Yêu Em, Như Tuổi Hoa Niên

Chương 44: Người kia




Edit: Hoa Tuyết

Cuối cùng Hứa Du vẫn quyết định đi gặp người kia một lần.

Như Đàm Tư Niên nói, chuyện đã đến bước này, không vì ai khác, chỉ là vì để mình an lòng.

Nghe thì có hơi thánh mẫu, nhưng dù sao cũng là cha ruột, chảy chung dòng máu, là người đã cho mình một nửa sinh mạng. Bất kể có bao nhiêu oán hận, bao nhiêu trách móc, đến khi người kia lâm vào hiểm cảnh, miễn là không phải người lòng dạ sắt đá, thì việc đi gặp mặt lần cuối, hoàn thành nghĩa vụ của mình, cũng không có gì đáng trách.

Họ có lỗi với mình, nhưng mình không có lỗi với lương tâm.

Sau khi bị Đàm Tư Niên vạch trần điều mà bấy lâu mình vẫn luôn trốn tránh, Hứa Du trở nên rất bình tĩnh. Cô gọi điện thoại cho mẹ, nói với mẹ quyết định của mình. Triệu Thục Hoa không nói gì nhiều, đáp qua loa vài câu rồi cúp máy.

Hứa Du nhìn màn hình đã tối đên mà đột nhiên hơi buồn bã, cứ cảm thấy có lỗi với người mẹ đơn thân đã nuôi nắng mình khôn lớn.

“Đây cũng là một kiểu phản bội có phải không?” Hứa Du nhỏ giọng lẩm bẩm như đang tự hỏi, mà cũng như đang hỏi người bên cạnh.

Đàm Tư Niên bóp vai cô, an ủi: “Dì không phải người như vậy đâu.”

“Nhưng em thật sự cảm thấy đây là phản bội.” Hứa Du quay sang nhìn anh: “Người đàn ông kia chỉ góp vài con t*ng trùng chứ chẳng có tí trách nhiệm của người làm cha gì cả, vậy mà hiện giờ em lại vì một người như thế mà không làm theo ý mẹ mình. Đây không phải là phản bội thì còn là gì” Nói xong, cô buồn bã chán nản đấm đấm vào đầu mình: “Hiện giờ mẹ em chắc chắn đang rất thất vọng về em, cảm thấy nuôi em chi bằng nuôi chó, ít nhất chó con trung thành, chỉ cần cho nó ăn là nó sẽ trung thành với anh đến chết.”

Đàm Tư Niên vừa bực mình vừa buồn cười, bắt lấy tay cô, không để cô tự ngược nữa, bất đắc dĩ nói: “Anh phát hiện em đặc biệt thích so sánh mình với chó, trong phương diện sanh hoạt cũng vậy, em và chó sao lại gắn bó với nhau như vậy, có thể chia sẻ cho anh biết đôi chút không?”

Hứa Du đẩy anh ra: “Cút cút cút, em đang phiền lắm, không có tâm trạng nói linh tinh với anh đâu.”

“Ai nói linh tinh với em, anh chỉ đang tò mò thôi, hy vọng em có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh.” Đàm Tư Niên giỡn nhây.

Hứa Du tức giận gào lên, đứng dậy đi vào phòng.

Đàm Tư Niên tự giác đi theo, chen người vào trước khi cô đóng cửa phòng lại.

Hứa Du nhìn anh chằm chằm. Đàm Tư Niên giả vờ không phát hiện, vừa đi vào vừa cởi áo sơ mi, còn quay lại bảo cô: “Đừng đứng đó như thần giữ cửa làm gì, sắp mười hai giờ rồi, nhanh tắm rửa rồi đi ngủ thôi, sáng mai còn đi làm đấy.”

Hứa Du: “…” Cẩu nam nhân!

Thứ bảy, Đàm Quảng Tư xuất viện. Hứa Du và Đàm Tư Niên đi đón vị Thái thượng hoàng này từ sáng sớm, đến chiều hai người ngồi máy bay đến thành phố F, ở đó có người của công ty đến đón, sau khi anh và cô về khách sạn nghỉ ngơi một lúc thì lái xe đến một huyện nhỏ.

Hứa Du không có ấn tượng gì về huyện này cả, nhìn đường xá và kiến trúc xa lạ bên ngoài mà không có bất cứ cảm giác quen thuộc nào.

Đàm Tư Niên đưa một tay nắm lấy tay cô, tựa như động viên, cũng tựa như còng tay cô lại, đề phòng cô tìm cơ hội chạy trốn.

Nghĩ vậy mà thấy hơi buồn cười, cô mím môi cười, Đàm Tư Niên bèn tiến tới bên tai cô, thì thầm: “Trộm cười gì đó?”

Hứa Du nhìn tài xế phía trước, lại nhìn giám đốc chi nhánh ở ghế phụ, thấy hình như họ không chú ý đến bên này, cô mới lừa mình dối người, nhỏ giọng nói với anh suy nghĩ của mình. Đàm Tư Niên nghe xong thì dở khóc dở cười, nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay cô: “Đúng là uống phí tấm chân tình của anh.”

Khi đến bệnh viện huyện thì vẫn chưa đến năm chiều, nhưng mùa đông ngày ngắn đêm dài, lúc này trời đã nhá nhem tối. Quản lý Đổng bảo Đàm Tư Niên và Hứa Du chờ trong xe, còn anh ta đi vào khu nội trú.

Trong xe im ắng, Hứa Du dựa vào vai Đàm Tư Niên nhắm mắt nghỉ ngơi, bầu không khí cười đùa ban nãy đã bay sạch sẽ, tâm trạng không diễn tả được, vừa khẩn trương lại vừa mâu thuẫn, thật sự có cảm giác muốn chạy trốn.

Tại sao lại đến đây chứ? 

Gặp xong thì thế nào?

Người phải chết vẫn sẽ chết. Chẳng lẽ thật sự muốn cười một cái rồi quên hết thù hận hay sao?

Không thể nào!

Cũng không biết qua bao lâu, cửa ở ghế phụ bị người khác mở ra rồi đóng lại, quản lý Đổng thầy cô Hứa khép mắt, hình như đã ngủ, nên nhỏ giọng nói với Đàm Tư Niên: “Đã sắp xếp xong rồi ạ, sẽ có người dẫn đường, cậu xem…”

Hứa Du biết lúc này không cần thiết kiểu cách nữa, cô ngồi ngay ngắn lại, đeo khẩu trang và mũ vào, nói với Đàm Tư Niên: “Đi thôi.” Nói xong thì tự mở cửa xe bước ra ngoài trước, lưu loát dứt khoát, rất có khí chất.

Bệnh viện nhỏ ở huyện tất nhiên không thể so được với bệnh viện thành phố. Khu nội trú vừa nhỏ lại vừa cũ, trông rất lâu đời.

Hứa Du và Đàm Tư Niên được quản lý Đổng dẫn đường, đi thang máy lên lầu ba, càng đi càng thấy tệ, hành lang chẳng những chật chội mà còn ngổn ngang giường bệnh, hầu như giường nào cũng có người. Chung quanh càng không được yên tĩnh, vừa vặn vào bữa tối, có rất nhiều người nhà vào chăm sóc thăm bệnh, nói chuyện ồn ào huyên náo. Mà bầu không khí không được sáng sủa thông thoáng này lại mang đến cho người khác một cảm giác áp lực.

Hứa Du cảm thấy hô hấp của mình hơi khó khăn, thật ra điều hòa nơi này không cao lắm, đeo khẩu trang khăn quàng mà không hề bị nóng, cô nghĩ chắc có lẽ là do mình đang khẩn trương.

Càng đi vào càng muốn dừng lại, mãi đến khi quản lý Đổng dừng chân trước một phòng bệnh, trái tim Hứa Du mới bắt đầu cảm thấy khủng hoảng. Cô thấy mình thật vô dụng, nhưng không có cách nào khống chế được nhịp tim cả.

Quản lý Đổng nói: “Người ở bên trong đấy ạ, trong vòng 20 phút nữa sẽ không có ai đến quấy rầy.” Nói xong anh ta tự giác rời đi, không định ở lại nghe ngóng gì.

Đàm Tư Niên bóp tay Hứa Du: “Em ổn chứ?”

Mặt mũi Hứa Du giấu trong khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt, hàng mi dài của cô run run, lát sau mới nhỏ giọng ừ một tiếng: “Vào thôi.”

Cô nói ‘vào thôi’ nhưng bản thân lại không động đậy, cả người cứng đơ vì căng thẳng, chỉ nói mấy chữ nhưng lại như dùng toàn bộ sức lực.

Đàm Tư Niên không đành lòng, đột nhiên nghi ngờ liệu có phải hành vi cực lực thúc đẩy của mình trong chuyện này là quá tàn nhẫn hay không.

Nhưng đã tới bước này rồi, không thể lùi lại nữa, Đàm Tư Niên một tay nắm lấy tay cô, một tay đẩy cửa phòng bệnh ra, sau đó Hứa Du nhìn thấy người duy nhất nằm trên giường bệnh trong phòng.

Đó là một người đàn ông vô cùng gầy, trông hơi già, sắc mặt trắng xám đầy nếp nhăn, đã cạo hết tóc, chóp mũi cắm ống dẫn khí, nằm lẳng lặng ở đó, chỉ dựa vào biên độ phập phồng cực nhẹ của cơ thể mới có thể xác định ông ta còn sống.

Nước mắt Hứa Du lập tức tuôn rơi, không biết tại sao mình lại khóc nữa. Thật ra cô không hề thấy buồn bã đau khổ gì, cũng không hề có chút ấn tượng nào với người đàn ông kia. Trong mắt cô, ông ta không khác gì một người xa lạ, nhưng nước mắt vẫn cứ chảy dài, không nghe theo sự khống chế, thậm chí còn hơi nghẹn ngào.

Không biết có phải có thần giao cách cảm hay không, mà ngay khi Hứa Du đứng trước giường bệnh rơi lệ, người đàn ông trước đó còn hôn mê đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đục ngầu. Thoạt đầu, ông ta hơi sững sờ như không biết mình đang ở đâu, hôm nay là ngày nào, lát sau mới từ từ tỉnh táo lại, nhìn Hứa Du, ánh mắt thoáng chốc mở to như đã đoán được người đang đứng trước giường bệnh là con gái của mình.

Người đàn ông kích động muốn nhúc nhích, nhưng ông ta đã quá yếu rồi, đừng nói là cử động, đến cả sức mở miệng nói chuyện còn không có, chỉ có hơi thở dần dần nặng nề thể hiện tâm trạng giờ phút này của ông ta.

Hứa Du tháo khẩu trang ra, quay đầu ra sau, miễn cưỡng ngăn không cho mình rơi nước mắt nữa.

Cô cất lời: “Nghe nói ông muốn gặp tôi nên tôi đến đây thăm ông, mấy năm qua tôi sống rất tốt, mẹ tôi đã nuôi nấng tôi như một cô công chúa, chưa từng chịu khổ, chưa từng chịu thiệt, ăn ngon mặc đẹp, có nhà có xe, không đến nỗi phải chết đói. Tôi đã tốt nghiệp đại học, hiện giờ có một công việc rất tốt. Đây là bạn trai của tôi, tuấn tú lịch sự lại giàu có, tôi gả cho anh ấy sẽ trở thành con dâu nhà giàu. Số tôi rất tốt, sau này sẽ còn tốt hơn nữa, vậy đi ông nghỉ ngơi cho khỏe đi. Tôi về đây.”

Cô thật sự nói đi là đi ngay, không nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh thêm giây nào nữa. Từ khi đi vào đến khi bước ra chưa được năm phút.

Hứa Du lặng thinh ngồi vào xe, Đàm Tư Niên bảo tài xế lái đi.

Khi trở lại khách sạn ở thành phố F mới vừa 8h hơn. quản lý Đổng nhận ra tâm trạng của hai người ngồi sau không tốt lắm nên không bày vẻ mời ăn uống gì, đưa hai người họ đến khách sạn, anh ta bèn thức thời rời đi ngay, không ở lại để bị chứng mắt.

Hứa Du ngã người trên giường lớn trong khách sạn, nằm ngửa bất động, không nói tiếng nào.

Đàm Tư Niên đi tới tháo giày cho cô, rồi lại cởi mũ, khăn quàng, áo khoác trên người cô, sau đó lấy khăn mặt trong vali, đến phòng tắm thấm ướt khăn ra lau mặt cho cô.

Cả quá trình, Hứa Du đều rất phối hợp, nhưng không nói gì. Đàm Tư Niên hơi lo lắng, thu dọn xong bèn nằm xuống bên cạnh, xoa đôi mắt vẫn hơi sưng đỏ của cô: “Có phải lòng tốt của anh đã gây ra chuyện xấu rồi không?” 

Hứa Du hít hít mũi, buồn bã đáp: “Không có.”

Đàm Tư Niên nghiêng người qua, hôn lên mặt cô một cái: “Em đánh anh vài cái xả giận đi.”

Hứa Du nghiêng đầu sang nhìn anh, đột nhiên thở dài: “Em không sao, chỉ cảm thấy hơi đè nén, một lát sẽ hết thôi.”

Đàm Tư Niên nằm sấp, tay chống cằm, trông hơi trẻ con.

“Công chúa điện hạ, nếu bây giờ anh cầu hôn em thì em có đánh anh không?”

Hứa Du xụ mặt đáp: “Có.”

Đàm Tư Niên nở nụ cười, duỗi tay phải xuống túi quần, lấy một hộp trang sức màu đỏ, sau đó mở nắp ra, ngồi dậy xuống giường, quỳ một gối, giơ chiếc nhẫn kim cương lên, bày tỏ: “Anh sẽ làm kị sĩ của em, bình định dẹp yên mọi trở ngại trong cuộc đời còn lại của em. Anh sẽ cố gắng hết sức làm em hạnh phúc, cho em một mái nhà vững chắc, che mưa chắn gió, chăm sóc cho em đến già.” 

Nói xong, anh dừng lại một lúc, nhìn thẳng vào mắt Hứa Du: “Du Du, gả cho anh đi.”

Hứa Du hiển nhiên không ngờ rằng anh lại làm thật, cứ tưởng rằng anh chỉ muốn làm cô vui. Cô sững sờ ngồi dậy nhìn chiếc nhẫn kim cương trước mắt mình, nhất thời vẫn ngạc nhiên không phản ứng kịp.

Đàm Tư Niên gọi: “Này này, dù em là công chúa thì cũng không thể để anh quỳ mãi thế này chứ.”

Hứa Du không biết nên khóc hay cười, hay là nên nổi giận với anh. Đây hoàn toàn không phải là màn cầu hôn trong mơ của cô, vừa đơn giản vừa lỗ mãn, không hề lãng mạn, lại còn trông như một trò đùa, quan trọng hơn là hiện tại tâm trạng của cô đang rất tệ. 

“Anh đứng lên trước đi.” 

“Như vậy là đồng ý rồi à?”

Hứa Du nhắm mắt, lắc đầu: “Không, em từ chối.”

Đàm Tư Niên không hề thất vọng mà cũng lắc đầu theo: “Anh biết ngay “công trúa” không dễ hầu hạ mà.”

Hứa Du: “C – ú -.”