sẽ khuyên nhủ bà ấy.

Bạch Tân Hàn ngẩng đầu liếc mắt nhìn bố, gật đầu: “Vâng”

Bạch Thư Dương không nghĩ Bạch Tân Hàn dễ nói chuyện như vậy, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Không giống như lần trước, tâm trạng hình như tốt hơn.

Không đợi Bạch Thư Dương nghĩ xong, Bạch Tân Hàn nói câu tiếp theo làm ông sợ ngây người.

“Con muốn đi khoa tâm lý khám.”

“Khoa tâm lý?”

Bạch Thư Dương sửng sốt, từ sau khi sự kiện kia phát sinh Bạch Tân Hàn luôn kháng cự đi gặp bác sĩ ở khoa tâm lý khám bệnh. Ông từng đưa ra mấy lần đều bị từ chối, hôm nay làm sao vậy?

Bạch Tân Hàn đứng dậy, đối mặt với Bạch Thư Dương.

Cậu mím môi, ngữ khí bình tĩnh: “Con có chứng bệnh trầm cảm, cần uống thuốc.”

“Được. Bố lập tức đi hẹn bác sĩ trước.”

Khác với bố, Bạch Tân Hàn rất nghiêm túc.

Cậu hơi dừng rroif nói tiếp: “Con không muốn người khác biết chuyện này.”

“Được.” Bạch Thư Dương cực kỳ vui, không quan tâm nhiều, vội vã đáp ứng.

Bạch Tân Hàn: “Bác sĩ tâm lý ngày trước khám bệnh cho con đâu?”

Bạch Thư Dương nhíu mày suy tư rồi trả lời: “Trước đó đã ra nước ngoài, bây giờ bố cũng không biết bà ta đã về nước chưa.”

“Sao nào? Con muốn tìm bà ta?”

Lúc ấy Bạch Tân Hàn bị chuẩn đoán có khuynh hướng rối loạn nhân cách chống đối xã hội (ASPD), trong nhà trở nên hỗn loạn.

Vợ ông vốn vì chuyện con trai bị bắt cóc đã đổ lỗi cho ông, biết được ông đưa con trai đi khám thì càng oán giận không thôi, trách mắng việc ông mang con đi gặp bác sĩ tâm lý.

Giữa sự trách móc của vợ và thái độ im lặng của Bạch Tân Hàn, Bạch Thư Dương từng muốn đi tìm bác sĩ kia để nói chuyện lại, thậm chí là định đưa tiền để bác sĩ làm một bệnh án chẩn đoán bệnh giả. Nhưng khi ông tìm đến bệnh viện mới biết được tin bác sĩ kia đã ra nước ngoài. Chuyện này cứ thế cho qua.

Bạch Tân Hàn gật đầu: “Vâng, muốn tìm bà ta.”

Bạch Thư Dương trầm tư vày giây: “Lúc ấy chuyện này là do ông nội con sắp xếp. Chắc không có chuyện ——”

Không biết nghĩ tới cái gì, Bạch Thư Dương đột nhiên dừng lại, hít vào một hơi.

Ông vỗ vỗ vai Bạch Tân Hàn, trịnh trọng nói: “Chuyện này bố sẽ đi điều tra lại. Con yên tâm, bác sĩ lần này do đích thân bố sắp xếp.”

Bạch Thư Dương nhìn đứa con cao hơn mình mấy phân trước mắt, lúc này mới ý thức được thằng bé đã không còn là cậu bé nhỏ của mấy năm trước.

Chỉ còn hai ba ngày nữa là đến Tết, bên Bạch Tân Hàn có rất nhiều việc.

Sau khi đi thăm mẹ xong, cậu đi gặp bác sĩ mà bố đã sắp xếp từ trước.

Bác sĩ họ Trình, là một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi, khuôn mặt hiền hậu nho nhã, thoạt nhìn rất rễ tương tác.

Không giống như trải nghiệm vài năm trước, toàn bộ quá trình chẩn đoán lần này rất thoải mái, cũng không có câu hỏi nào quá bén nhọn khiến cậu cảm thấy khó chịu.

“Tân Hàn, hôm nay chúng ta dừng ở đây. Tình huống của cháu bác đã nắm rõ.” Bác sĩ Trình bắt chéo hai tay để trên bàn, giọng nói dịu dàng ấm áp.

“Chứng bệnh trầm cảm là bệnh rất hay gặp trong xã hội hiện nay, điều đó rất bình thường. Bác kê cho cháu ít thuốc, trị liệu hết một chu kỳ lại đến đây kiểm tra.”

Bạch Tân Hàn ngập ngừng, ấn ấn mi tâm muộn phiền hỏi: “Không cần kiểm tra thử chứng bệnh rối loạn nhân cách chống đối xã hội ạ? ”

Đây luôn là cái gai trong lòng cậu, đến bây giờ nó vẫn khiến cậu rất khó chịu.

Bác sĩ Trình cười cười: “Vừa rồi lúc chúng ta nói chuyện đã bao gồm kiểm tra cả vấn đề này. Cháu không có khuynh hướng này, không cần phải kiểm tra thêm bước nào nữa.”

Bạch Tân Hàn nhìn bác sĩ một lúc lâu, cuối cùng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định chắc chắn trên khuôn mặt dịu dàng của bác sĩ, mới yên lòng đứng dậy.

Bệnh trầm cảm, đối với cậu đó là kết quả tốt nhất.

Sau khi thấy con trai đi ra, Bạch Thư Dương mới đi vào nói chuyện với bác sĩ rất lâu.

Lúc đi ra, sắc mặt ông cứng ngắc gọi điện thoại cho Triệu Triều.

Bạch Thư Dương nghe Triệu Triều nói xong nhíu chặt lông mày, sắc mặt lạnh băng, quanh người toát ra sự tàn ác.

Trong hành lang bệnh viện vắng vẻ vang lên tiếng vật nào đó bị đập mạnh, chiếc điện thoại di động tan nát nằm ở một góc.

Lúc nhận được cuộc gọi video của Bạch Tân Hàn, Đàm Thanh Ninh đang ở trong phòng làm đê thi.

“Cậu về đến nhà rồi à?”

Đàm Thanh Ninh biết hôm nay cậu ta đến bệnh viện khám, vừa nhận điện thoại đã hấp tấp hỏi kết quả.

Trong màn hình, Bạch Tân Hàn ngồi dựa vào ghế, ánh mặt trời mùa đông xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cậu ta, lộ ra khuôn mặt trắng, trên mặt vậy mà có sự dịu dàng.

Cậu ta gật đầu, nói kết quả khám bệnh cho Đàm Thanh Ninh nghe.

“Mình đã nói là cậu không có mà!!!” Đàm Thanh Ninh cong môi cười rộ lên.

Bệnh trầm cảm nằm trong dự kiến của cô, về sau cô sẽ đốc thúc Bạch Tân Hàn uống thuốc.

Bạch Tân Hàn bị cô lây nhiễm, khóe miệng hơi giơ lên: “Ừm.”

Đàm Thanh Ninh mím môi, nhăn mày: “Cho nên cái bác sĩ khám tâm lý lúc đầu bị làm sao nha?”

Bạch Tân Hàn dựa lưng vào ghế, vẻ mặt nhàn nhạt: “Không rõ lắm, đừng lo.”

Chuyện này cậu đoán được một ít, nhưng những chuyện rắc rối trong nhà cậu không muốn để Đàm Thanh Ninh phải phiền lòng.

Cậu dừng một chút, đổi đề tài: “Hôm nay làm những gì?”

Qủa nhiên Đàm Thanh Ninh bị dời lực chú ý, cầm bài thi trên bàn dựng thẳng lên cho cậu ta xem.

“Mình ở nhà làm bài thi tiếng anh. Buổi chiều sẽ tổng vệ sinh với mẹ. Vậy còn cậu?”

Bạch Tân Hàn nghĩ: “Không có việc gì, ngày mai đi kiểm tra não.”

“Được. Vậy cậu kiểm tra xong có muốn ở lại thành phố A luôn không?”

Đàm Thanh Ninh hỏi xong, cảm giác rõ ràng sắc mặt của người trong màn hình lạnh xuống.

Cô vội vàng sửa lại: “Không phải, mình muốn hỏi cậu khi nào thì về trường?”

“Trước khi đi học.” Giọng Bạch Tân Hàn rất lạnh, “Trừ phi cậu muốn mình quay lại sớm hơn.”

Nếu cô nói muốn gặp cậu, cậu sẽ quay lại thành phố C sớm để ở với cô.

“Không cần không cần, mình không sao.” Đàm Thanh Ninh lắc đầu: “Chắc cậu còn phải ở lại giúp bố mẹ, ông nội, bà nội đi? Không cần sốt ruột?”

Bạch Tân Hàn tức giận hít ngụm khí: “Sao cậu không bảo mình đến chơi cùng chú và bác luôn đi?”

Chỉ biết là, cô gái không có lương tâm này căn bản không nghĩ đến việc muốn gặp cậu.

“A?” Đàm Thanh Ninh hoang mang: “Cái này chắc là không cần đâu?”

“Ừ. Không cần. Cúp.” Bạch Tân Hàn nghe được một nửa, cúp điện thoại.

Nhìn màn hình điện thoại đen xì, Đàm Thanh Ninh bất tri bất giác phát hiện rằng —– hình như bạn trai mình lại không vui.

Bởi vì cô nói không cần quay lại quá sớm?

Thanh Ninh nghĩ một chút, bắt đầu bằng câu “em có một người bạn”, kể chuyện này cho chị họ có kinh nghiệm phong phú của mình. Đương nhiên, vị trí của nam và nữ cũng bị đổi một chút.

Chị họ trả lời tin nhắn lại rất nhanh.

[không mong quay lại sớm — không nóng lòng gặp mặt — không nghĩ đến mình — không yêu mình — chia tay đi!!]

[Đây là logic suy nghĩ của con gái, không dễ hiểu phải không?]

Thanh Ninh: [……Không nghiêm trọng vậy chứ]

Chị họ gửi sang cho cô cái nhãn dãn cười ha ha ha.

Thanh Ninh đột nhiên chịu áp lực lớn, sau khi cân nhắc đã quyết định hát một đoạn ngắn và gửi cho Bạch Tân Hàn để dỗ người nào đó.

Lần trước cậu ta còn khen mình hát dễ nghe, chắc là ….. lừa gạt thôi phải không?

Sau khi gửi đi một lúc, Đàm Thanh Ninh bồn chồn ngồi đợi trong chốc lát, đúng là đợi được câu trả lời của Bạch Tân Hàn.

Là hình ảnh một cô bé vô cùng đáng yêu.

Đàm Thanh Ninh ngạc nhiên, gửi lại một loạt dấu chấm hỏi.

[Ai vậy???]

Bạch Tân Hàn: [Con của chúng ta]

Bạch Tân Hàn: [Do AI(*) hợp thành]

(*)Trong khoa học máy tính, trí tuệ nhân tạo hay AI (“ây-ai”, tiếng Anh: Artificial Intelligence), đôi khi được gọi là trí thông minh nhân tạo, là trí thông minh được thể hiện bằng máy móc, trái ngược với trí thông minh tự nhiên của con người. Thông thường, thuật ngữ “trí tuệ nhân tạo” thường được sử dụng để mô tả các máy móc (hoặc máy tính) có khả năng bắt chước các chức năng “nhận thức” mà con người thường phải liên kết với tâm trí, như “học tập” và “giải quyết vấn đề”.

Trí tuệ nhân tạo có thể được phân thành ba loại hệ thống khác nhau: trí tuệ nhân tạo phân tích, lấy cảm hứng từ con người và nhân tạo. AI phân tích chỉ có các đặc điểm phù hợp với trí tuệ nhận thức; tạo ra một đại diện nhận thức về thế giới và sử dụng học tập dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ để thông báo các quyết định trong tương lai. AI lấy cảm hứng từ con người có các yếu tố từ trí tuệ nhận thức và cảm xúc; hiểu cảm xúc của con người, ngoài các yếu tố nhận thức và xem xét chúng trong việc ra quyết định. AI nhân cách hóa cho thấy các đặc điểm của tất cả các loại năng lực (nghĩa là trí tuệ nhận thức, cảm xúc và xã hội), có khả năng tự ý thức và tự nhận thức được trong các tương tác.