Yêu Em Rất Nhiều – Đào Hòa Chi

Chương 15: Tâm tư




Giờ nghỉ trưa, như mọi hôm Uông Sâm mang cơm đến cho Đàm Thanh Ninh.

Nhưng mà bây giờ Bạch Tân Hàn không ở lại ăn cơm cùng cô ở canteen mà được chú Uông lái xe chở về nhà ăn cơm xong mới quay lại trường học.

Cơm tối cũng giống như vậy.

Cơm của Đàm Thanh Ninh đặc biệt phong phú, mỗi bữa đều có thịt và rau, còn có thêm hoa quả và súp.

Qúy Lam đối với sự sắp xếp như thế rất vừa lòng, đi theo cô bạn thân được ăn rất nhiều món ăn ngon.

Đàm Thanh Ninh đối với tay nghề nấu ăn của dì Tưởng vô cùng hài lòng, nhưng cô không biết tại sao Bạch Tân Hàn lại không ở trường ăn cơm, không nên về nhà.

Trước khi tiết tự học buổi tối vào học, cô bèn tò mò hỏi Bạch Tân Hàn vừa mới bước vào phòng học.

Bạch Tân Hàn nhìn cô, nói thẳng luôn vì bản thân không thể chịu nổi mùi không khí ở canteen.

Thanh Ninh cảm thấy khó hiểu: “Mùi gì?”

Giang Nam có nhiều mưa dầm. Mỗi lần trời mưa, canteen sẽ có chút mùi ẩm ướt, nó giống như mùi trên quần áo không được phơi khô vào mùa đông, nó không có mùi thơm cho lắm. Nhưng những lần ở canteen, cô không cảm thấy có mùi khó chịu nào.

Bạch Tân Hàn không tình nguyện giật giật môi: “Mùi thịt.”

Cậu đối với mùi này rất mẫn cảm, lần trước ngồi cùng Đàm Thanh Ninh trên bàn toàn là đồ chay miễn cưỡng có thể chịu đựng.

Mà bây giờ, Đàm Thanh Ninh ăn cơm có chay có mặn, hơn nữa Qúy Lam là người rất muốn ăn thịt, cậu không có cách nào để ngồi cùng hai người ăn cơm.

Thanh Ninh gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Cô cũng chỉ biết là do tác phong của cậu ấm được nuông chiều từ bé, không biết được tình trạng cậu ta không ngửi được mùi thịt ở mức độ nào.

Cho đến hai ngày hôm sau, Qúy Lam thèm ăn lôi kéo cô đi xuống dưới mua gà rán.

Quán trà sữa gà rán ngay bên cạnh siêu thị làm ăn rất tốt.

Hai người phải đợi một lúc lâu mới nhận được một phần cánh gà rán thơm ngon xốp giòn. Vội vàng đem cánh gà giải quyết sạch sẽ đúng lúc đến tiết tự học buổi tối.

Trong tiết học, Bạch Tân Hàn biểu hiện như bình thường.

Sau khi chuông tan học vừa vang lên, cậu ta ngay lập tức chạy ra phòng học.

Lúc quay lại sắc mặt đã tái nhợt, trên trán và hai bên má đều ướt sũng.

“Cậu đi rửa mặt à?” Thanh Ninh quan tâm hỏi.

Bạch Tân Hàn ‘Ừ’ một tiếng, không nói một lời uống nước.

Lớp trưởng Chu Nguyên đi ngang qua, đứng bên cạnh bàn Bạch Tân Hàn hỏi: “Cậu không sao chứ? Không thoải mái có thể xuống phòng y tế theo dõi.”

Thanh Ninh hốt hoảng, theo bản năng nghĩ đến đầu của cậu ta thường xuyên đau: “Không khỏe? Cậu làm sao vậy? Đau đầu sao?”

Chu Nguyên tùy tiện trả lời: “Cậu ấy vừa mới nôn ở nhà vệ sinh. Có phải dạ dày không thoải mái không?”

Bạch Tân Hàn lắc đầu: “Không việc gì?”

Lúc sáng đã cảm thấy dạ dày không được tốt, vừa mới ngửi được mùi của gà rán lại càng khó chịu.

Hết tiết nhịn không được mới nôn ra toàn bộ cơm tối mới ăn trong nhà vệ sinh.

Chu Nguyên nhún nhún vai, nói: “Được rồi.” xong rời đi.

Thanh Ninh ở bên cạnh nhìn sắc mặt Bạch Tân Hàn đã đoán được mấy phần, tròng lòng không tránh khỏi ảo não.

Bạch Tân Hàn yêu cầu ngồi cùng bàn với cô không phải là vì cô là người hiểu rõ cậu ta nhất trong lớp, ở đây có thể quan tâm chăm sóc cậu ta sao? Chính mình mỗi ngày ăn cơm do dì Tưởng làm, nhưng không chăm sóc cho Bạch Tân Hàn tốt. Còn bởi vì tham ăn mà làm cho người ta khó chịu nôn ra.

Thật sự rất không nên.

“Hay là cậu nghỉ ngơi một chút?” Đàm Thanh Ninh thấy áy náy trong lòng, giọng nói cũng có phần lấy lòng: “Nôn xong rồi có dễ chịu hơn không? Bây giờ cậu muốn uống gì không hay ăn chút gì đó? Tôi đi mua.”

Bạch Tân Hàn nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua khuôn mặt dịu dàng của cô: “Không cần.”

Đàm Thanh Ninh quyết tâm, trong lòng âm thầm quyết định về sau sẽ mang theo một lọ xịt hương thơm, hoặc là ăn xong ở bên ngoài cho bớt hết mùi sẽ quay lại.

Chu Nguyên trở lại bàn học, Lưu Hủ ở bên cạnh nhíu mày nói: “Cậu quan tâm cậu ta làm gì?”

Chu Nguyên gãi gãi đầu, cười nói: “Đúng lúc nhìn thấy nên hỏi thăm thôi.”

Lưu Hủ khinh thường nghiến răng: “Không phải là chỉ là nhà giàu thôi sao? Tự cảm thấy mình là nhân vật đặc biệt, bài tập không làm, giờ tự học sáng sớm cũng không đến. Không biết cậu ta đến Thanh Trung để làm gì? ”

Cậu ta đối với người bạn học mới này đã không thích từ lâu. Tiết tự học sáng sớm không đến, bài tập không làm, tiết tự học buổi tối còn có thể ngủ! Quan trọng nhất là thầy giáo cũng không trách mắng cậu ta bởi vì cậu ta là đặc biệt.

Chu Nguyên lấy sách vở của môn tiếp theo ra, không nói gì: “Cậu ấy không học tiết tự học mà. Sau cũng không thi đại học cùng bọn mình, đối với lớp đâu có ảnh hưởng gì?”

Lưu Hủ cầm ghế dịch lại gần Chu Nguyên, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước xem qua.

Ở bên kia Đàm Thanh Ninh đang nói chuyện cùng Bạch Tân Hàn, vẻ mặt rất thân thiết.

“Cái này không phải dựa vào mấy đồng tiền dơ bẩn ở trong nhà để đến Thanh Trung tiếp nhận nền giáo dục tốt à? Mình nghĩ cậu ta cũng chỉ là đống bùn nhão không hơn không kém!” Lưu Hủ càng nói càng tức, kết luận: “Mình nghĩ cậu ta không dám tham gia kiểm tra đâu, thi được điểm đếm ngược từ dưới lên thì rất mất mặt.”

Chu Nguyên nhíu nhíu mày không trả lời.

Thầy La chủ nhiệm lớp đã từng cố ý nói qua với hắn không cần quan tâm Bạch Tân Hàn, cứ thuận theo cậu ta đi.

Không phải hắn thật sự đồng ý với suy nghĩ của Lưu Hủ, nhưng mà không thể không thừa nhận bạch Tân Hàn đặc biệt như vậy người khác nhìn thấy sẽ cảm thấy khó chịu.

Thậm chí không chỉ mình bạn học trong lớp mà ngay cả thầy giáo cũng vậy.

Tiết tự học buổi tối thứ hai là tiết của thầy Lý dạy giải đáp những câu hỏi vướng mắc hay khó khăn của học sinh.

Cái gọi là giải đáp câu hỏi chỉ là giáo viên ngồi trong lớp, học sinh phía dưới tự học ngồi làm bài tập, nếu có gì không hiểu có thể đi lên chỗ thầy giáo cùng nhau thảo luận.

Bởi vì Bạch Tân Hàn vừa mới nôn xong, dạ dày không thoải mái cũng không có tâm trạng học tập, chỉ muốn nằm lên bàn nghỉ ngơi.

Cánh tay để trên mặt bàn, đầu quay vào bên trong, quay về phía Đàm Thanh Ninh.

Đàm Thanh Ninh đang ngồi làm toán, vẻ mặt thật sự rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn nhíu mày lo lắng rất lâu sau mới đặt bút tính toán.

Bạch Tân Hàn yên lặng nhìn một lát, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Vừa mới khép mi mắt, một viên phấn đột nhiên bay từ đâu tới đập lên trên hộp bút của Đàm Thanh Ninh, phát ra âm thanh sắc bén.

Đàm Thanh Ninh bị hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu lên.

Bạch Tân Hàn nhíu mày, cũng ngồi dậy nhìn về hướng bục giảng.

Thầy Lý tức giận, đôi mắt sắc bén nhìn Bạch Tân Hàn: “Ngủ thì về nhà ngủ! Trong giờ học của tôi không được phép ngủ.”

Thầy Lý ngoài 30 tuổi, trẻ trung đầy sức sống, đối với loại học sinh có hành vi không tuân thủ theo kỷ luật rất chán ghét. Bình thường Bạch Tân Hàn không làm bài tập đã làm cho ông rất không vui, lần này lấy việc ngủ làm cái cớ đem mọi sự tức giận phát tiết ra.

Bạch Tân Hàn nhíu mày, không nói gì.

“Thưa thầy.” Đàm Thanh Ninh giơ tay, nhỏ giọng giúp Bạch Tân Hàn giải thích: “Hôm nay cậu ấy cảm thấy không khỏe.”

“Không khỏe?” Thầy Lý khinh thường xùy một tiếng, không tin.    

“Đây là tiết giúp đỡ giải đáp những câu hỏi khó trong khi học, môn toán cậu có hiểu hết không? Bình thường bài tập thì không làm, đến trường để chơi hay gì?” Giọng nói thầy Lý đặc biệt nghiêm khắc: “Là giáo viên chủ nhiệm lớp cho cậu đặc quyền không phải làm bài tập. Nhưng cậu không làm thì lấy cái gì để có thành tích? Có thể thi được 150 điểm không?”

“—–có thể.” Bạch Tân Hàn thản nhiên lên tiếng, chặn ngang lời nói của thầy giáo.

Lời vừa nói ra, không chỉ có thầy Lý, tất cả học sinh trong lớp đang học đều nhìn về bên này.

Trong nháy mắt phòng học im lặng, ngay cả một tiếng thở nhẹ cũng không có.

“Được! Được!” Hai bên má đều run rẩy: “Tôi chờ thành tích kiểm tra ngày kia của cậu. Không tính câu hỏi bổ sung, nếu cậu thi được hơn 150 điểm, về sau trong giờ học toán của tôi tùy cậu muốn làm gì thì làm! Thế nào?”

Dám nói lời này cũng là có lý do. Đề kiểm tra lần này hắn đã xem qua, so với tiến độ ôn tập bây giờ sẽ khó hơn một ít. Nếu thành tích của Bạch Tân Hàn rất tốt thì đã sớm vào lớp chọn làm sao có thể còn đến lớp 7? Đề thi lần này, lớp chọn cũng chưa chắc có được mấy người có thể thi được 150 điểm, lại càng không nói đến học sinh ở các lớp thường.

Trái ngược với thầy Lý đang kích động, Bạch Tân Hàn ở phía dưới trấn tĩnh hơn rất nhiều.

“Được.”

Thiếu niên mở miệng, chỉ một chữ đủ khiến thầy Lý tức giận.

“Khẩu khí so với lớp chọn kiêu ngạo hơn rất nhiều, tôi thấy các cô cậu không cần phải giải đáp!.”

Thầy Lý tức giận phất tay áo bỏ đi, để lại các học sinh trong lớp lặng ngắt như tờ.

Sau giờ học buổi tối, trong phòng học bỗng xôn xao, mọi người không khỏi nóng lòng bàn tán chuyện vừa xảy ra.

“Nhìn thấy thầy Lý bị tức giận thành như vậy mình rất vui vẻ, chuyện gì đã xảy ra.”

“Bạch Tân Hàn có thể thi được 150 không?”

“Khẳng định là không thể! Nói mạnh miệng thôi!”

“Mẹ nó đã lâu mình nhìn thấy cậu ta là khó chịu. Bình thường bài tập cũng không làm, có thể thi được 120 điểm đã là tốt lắm rồi, đợi đến lúc kiểm tra chờ cậu ta bẽ mặt.”

“120? 100 đi ha ha ha.”

……………

Bạch Tân Hàn đứng dậy đi ra ngoài.

Cậu một mình đi đến rừng cây ở bên dưới.

Ngày mùa hè ngột ngạt, rừng cây im lặng không một bóng người, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu.

“Các cậu có nghe nói chưa? Trước đây Bạch Tân Hàn từng bị bắt cóc, sau đó……”

“Thật hay giả? Trời ạ thật kinh tởm.”

“Nghe nói mẹ cậu ta bị bệnh tâm thần, nói không chừng còn có hội chứng di chuyền, thật đáng sợ.”

“Chính là tâm lý cậu ta có vấn đề, cậu có biết không? Cậu ta………”

“Khó trách thành tích của cậu ta lại tốt như vậy, nghe nói người có bệnh thường có chỉ số IQ cao.”

…………….

Nghi ngờ, châm chọc, cười nhạo, lời đồn đãi chuyện nhảm.

Những lời từng làm cho cậu đau khổ ngày đó, lại một lần nữa quanh quẩn ở trong đầu.

Có đôi khi cậu thấy căm ghét cái trí nhớ quá tốt của bản thân.

Đầu óc Bạch Tân Hàn ong ong, sau lưng rịn ra tầng mồ hôi lạnh.

“Bịch”

Hung hăng đá một cước lên cây đại thụ bên cạnh.

Lá cây kêu xào xạc, những cánh hoa trắng muốt bay tán loạn trên mặt đất.

Rừng cây khôi phục sự yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.

**

Bạch Tân Hàn quay trở lại phòng học, tiết tự học thứ ba đã học xong.

Thời điểm tan học, cả một tầng dạy học truyền đến tiếng huyên náo.

Đàm Thanh Ninh cẩn thận quan sát sắc mặt Bạch Tân Hàn: “Cậu không sao chứ?”

Bạch Tân Hàn lắc lắc đầu.

Qúy Lam ở một bên thu dọn sách vở: “Thầy Lý luôn như vậy, mỗi lần đều khinh thường lớp chúng ta, đừng để ý đến thầy ấy.”

Thầy Lý dạy đồng thời cả hai lớp 1 và lớp 7, bình thường luôn thích đem hai lớp ra so sánh, đôi khi còn tỏ ra không thích lớp 7. Trong lớp cũng có nhiều người có ý kiến, nhưng họ không dám lên tiếng.

“Đúng vật. Thầy ấy chỉ thích Dương Thần An cái con người học bá này. Nếu ai mà cũng thông minh giống như Dương Thần An, thì mình đây TM nó sớm tự học thành tài.” Qúy Lam lười biếng nói thêm.

Lại là Dương Thần An…….

Bạch Tân Hàn nhìn Đàm Thanh Ninh.

Chỉ thấy cô lo lắng nhìn mình.

Bạch Tân Hàn rủ mắt, quay đầu không thèm nhắc lại.

Buổi tối về đến nhà, cậu ngồi trước bàn học không hề có ý định ôn tập.

Lúc này, di động trên mặt bàn kêu.

Bạch Tân Hàn tiện tay mở ra, là tin nhắn WeChat của Đàm Thanh Ninh.

[Tôi đang đọc một cuốn sách rất khó, cậu có thể hướng dẫn tôi chút không]

Từ khi khai giảng, Đàm Thanh Ninh không còn gửi tin nhắn cho cậu nữa.

Cậu còn đang thắc mắc sao tự nhiên lại gửi tin nhắn sang cho mình, hóa ra là chuyện học hành.

Trái tim lại có chút rung động.

Ngón tay thon dài vuốt nhẹ bức ảnh đại diện của Đàm Thanh Ninh một lát, sau đó mới trả lời [sách gì]

Đàm Thanh Ninh trả lời rất nhanh, hai bức tranh có con ếch xanh nhanh chóng xuất hiện trên màn hình.

Một bức có một con ếch đang xem sách, tên sách: <<Tâm lý học Bạch Tân Hàn>>

Một con ếch khác đang hát, tên bài hát: <<Đừng đoán tâm tư của con trai>>

Bạch Tân Hàn sững sờ nhìn chằm chằm hai bức ảnh, trong lòng dần ngập tràn một cảm xúc lạ không tên.

Con ếch này thực sự rất xấu.

Xấu đến mức làm cậu muốn cười.

Đàm Thanh Ninh ở phòng bên cạnh đợi hai phút sau, cuối cùng nhận được tin nhắn trả lời.

[—sang đây]

—–