Yêu Em Rất Nhiều – Đào Hòa Chi

Chương 14: Chứng OCD*




(*) Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder – OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức. (theo wikipedia)

Bắt đầu vào giờ học buổi chiều.

Sau khi tiết học thứ tư kết thúc, học sinh ở các lớp lại như ong vỡ tổ chạy về phía canteen.

Thanh Ninh đứng dậy, Bạch Tân Hàn vẫn như trước ngồi im tại chỗ, không có dấu hiệu di chuyển.

Cậu ta vừa thu dọn đồ trên bàn vừa nói: “Cậu cùng tôi đi xuống dưới.”

Thanh Ninh và Qúy Lam đang đứng chờ một bên liếc mắt nhìn nhau không khỏi tò mò hỏi: “Không phải cậu không tham gia tiết tự học buổi tối sao?”

Trong khoảng thời gian nghỉ ngởi trước giờ học cô đã hỏi qua Bạch Tân Hàn, cậu ta sẽ không học các tiết tự học buổi sáng hay tối ở trường. Thế nên bây giờ đúng ra cậu ta chuẩn bị về nhà mới đúng, sao còn muốn đi cùng cô.

Bạch Tân Hàn ‘Ừ’ một tiếng, kéo khóa lại xong cầm cặp đứng lên.

Rủ mắt liếc nhìn Thanh Ninh: “Uông Sâm mang cơm cho cậu, chú ấy đang chờ ở cửa canteen.”

“Chú Uông??” Thanh Ninh ngẩn ra.

Uông Sâm là lái xe của Bạch Tân Hàn, cô nghĩ chắc hẳn là do dì Tưởng làm cơm bảo chú ấy mang đến.

Qúy Lam cũng kinh ngạc: “Cậu mang cơm theo à?  Vậy mình đi canteen trước tý nữa gặp.”

Nói xong liền rời đi để lại Bạch Tân Hàn và Đàm Thanh Ninh ở đằng sau.

“Đi, đi thôi.” Đàm Thanh Ninh mím môi, cùng Bạch Tân Hàn đi ra phòng học.

Sau khi xuống tầng Đàm Thanh Ninh suy nghĩ mở miệng: “Thực ra bữa trưa, bữa tối tôi đều có thể ăn ở nhà ăn trong trường.”

Cô ngẩng đầu nhìn Bạch Tân Hàn có ý cự tuyệt: “Không cần mang cho tôi……..”

Dì Tưởng và lái xe đều do nhà họ Bạch thuê đến để chăm sóc cậu ta, chính mình chiếm dụng được nhiều thứ tốt dù sao vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

“—–Ba mẹ cậu dặn dò.” Cậu ta thản nhiên mở miệng cắt ngang lời nói của Đàm Thanh Ninh.

“Ờ, vậy được.”

Nếu là do ba mẹ cô dặn thì chắc tiền cơm hay mấy thứ linh tinh khác đã được trả hết rồi. Như thế thì bản thân cũng không có lý do gì từ chối. Dù sao cơm chay dì Tưởng làm so với đồ ăn ở canteen ngon gấp mấy lần.

Canteen và tòa nhà dạy học cách nhau một con đường. Đứng gần cửa canteen có một số phụ huynh đang cầm hộp cơm trên tay.

Thanh Trung cho phép ba mẹ mang cơm vào cho con, mỗi ngày đến giờ cơm trưa và cơm tối đều có rất đông người mang cơm đến cho con mình.

Sau giờ học có rất nhiều học sinh, Đàm Thanh Ninh nhìn mãi vẫn chưa nhìn thấy chú Uông đứng chỗ nào.

“Bên đó.” Bạch Tân Hàn ở bên cạnh mở miệng, nhìn về phía bên phải của nhà ăn.

Đàm Thanh Ninh nhìn theo ánh mắt cậu ta chỉ thấy chú Uông đứng ở chỗ râm mát dưới hàng cây, mặc áo sơ mi màu xanh, chỗ ngực áo ướt đẫm mồ hôi, hai bên má và cổ mồ hồi đang chảy ròng ròng.

Uông Sâm cũng nhìn thấy hai người, đi mấy bước lên chào hỏi sau đó đưa cặp lồng đựng cơm trong tay cho Đàm Thanh Ninh.

“Đàm tiểu thư, bữa tối của cô.”

Thanh Ninh nhận cơm lễ phép nói cảm ơn: “Gọi con là Thanh Ninh được rồi ạ, con cám ơn chú Uông.”

“Đừng khách khí.” Uông Sâm lấy tay lau mồ hôi trên mặt, nhịn không được cảm thán: “Thành phố C quá nóng, nhiệt độ cao còn oi bức. Tôi mới đứng một lúc mà đã ra nhiều mồ hôi như vậy.”

“Dạ vâng, tháng sau sẽ tốt hơn nhiều.” Thanh Ninh thấy chú ấy thật sự không chịu được nóng vội vàng chào tạm biệt: “Vậy mọi người mau trở về nhà đi đừng ở ngoài này phơi nắng.”

Cô nhìn Bạch Tân Hàn vẫy vẫy tay: “Tạm biệt.”

Bạch Tân Hàn ‘Ừ’ nhìn cô xoay người rời đi.

Đi chưa được mấy bước, có một nam sinh dáng người cao ráo đi đến bên cạnh cô.

Nam sinh kia cùng cô nói mấy câu gì đó, lại quay đầu nhìn về phía cậu.

Bạch Tân Hàn nheo mắt lại, nhận ra người kia là Hứa Chước.

“Ai nha, xem này tôi quên mất chưa đưa cái này cho cô bé rồi.” Uông Sâm ở bên cạnh vỗ đầu, từ trong túi áo lấy ra bộ đồ ăn.

“Tôi đi đưa cho—-” Lời còn chưa nói xong đồ trong tay đã bị Bạch Tân Hàn cầm lấy.

“Tôi đi.” Thiếu niên bỏ lại hai chữ, đôi chân dài bước mấy bước đuổi theo.

**

Bên kia, Đàm Thanh Ninh ngẫu nhiên gặp được Hứa Chước, hai người cùng nhau đi vào trong canteen.

Trong giờ nghỉ ăn cơm trưa đã có mấy nam sinh bên lớp 7 đến mật báo với Hứa Chước, có ý bảo tiểu Thanh Ninh của cậu chủ động yêu cầu được ngồi cùng bàn với học sinh mới chuyển đến siêu đẹp trai.

“Đàm Thanh Ninh bây giờ mới có bao lâu, không phải cậu thật sự coi trọng Bạch Tân Hàn kia chứ?” Hứa Chước cau mày hỏi.

“Đương nhiên là không rồi! Cậu đang nói cái gì đấy?” Thanh Ninh trừng mắt liếc cậu ta.

“Mình cũng nghĩ là không có.” Hứa Chước cúi đầu nhìn sang cô: “Mình còn nghĩ người mà cậu thích là Dương Thần An.”

Thanh Ninh sững sờ nhìn về phía Hứa Chước: “Cái gì??”

Mặt cô gái nóng lên, còn giải thích: “Cậu không được nói lung tung, mình không thích cậu ấy, chỉ là ngưỡng mộ thôi.”

“Ngưỡng mộ.” Hứa Chước nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô chớp mắt một cái cười khẽ: “Được, được, là ngưỡng mộ—–”

Đang nói chuyện thì dừng lại, dường như phát hiện ra gì đó quay đầu nhìn, bước chân định bước tiếp của người kia cũng ngừng lại.

Đàm Thanh Ninh tò mò quay đầu lại, nhất thời ngẩn ra.

Bạch Tân Hàn đang đứng phía sau bọn họ vài bước chân, sắc mặt không rõ đang nhìn cô.

“Cậu——” Thanh Ninh mới mở miệng nói chuyện đã bị Bạch Tân Hàn ngắt ngang.

“——đũa của cậu.” Cậu đi lên hai bước đưa đồ gì đó trong tay cho Đàm thanh Ninh, xoay người sải bước rời đi.

Ngay cả câu cảm ơn Đàm Thanh Ninh còn chưa kịp nói, bóng người cậu ta đã biến mất ở cửa canteen.

**

Bữa cơm chiều nay cô ăn cùng Hứa Chước và Qúy Lam.

Dì Tưởng chuẩn bị cho cô một phần cơm ngũ cốc, một phần cà chua, còn có sườn xào chua ngọt, súp lơ xào với sợi cà rốt.

Cả cặp lồng đựng cơm và cơm trong hộp đều còn rất mới, trong lòng cô thấy cảm động.

Cặp lồng có hai tầng, đồ bên trong rất nhiều.

Một mình Thanh Ninh cũng không thể ăn hết được nhiều như vậy, mời cả hai người trước mặt ăn.

Qúy Lam cầu còn không được, không khách khí gắp một miếng sườn bỏ vào trong miệng.

“Oa oa, ăn thật ngon.”

Qúy Lam khen tay nghề nấu ăn của dì Tưởng tới tấp, mãi đến khi ăn xong cơm vẫn chưa hết.

Thanh Ninh ăn rất no, cô không nghĩ tới dì Tưởng vì mình mà làm cả sườn xào chua ngọt, cảm động không thôi.

Đáng tiếc, tâm trạng tốt này kéo dài đến tiết tự học buổi tối thì kết thúc.

Tiết tự học đầu tiên sau ngày khai giảng, đương nhiên là bị thầy Lý dạy Toán chiếm mất.

——bài thi.

Sau 120 phút kết thúc kiểm tra, hầu hết mọi người trong phòng học đều kêu rên.

Cả lớp kêu than dậy khắp trời đất, chỉ có thầy giáo lộ ra sự thắng lợi tươi cười: “Giờ học toán ngày mai sẽ chũa bài thi, sẽ nói cho các em những phần mình còn kém.”

Thanh Ninh buồn bực quay đầu tìm Qúy Lam kể khổ: “Xong rồi, mình chắc chắn bị mất cả rổ kiến thức rồi.”

Qúy Lam buồn rầu nằm lên bàn: “Cậu chỉ có cái rổ, còn mình nhất định là một hố lớn, bên trong là vực sâu không đáy.”

Thanh Ninh hùa theo một lát, quyết định không quan tâm nữa: “Aiz, quên đi. Nói không chừng mấy câu khoanh bừa đều đúng.”

Qúy Lam tiếp tục nằm úp sấp, đồng ý nói: “Đúng vậy, nói không chừng ánh mắt thầy giáo nhìn nhầm, đem câu sai thành câu đúng.”

Hai người nhìn nhau cười, bỏ qua đề tài này.

Tiếc là tâm lý may mắn của các cô bị sụp đổ vào ngày hôm sau.

Ngày hôm sau trước khi vào giờ học, bài thi được trả cho mọi người.

Đàm Thanh Ninh thở dài nhìn con số 108 thật to trên giấy, quay đầu nhìn bài Qúy Lam.

Qúy Lam vừa vặn được 100 điểm, người tám lạng kẻ nửa cân, là một đôi chị em cùng khổ.

Sau tiếng chuông vào lớp, thầy Lý tiến vào lớp học.

“Bài thi đã nhận được chưa? Hôm nay chúng ta chữa đề thi.”

Đàm Thanh Ninh mím môi, không tình nguyện lấy bài thi của mình để lên giữa cô và Bạch Tân Hàn.

Thành tích như vậy, quả thật không mang ra được.

Vẻ mặt thầy Lý nghiêm túc, đẩy đẩy kính mắt của mình, giọng nói như tiếng chuông vang: “Kiểm tra lần này lớp chúng ta thi rất kém.”

Vừa dứt lời, trong phòng học lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều cúi đầu, còn thể hiện ra dáng vẻ mình đang thực sự suy nghĩ.

Thầy Lý tiếp tục nói: “Lớp chúng ta điểm cao nhất là 138, Dương Thần An ở lớp 1 thi được 158, kém nhau 20 điểm. Các em nhìn sự chênh lệch này xem, đừng nói là lớp 1 lớp chọn gì gì đấy, có gì khác nhau sao. Thi vào trường đại học tất cả mọi người đều như nhau……….. ”

Nghe đến tên Dương Thần An, ánh mắt Bạch Tân Hàn chợt lóe, quay đầu nhìn về phía Đàm Thanh Ninh.

Cô còn đang đắm chìm trong sự thất bại của bài kiểm tra, ánh mắt yên lặng nhìn bài thi, nhìn không ra được phản ứng đặc biệt nào của cô đối với cái tên này.

Có lẽ là thành tích kiểm tra lần này thật sự quá kém, thầy Lý trách mắng phải đến 20 phút xong mới bắt đầu chữa bài.

Không khí trong lớp vô cùng nghiêm túc và áp lực.

Sau khi chuông tan học vang lên thầy Lý cầm bài thi giũ tay áo bỏ đi.

Không khí ồn áo náo nhiệt bắt đầu quay trở lại lớp.

“Trời ạ, vừa rồi đến thở mạnh mình cũng không dám thở, chỉ sợ thầy giáo chú ý đến mình! Dương Thần An người này mới chính là người ngoại tộc đó.” Sau khi tan học Qúy Lam mới dám phản đối lại ý kiến của thầy Lý.

Đây là lần thứ ba Bạch Tân Hàn nghe thấy cái tên này.

Lại quay đầu nhìn về phía Đàm Thanh Ninh đang nói chuyện.

Cô cúi xuống suy nghĩ, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

“Dương Thần An chính là người được lão hoàng tử yêu thương cưng chiều nhất, sao có thể giống với chúng ta?” Qúy Lam còn đang không ngừng nói.

“Ừ.” Thanh Ninh trả lời: “Trường chúng ta còn hy vọng cậu ấy thi được thủ khoa ấy.”

Cô cười cười, giống như không có việc gì nói.

Có phải thời học sinh của mỗi cô gái đều có một cái tên đặc biệt khó nói hay không?

Bạn chưa nói chuyện với người ấy, thậm chí cũng không hiểu rõ người ta. Nhưng cũng không thể giải thích được một số loại tình cảm đối với người đó.

Lúc không nhìn thấy người, sẽ không nhớ đến.

Lúc thấy được rồi, lại cảm thấy khẩn trương.

Loại tâm tình ngây thơ này không thể nào nói rõ được.

Lớn hơn bình thường nhưng chưa phải là yêu.

Bạn không muốn có bất kỳ sự phát triển thân thiết nào với người ấy, nhưng người đó lại đặc biệt hơn với các bạn học bình thường.

Đối với Đàm Thanh Ninh mà nói, cái tên đó chính là Dương Thần An.

Cô chưa từng nói với ai về chuyện này, ngay cả Qúy Lam cũng chưa bao giờ nhận ra cô đối với Dương Thần An có cái gì đó khác thường.

Thanh Ninh kiên trì cho rằng tình cảm của mình đối với Dương Thần An chỉ là ngưỡng mộ mà thôi.

Yêu thích những nam sinh đẹp trai học giỏi là điều bình thường phải không?

“Đúng ha.” Qúy Lam nghe theo lời Đàm Thanh Ninh: “Người thi đứng đầu trong kỳ kiểm tra sắp tới chắc lại là cậu ta.”

“Có thể.” Đàm Thanh Ninh cười cười.

“——Đàm Thanh Ninh.” Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh lùng cắt ngang hai người đang nói chuyện.

Thanh Ninh nghiêng đầu nhìn về phái Bạch Tân Hàn, dùng ánh mắt ý hỏi chuyện gì.

Bạch Tân Hàn nhíu mày, giọng nói lộ vẻ không kiên nhẫn: “Cậu có thể sửa sang lại bàn học của mình không, lộn xộn lung tung.”

Thanh Ninh:?

Cô quay đầu lại, bài thi sách vở bút viết bày la liệt trên bàn, nhìn qua đúng là hơi lộn xộn.

Vị đại ca này khẳng định mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế……

Cô một bên mắng thầm, một bên im lặng sửa sang lại mặt bàn học.

“Đàm Thanh Ninh.” Người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mở miệng.

“Gì?”

“Tôi muốn tham gia tiết tự học buổi tối, khi nào tan học cậu cùng tôi về nhà.”

Thanh Ninh dừng lại động tác đang dọn dẹp, tò mò hỏi: “A! Cậu quyết định lúc nào?”

“—–Vừa xong.”

———————–