Yêu Em, Như Tuổi Hoa Niên

Chương 49: Đăng kí kết hôn




Edit: 1407

Chứng sợ kết hôn, sao lại có chứng sợ hãi đó?

Đàm Tư Niên hỏi, “Vậy cuối cùng em đang sợ cái gì? Do anh không tốt chỗ nào khiến em không hài lòng sao?”

Hứa Du vội lắc đầu, “Em không có ý kiến gì với anh hết, chỗ nào của anh cũng OK cả, thật đó!” Thấy anh có vẻ không tin, cô có chút nóng ruột, “Nếu em không hài lòng thì sẽ không đồng ý kết hôn với anh, em cũng không biết mình đang rầu rĩ chuyện gì, cứ cảm thấy rất lo lắng căng thẳng, nhưng em không kìm chế được, luôn lo được lo mất, có thể là cảm thấy tự ti về mình.”

Đàm Tư Niên nghĩ đến cuộc hôn nhân thật bại của ba mẹ cô, anh trầm ngâm xoa cái đầu ủ rủ của cô, vẻ mặt trở nên dịu dàng hơn nhiều, nhẹ giọng hỏi, “Vậy ngoài việc lo anh sẽ ngoại tình nuôi kẻ thứ ba, tình cảm dành cho em sẽ biến chất, thì em còn lo lắng gì khác không?”

Hứa Du do dự, nhỏ giọng nói, “Còn lo về chuyện con cái nữa.” Cô mở to mắt nhìn anh, “Nếu em không sinh được con thì phải làm sao đây? Nghe nói người có kinh nguyệt không tốt thì thường không dễ mang thai.” Người vô sinh chiếm tỉ lệ khá lớn, ngộ nhỡ cô lại chính là một trong số những người xui xẻo không thể sinh con đó, vậy không phải cha của Đàm Tư Niên sẽ khinh thường chết cô sao, suy nghĩ về cuộc sống cả đời không ngóc đầu lên được là cô lại thấy thật kinh khủng.

Đầu óc Đàm Tư Niên đột nhiên ngừng hoạt động, sau đó cạn lời cứng họng. Anh bỗng nhiên hiểu ra, bản chất của tất cả sự sợ hãi do dự thật ra không phải là do cô băn khoăn về chuyện tình cảm sau khi kết hôn, mà nguyên nhân chính là đến từ sự chấp nhất của người lớn đối với con cái. Kết hôn bí mật là do con cái, cha anh đồng ý chấp nhận cô cũng là vì con cái, kể cả mẹ cô, thậm chí còn có anh trong đó, ít nhiều đều thể hiện sự để tâm trong chuyện con cái.

Không thể nghi ngờ gì, thái độ xem việc kết hôn và sinh con như một nhiệm vụ là vô cùng áp lực với một cô gái vừa mới tốt nghiệp.

Ngẫm lại thì chuyện hai người kết hôn vốn dĩ đã không thuận lợi, giờ lại thêm chuyện con cái, dưới hai tầng áp lực, mỗi ngày Hứa Du không kiếm chuyện cáu kỉnh đã rất khó rồi.

Bỗng nhiên cảm thấy rất có lỗi với cô, anh cho rằng đã xử lý mọi chuyện đủ tốt rồi, đã cân bằng và thoả hiệp được mức lớn nhất giữa người lớn và cô, nhưng thật ra lại không phải vậy, có vài sự tổn thương đã xuất hiện ngay lúc bắt đầu, giống như kết hôn bí mật, người lớn và anh đều cảm thấy đây là phương thức giải quyết hoà bình đơn giản nhất, lợi thì rõ rệt, thiệt hại gần như không đáng gì.

Nhưng thật sự là không đáng gì sao?

Một cô gái, có lẽ từ khi còn nhỏ đã mơ tưởng đến viễn cảnh mình trở thành cô dâu như thế nào, sau khi trưởng thành, lúc thấy người khác khoe ân ái trên vòng bạn bè, có lẽ cũng từng có xúc động muốn khoe một lần khi kết hôn. Nhưng bây giờ, cô lại phải giấu giếm mọi người, giống như con chuột không thể ra ngoài sáng, cần phải giấu kín người đàn ông sắp trở thành chồng mình, mãi cho đến khi cô có thể sinh con, được sự chấp nhận của người lớn thì mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Tưởng tượng như vậy, thật sự là vừa đáng thương vừa đáng buồn.

Mà người vừa đáng thương vừa đáng buồn này lại là người mà anh yêu, người sắp trở thành vợ anh.

Thiếu chút nữa Đàm Tư Niên đã rơi nước mắt vì chính suy nghĩ của mình, bỗng nhiên cảm thấy mình thật không đáng mặt đàn ông, để người phụ nữ của mình phải chịu uất ức như vậy, tới cả khoe ân ái khoe tình yêu mà cũng không được, quá là vô dụng!

Vành mắt anh ửng đỏ, Hứa Du nhìn thấy mà giật mình, bèn vội vàng giải thích: “Em chưa nói là nhất định không sinh con được, chỉ là hơi lo mà thôi, hơn nữa bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, nếu thật sự không được thì cũng có thể tìm người mang thai hộ, em…” Cô còn chưa nói xong, đã bị Đàm Tư Niên kéo vào trong lòng ôm thật chặt. Cô nghe thấy anh thấp giọng nói từng tiếng xin lỗi với cô.

Hứa Du muốn nói nói về vấn đề sinh con này cũng không có gì không đúng mà, phải không? Nhưng không biết vì sao, câu xin lỗi của anh lại khiến mắt mũi cô bỗng thấy cay cay, nước mắt chợt tuôn rơi.

Khóc thỏa chí tận nửa tiếng, cuối cùng cô vẫn không hiểu vì sao mình lại khóc, nhưng sau khi khóc xong, quả thật cả người nhẹ nhàng hơn nhiều, Hứa Du cảm thấy hình như thể xác và tinh thần đều được gột rửa một lần, năng lượng tiêu cực trước đó cũng mất sạch, tâm trạng tốt hơn rất nhiêu.

Đàm Tư Niên lấy khăn ướt lau mặt cô, sau đó mở miệng nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, “Cuối tuần đi đăng kí kết hôn, chúng ta hãy thông báo cho tất cả mọi người đi.”

Hứa Du sửng sốt, sau đó lắc đầu mạnh, “Anh đừng quậy.”

Đàm Tư Niên nâng mặt cô lên, giọng nói rất dịu dàng, lời lẽ lại quyết liệt, “Cuộc đời này có lẽ chúng ta chỉ kết hôn lần này thôi, không cần phải lén lút, bằng không sau này già rồi, nhớ lại chuyện này thì sẽ đau lòng thế nào chứ.”

Hứa Du nghe vậy có chút xúc động, không vì điều gì khác, chỉ vì chữ ‘sau này’ của anh.

Hôn nhân của người khác, từ khi bắt đầu đã công khai, nhưng hôn nhân của cô lại phải trải qua một thời kỳ ngắn xám xịt, chỉ có khi đạt được yêu cầu nhất định mới có thể thấy ánh mặt trời, nếu không cũng chỉ có thể tiếp tục u ám như vậy.

Rất buồn.

“Nhưng mà… trở quẻ như vậy hình như không được tốt lắm, cha anh nhất định sẽ hận chết em mất.” Cô vẫn rất do dự, chỉ vì để thỏa mãn lòng hư vinh của mình mà phức tạp hoá một chuyện vốn dĩ có thể giải quyết dễ dàng sao? Như vậy thật sự tốt không?

Đàm Tư Niên kéo cô dậy từ sô pha, “Vậy chúng ta và cha anh cùng lùi lại một bước, chúng ta tuyên bố đã kết hôn, nhưng tạm thời cứ không công bố thân phân nửa kia với người ngoài, người khác đoán được thì đoán, không đoán được thì chờ hai ta có con rồi lại nói rõ sự thật, dù sao cũng không thể đã kết hôn rồi nhưng vẫn giả bộ còn độc thân trước mặt người khác.”

Mặt mày Hứa Du lập tức nhuộm đầy ý cười, ôm cổ anh, cả người đu trên người anh, “Vậy anh nói chuyện này với cha anh nhé, em không ra mặt đâu.” Chủ yếu là chột dạ, không dám đối diện với cơn giận sắc bén của ông.

Đàm Tư Niên nhấc bổng cô lên, vừa ôm cô đi về phía phòng ngủ vừa trêu chọc, “Chỉ với cái gan chuột nhắt này của em, anh cũng không mong đợi gì ở em hết.”

*

【Hội chứng sợ hãi trước hôn nhân được gọi là chứng sợ kết hôn, là cô dâu hoặc chú rể cảm thấy nghi ngờ và sợ hãi tính bền vững của hôn nhân, tăng thêm độ khó cho cuộc sống sau khi kết hôn, nghiêm trọng mà nói thậm chí sẽ nảy sinh ra suy nghĩ lâm trận bỏ trốn.】

Đàm Quảng Tư nhíu mày, “Con cho ba xem thứ này làm gì?”

Đàm Tư Niên tỏ ý bảo ba, “Ba tiếp tục xem ở dưới đi.”

Đàm Quảng Tư liếc mắt nhìn con trai một cái thật sâu, kiên nhẫn tiếp tục xem giấy in ở trong tay:【Biểu hiện của chứng sợ kết hôn thường là: Bực bội, tính tình khá là nóng nảy, không kiên nhẫn, thích nổi giận, có một số người còn trầm mặc ít lời.

Rất nhiều người mắc căn bệnh này sẽ thấy do dự đối với việc kết hôn, nhất là sẽ không hài lòng với đối tượng kết hôn hoặc không hài lòng với gia đình của đối tượng kết hôn, hoặc là lo lắng đối phương không vừa ý mình.】

Phần sau có rất nhiều phân tích nguyên nhân cụ thể xuất hiện hội chứng này, đưa ra các ví dụ thực tế, trải dài ba tờ giấy, chờ xem xong, Đàm Quảng Tư cởi kính lão xuống, hỏi con trai, “Đừng nói là con muốn nói với cha rằng Du Du bị mắc chứng sợ kết hôn này nhé?”

Đàm Tư Niên lắc đầu, “Trước mắt vẫn chưa bị, nhưng đã có triệu chứng rồi.”

Đàm Quảng Tư quá hiểu đứa con trai này, không đời nào làm việc gì mà không có mục đích, ông dứt khoát hỏi rõ, “Con nói thẳng con muốn sao đi?”

Đàm Tư Niên cười nói, “Cha, con không muốn giấu chuyện kết hôn.”

“Cha không đồng ý.” Đàm Quảng Tư cũng không tức giận, chỉ đơn giản bày tỏ thái độ kiên trì.

Đàm Tư Niên dịu giọng nói, “Con với Du Du là tình yêu đích thực, cha hẳn là biết. Năm nay cô ấy mới 22 tuổi, nói cho cùng vẫn là một cô bé, trước đó chúng ta tạo áp lực quá lớn với cô ấy, khiến cô ấy cảm thấy việc sinh con là rất quan trọng, trong cuộc hôn nhân này của bọn con, có con cái thì mới có tương lai.”

“Vậy chẳng lẽ không phải?” Đàm Quảng Tư ngắt lời anh, hỏi lại.

“Đương nhiên không phải.” Đàm Tư Niên nhếch khóe miệng, “Với con mà nói, cô ấy quan trọng hơn con cái nhiều, cho dù đời này bọn con không có con thì con vẫn yêu cô ấy, con cái đối với con chỉ là dệt hoa trên gấm, mà không phải đưa than ngày tuyết.”

Vẻ mặt Đàm Quảng Tư liền nặng nề, “Con và Du Du trong hai đứa ai có vấn đề?”

Đàm Tư Niên ý thức được cha mình bắt đầu tưởng tượng lung tung, bèn vội vàng nói, “Không ai có vấn đề cả, con chỉ là trình bày quan điểm của mình, biểu đạt lập trường của con mà thôi.”

Đàm Quảng Tư thở phào nhẹ nhõm, “Vậy còn rối rắm gì nữa, cả con và Du Du đều còn trẻ như vậy, mang thai là chuyện rất dễ dàng, cuối tuần đi đăng kí kết hôn, biết đâu chừng tháng sau là có tin vui thôi, con nôn nóng cái gì!” Không đợi Đàm Tư Niên mở miệng, ông đã tiếp tục nói, “Chaa biết con muốn khiến Du Du vui vẻ, nhưng con cũng không thể làm chuyện ngu xuẩnvì hồng nhan như vậy được, chuyện rõ ràng có thể giải quyết nhẹ nhàng thì có sao cứ muốn phức tạp hóa lên?”

Đàm Tư Niên phản bác, “Chuyện tình cảm và chuyện làm ăn khác nhau, con hy vọng hôn nhân đối với Du Du mà nói sẽ tốt đẹp, chứ không phải để cô ấy cảm thấy hôn nhân chỉ là chất xúc tác cho việc sinh con. Cha, cô ấy cũng hòn ngọc được dì nâng niu trong lòng bàn tay, lớn lên trong nuông chiều, nhà chúng ta ngoài trừ có chút tiền hơn nhà dì, thì còn gì có thể hơn được sao? Con thật sự không muốn có vẻ ỷ thế hiếp người trong chuyện hôn nhân của mình, con hy vọng bọn con bình đẳng, kết hôn là chuyện vui, chứ không nên là một cuộc giao dịch.”

Đàm Quảng Tư cười lạnh, “Lòng dạ đàn bà!”

Đàm Tư Niên cũng cười, “Nếu Du Du thật sự xuất hiện vấn đề tâm lý chỉ vì chuyện ẩn hôn này, thì cha phải đối mặt với dì thế nào đây?”

Đàm Quảng Tư nghẹn họng, tức giận quay đầu không quan tâm tới anh nữa, dáng vẻ không hợp tác. Lúc này Đàm Tư Niên mới tung ra con át chủ bài của mình, anh thở dài một tiếng, “Vậy… Chúng ta cùng lùi lại một bước đi.”

*

Giờ hành chính những ngày cuối năm, người đi lãnh giấy kết hôn cũng không nhiều lắm. Buổi sáng, Đàm Tư Niên và Hứa Du vừa đến nơi không cần xếp hàng đã được vào đăng kí, từ đầu đến cuối chưa tới nửa tiếng, chỉ biết tả bằng một chữ nhanh.

Nhìn sổ đỏ trong tay, Hứa Du vẫn có chút không thể nổi, “Bây giờ em đã là phụ nữ có chồng rồi?!”

Đàm Tư Niên nói đúng vậy, “Bây giờ em đã là vợ của anh, được sự bảo vệ của pháp luật.”

Hứa Du chậc chậc, bỗng nhiên vươn tay ra với anh, “Đàm tiêng sinh, sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn.”

Đàm Tư Niên cười nắm lấy tay cô, “Hứa nữ sĩ, sau này cũng mong được em chỉ giáo nhiều hơn.”

Vào thời gian này của năm trước, bọn họ vừa gặp lại, còn đặc biệt bày tỏ quyết tâm và lập trường không muốn nối lại tình xưa. Vậy mà một năm sau, bọn họ lại cùng nhau đi đến một giai đoạn khác của cuộc đời. Tất cả những vướng mắc và không chắc chắc lúc trước đã thoảng qua như mây khói từ sau khi lấy được sổ đỏ.

Hứa Du yêu thích cuốn sổ nhỏ không muốn buông tay, cứ lật tới lật lui, Đàm Tư Niên nhắc cô, “Em chụp lại rồi gửi cho cha mẹ đi.”

Hứa Du à một tiếng, ngoan ngoãn chụp ảnh rồi gửi đi. Đàm Tư Niên chờ cô chụp xong, liền nắm tờ giấy kết hôn ở trong tay, lấy điện thoại của mình chụp lại một bức, lại tìm bức ảnh chụp tay hai người đeo nhẫn cưới đan mười ngón vào nhau trước khi ra ngoài, post lên vòng bạn bè: Từ giờ trở đi, tôi đã kết hôn [Hình ảnh][Hình ảnh].

Vừa đăng lên vòng bạn bè, quả thực liền long trời lở đất, ngay lập tức đã được hơn mười like và comment, con số này vẫn tiếp tục tăng với tốc độ kinh người.

Hứa Du cũng thấy được vòng bạn bè của anh, cười ha ha, “Em đoán là bạn bè của anh nhất định sẽ nghĩ, lão Đàm này ngay cả bạn gái cũng không có sao có thể kết hôn được? Thật là phi logic!”

Đàm Tư Niên đã tắt điện thoại, nghe thấy cô trêu chọc, anh bè ngắt mũi cô một cái, “Bây giờ anh được chứng nhận đã kết hôn rồi, em định khi nào mới thông báo cho mọi người?”

Hứa Du ho khan một tiếng, “Chờ năm sau đi, nếu giờ chúng ta một trước một sau thông báo thì quá dễ khiến người trong công ty nghi ngờ.” Thật ra bây giờ cô đã bắt đầu bỏ cuộc nửa chừng, cảm thấy vẫn nên kín tiếng một chút thì hơn.

Đàm Tư Niên cũng không ép cô, ngược lại rất săn sóc, cho cô một bậc thang, “Bình thường em cứ show ân ái thôi là được, không cần phải cố ý đề cập đến chuyện kết hôn, nhà ta có mình anh chắn đạn là được rồi.”

Hứa Du nghe vậy thì vô cùng cảm động, nhào vào ngực anh, “Em biết anh tốt nhất mà!”

Đàm Tư Niên vỗ lưng cô, không nói gì, trong lòng lại cảm thấy, chỉ cần cô vui vẻ, có thế nào cũng được.