Edit: Hoa Tuyết
Cuộc sống sinh hoạt của Hứa Du từ trước đến nay đều rất đơn giản, cú ngã nặng nhất chắc có lẽ là mối tình dang dở với Đàm Tư Niên năm xưa.
Chỉ thế thôi.
Cô là một người bình thường chứ không phải là con gái nhà giàu sang quyền quý gì.
Một cô gái như thế mà đột nhiên lại biết tin mình bị lợi dụng, trở thành công cụ để người khác đạt được lợi ích, mà người khác đó còn vừa tỏ tình công khai với cô, đóng vai một chàng trai si tình bị nhiều người mắng chửi trên mạng… Nói thật, đến phim ảnh cũng không kịch tính như thế.
Hứa Du biết Đàm Tư Niên sẽ không bao giờ nói không thành có, cô hỏi: “Cho nên buổi chiều anh đi tìm anh ta để xác nhận chuyện này à? Anh ta thừa nhận chứ?”
Đàm Tư Niên cảm thấy cô thật đúng là một cô bé ngẩn ngơ: “Em nghĩ cậu ta bị ngu à?”
Hứa Du:…
Thấy cô muốn mếu máo, Đàm Tư Niên bèn không nhanh không chậm bổ sung: “Có điều anh đã cảnh cáo cậu ta, nếu còn tiếp tục chuyện này, thì cậu ta sẽ ra hầu tòa.”
Hứa Du: “Vậy cũng được sao?”
Đàm Tư Niên: “Bằng không còn thế nào nữa?”
Hứa Du nói: “Chúng ta đâu có bằng chứng xác thực, ra tòa cũng không nắm chắc phần thắng mà. Hơn nữa gia thế của Phương Thước Dương cũng không phải dạng vừa, mấy chuyện như ra tòa không dọa được anh ta đâu.”
Đàm Tư Niên nhìn cô: “Em không tin anh sao?”
Hứa Du kêu oan: “Vấn đề ở đây không phải là có tin hay không mà.”
Đàm Tư Niên nói: “Vẫn là không tin tưởng.”
Hứa Du nói không nên lời: “… Sao anh lại vô lý vậy chứ! Chẳng lẽ em nói không đúng à? Chúng ta đang thảo luận đấy thôi. “
Thiên chi kiều tử cao ngạo Đàm Tư Niên cẩn thận hỏi: “Vậy nên, em có tin tưởng anh không?”
Hứa Du phát điên lên: “Tin tin tin tin, em tin anh mà!” Vừa dứt lời, thì Đàm công tử đã đưa điện thoại đến trước mặt cô, trên đó là ảnh chụp màn hình chuyển khoản. Hứa Du sửng sờ một lúc mới nhận ra đây thông bao xác nhận chuyển khoản của Phương Thước Dương, chỗ thông tin gửi là tên viết tắt của anh ta, hình đại diện cũng là hình của anh ta.
“Người nhận tiền là một blogger lớn, em có thể lên hot search weibo, người này cũng có một phần công lao đấy.” Đàm Tư Niên vừa nói vừa quẹt một cái, bức ảnh trên màn hình được thay thế bằng ảnh chụp một cuộc trò chuyện, trong đó Phương Thước Dương đã gửi một video và một đoạn văn bản.
Mặc dù Hứa Du đã tin vào phán đoán của Đàm Tư Niên, nhưng lý luận và thực tiễn vẫn khác nhau rất xa, làm Hứa Du cảm thấy rất tệ.
Dù sao cũng là bạn cùng lớp suốt bốn năm, Phương Thước Dương còn tỏ tình với cô tận hai lần, là hai lần đó! Tình cảm của con người sao có thể rẻ mạt đến vậy chứ?
Hứa Du không thể hiểu được: “Em không hiểu, chuyện này thú vị lắm à? Chỉ vì độ hot, mà nỡ lòng chà đạp lên tình bạn suốt bốn năm sao? Em cũng có phải là ngôi sao đâu, có thể mang lại bao nhiêu lợi ích cho anh ta chứ?”
Đàm Tư Niên thu điện thoại lại, nhét một quả dâu tây vào miệng cô, sau đó mới giải thích: “Trước tiên, suy nghĩ của em đã sai rồi. Lợi ích là thứ chưa bao giờ phân nhiều hay ít, chuyện em cảm thấy không hề quan trọng, nhưng trong mắt người khác lại hết sức quan trọng. Đặt nền móng là quan trọng nhất trong việc xây nhà, trong kinh doanh cũng vậy, vạn sự khởi đầu nan. Em hỏi chuyện này mang lại bao nhiêu lợi ích cho Phương Thước Dương à? Du Du, anh có thể nói chính xác cho em biết, nếu như theo kế hoạch của cậu ta, thì sớm muộn gì tình hình cũng sẽ bị lật ngược lại, em sẽ trở thành tâm điểm chỉ trích của mọi người.”
Thấy Hứa Du muốn cãi lại, Đàm Tư Niên bèn thở dài: “Đừng có không tin, pr qua internet là thần kì như vậy đó, trước nay mấy chuyện đổi trắng thay đen đâu có ít. Sau khi trở mình làm người bị hại, cậu ta sẽ thành công tẩy trắng, trở thành một phú nhị đại si tình, thậm chí có khi còn được mấy cô gái trẻ say mê. Đến khi đã có được một số fan nhất định, thì em nói sự nghiệp của cậu ta có phải đã thành công hơn nửa rồi không?”
Hứa Du trả lời trong im lặng. Cô không phải là con ngốc. Phương Thước Dương lợi dụng cô, còn không phải là vì cô không có gia thế hay sao. Nếu không thì sao anh ta lại dám dùng tài khoản của mình để giao dịch chuyện bất chính như thế? Là do không lo sợ gì. Làm một cô gái bình thường, theo lý, cô sẽ không thể thu thập được thông tin, mà dù có hoài nghi thì cũng sắp tốt nghiệp rồi, Mỗi người mỗi ngả, sợ gì nữa chứ? Huống chi nhà anh ta có tiền, muốn mua bao nhiêu bài pr mà không được. Còn cô thì sao? Là con gái trong gia đình đơn chiếc, mẹ là chủ của một cửa tiệm bán hoa nho nhỏ, làm sao có khả năng chống lại ai được?
Hứa Du có hơi khó chịu.
Đàm Tư Niên kéo cô vào trong lòng, vỗ về, “Lòng người là phức tạp vậy đó, một giây trước họ còn cười nói với em, nhưng một giây sau có lẽ sẽ đâm em một nhát, em đừng để bụng, thích nghi là được.”
Hứa Du cạn lời, ai lại đi khuyên người khác thích nghi với việc bị lừa gạt thế này chứ. Cô tức giận vỗ anh một cái, vẫn thấy khó hiểu: “Nhưng em vẫn không hiểu nổi. Nhà Phương Thước Dương cũng không thiếu tiền mà, muốn làm gì thì làm, mua bao nhiêu bài pr mà không được, cớ sao cứ phải lợi dụng em vậy?”
Đàm Tư Niên vô tình đáp: “Có lẽ do cậu ta vì yêu mà sinh hận?”
Hứa Du trợn mắt.
Đàm Tư Niên bật cười, phân tích với cô theo một góc độ khác: “Gia đình Phương Thước Dương là ‘sách nhị đại’, nhà giàu mới nổi nhờ thế hệ trước, cha mẹ cậu ta không có công việc, chỉ sống dựa vào số khoản chi phí bồi thường nhà đất và tiền cho thuê nhà thôi.” Thấy Hứa Du vẫn chưa hiểu anh lại nói: “Nói theo cách khác là gia đình cậu ta tuy có chút tiền, nhưng không có địa vị và quan hệ xã hội, bằng không thì cần gì kéo chính mình vào trong chuyện này.”
(“Sách nhị đại” là một nhóm đối lập với “Quan nhị đại” và “Phú nhị đại”. Hầu hết nhóm này là những người sinh ra ở vùng ngoại ô của thành phố sau những năm 1980. Họ được thừa hưởng tài sản do cha họ để lại, khi thành phố mở rộng, họ đột nhiên giàu có sau một đêm nhờ chi phí bồi thường phá bỏ và dời đi nơi khác, từ đó hình thành một nhóm đặc thù.)
Hứa Du cũng không phải mới biết chuyện gia đình Phương Thức Dương là ‘sách nhị đại’.
“Một sinh viên như cậu ra khi mới bắt đầu lập nghiệp thường không bỏ ra nhiều tiền, mà trước tiên sẽ thử nhiều cách để tăng độ nổi tiếng, ví dụ như mua bài pr từ các blog lớn, có điều hiển nhiên không có tác dụng lắm, cho nên mới nhắm vào em. Đầu tiên, em rất xinh đẹp, lại mang danh hiệu hoa khôi giảng đường, người thật việc thật, người tỏ tình với em còn là một phú nhị đại, kết hợp mấy điều này lại, muốn không hot cũng khó.”
Hứa Du cảm thấy rất có lý, sau đó tâm trạng càng khó chịu hơn.
Đàm Tư Niên bóp má cô: “Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây, đừng nghĩ tới nữa, coi như mua một bài học đi.”
Hứa Du không cam lòng, nhưng lại không muốn đối chất với Phương Thước Dương, quá vô nghĩa, cũng không định giãi bày với ai trong trường, không muốn làm lớn chuyện, tránh cho dây dưa khó dứt.
Đến thứ sáu vào trường tham gia biện hộ luận văn, đương nhiên dư âm về vụ hot search trên weibo vẫn còn, có người còn ngó nghiêng dò xét cô, nhưng từ bé đã là một mỹ nhân, Hứa Du đã quá quen với chuyện bị người khác nhìn, nên cũng không cảm thấy gì.
Buổi biện luận rất suôn sẻ, Hứa Du cứ nghĩ mình sẽ rất lo lắng, không ngờ lại phát huy hơn tốt hơn bình thường, tự cảm thấy biểu hiện của mình cũng không tồi. Sau đó, cô với mấy cô bạn cùng phòng đi ăn lẩu, còn trêu đùa nhau rằng phải lên hot search một lần, biết đâu sẽ được đào về làm nghệ sĩ, cười nói xong thì ai về nhà nấy. Cuộc sống của cô lại bình yên như thường.
Thứ hai đến chỗ bác sĩ An tái khám, chân cô đã gần khỏi, sau khi xoa bóp châm cứu xong, lại hẹn tái khám vào thứ sáu. Đàm Tư Niên đưa cô về nhà nhưng không lên theo, vì anh phải đến sân bay để đón mẹ mình.
Đúng vậy, cuối cùng mẹ của Đàm Tư Niên cũng xuất hiện.
Chỉ cần nghĩ đến mối quan hệ phức tạp của họ, Hứa Du đã cảm thấy đầu mình phình to như cái đấu. Lẽ như mẹ của Đàm Tư Niên thật sự trở về để ‘đập chậu cướp hoa’ của mẹ cô… Trời ơi, chắc điên mất!
Về vấn đề này, quý bà Triệu Thục Hoa ở đầu kia điện thoại rất bình tĩnh: “Chuyện người lớn, con nít đừng xen vào, chuyện ở trường học đã xong thì đi làm lại đi, đừng để rảnh rỗi quá sinh nôi nổi.”
Hứa Du ấp úng: “Mẹ ơi, con, con không muốn làm ở công ty của chú Đàm.”
“Hử?” Giọng của Triệu Thục Hoa không thay đổi: “Mẹ không nghe lầm chứ, Du Du, con nói lại một lần nữa đi, con vừa nói gì thế?”
Hứa Du: “…” Lòng can đảm của cô lập tức bốc hơi sạch sẽ.
Cúp điện thoại, Hứa Du có hơi chán nản. Uy thế của mẹ quá mạnh, khiến cô cách điện thoại vẫn cảm thấy áp lực, cô không dám khiêu chiến với điểm mấu chốt của mẹ, nhưng cô thật sự không muốn quay lại Quảng Vực. Bây giờ đang dây dưa mờ ám với Đàm Tư Niên, mà còn phải làm việc dưới quyền anh, vậy sau này cô biết sống sao, sẽ bị anh đàn áp đến chết mất.
Nhưng bảo cô đấu tranh với mẹ mình, thì cô thật sự làm không được.
Hứa Du che mặt rên lên, chuyện quái gì thế này, phiền chết đi được! Lngay lúc này, điện thoại bỗng có tin nhắn, cô bấm vào để xem, là Đàm Tư Niên, anh gửi ảnh của một cậu bé khoảng bảy tám tuổi, tóc vàng ngắn, đôi mắt nâu to, làn da trắng mềm mại, dễ thương cực kì.
Hứa Du lập tức trả lời: dễ thương quá, là em trai của anh đấy à?
Đàm Tư Niên đáp ‘ừa’, sau đó, anh lại gửi một tấm ảnh khác, là sườn mặt của một người phụ nữ, tóc dài qua vai, uốn xoăn nhuộm nâu, khuôn mặt trái xoan, da rất trắng, có dấu vết của tháng năm, trang điểm nhẹ, mang đến một cảm giác rất trí tuệ và thanh lịch, không giống như loại người giật bồ người khác.
Đương nhiên, chuyện này cũng không nói chắc được, nhìn bề ngoài, Phương Thước Dương cũng đâu có giống loại mưu mô xảo quyệt.
Buổi tối, Đàm Tư Niên ghé qua tặng cô bánh ngọt. Hứa Du vừa ăn bánh dâu, vừa anh phàn nàn về mẹ mình.
“Anh không biết mẹ mình nghĩ gì nữa, vừa ly hôn đã có người yêu, còn đưa về nước nữa. Người đàn ông kia chỉ hơn anh ba tuổi, điều này là quá tàn nhẫn với Warren!”
Warren, em trai anh, là con lai, rất xinh trai.
Đầu tiên, Hứa Du nghĩ có vẻ cô và mẹ cô đã suy nghĩ hơi tiểu nhân, xem ra người ra rất phóng khoáng, hoàn toàn không nhớ đến người cũ là chú Đàm nữa. Tiếp đó, cô hộc máu, mẹ Đam Tư Niên thật mạnh, còn có thể ăn cỏ non, thật lợi hại.
“Anh không thể kiểm soát được mấy chuyện này, mà cỏ non kia là người trung quốc hay ngoại quốc thế?”
“Cỏ non?”
Hứa Du thấy anh nheo mắt lại, đầy vẻ nguy hiểm, bèn vội sửa lời: “Ôi chao, anh đừng quan tâm tới tiểu tiết, cứ trả lời em đi.”
Đàm Tư Niên chỉ ngón tay lên trán cô, bất đắc dĩ đáp: “Là người Pháp.”
“Người Pháp rất lãng mạn.” Hứa Du ngốc nghếch nói: “Biết đâu là tình yêu đích thực thì sao?”
Đàm Tư Niên nghiến răng nghiến lợi: “Em nói nghe hay nhỉ.”
Hứa Du cười gượng, làm động tác khóa miệng lại, bày tỏ mình không nói nữa.
Đàm Tư Niên chịu thua với cô, thở dài: “Trước đó trong điện thoại, mẹ anh nói không muốn bị chồng cũ dây dưa, nên muốn về nước thư giãn, anh cứ tưởng rằng bà bị tổn thương, sợ ở đó tức cảnh sinh tình, nên anh còn dự định đưa bà đi du lịch, không ngờ…”
Hứa Du cảm thấy hơi đồng cảm với anh, bèn an ủi: “Thật ra, nếu nghĩ theo hướng khác, mẹ anh có thể nhanh chóng thoát khỏi bóng tối của cuộc hôn nhân cũ, vẫn tốt hơn là u sầu phải không? Con người mà, hạnh phúc là quan trọng nhất, mẹ anh vui vẻ, chẳng phải anh cũng yên tâm hơn sao?”
Hiển nhiên Đàm Tư Niên không tiếp nhận lời khuyên, anh cau mày nói: “Nhưng người đàn ông kia hoàn toàn không có ý định lâu dài với bà, rõ ràng là một tên ăn bám, không nghề nghiệp, tự xưng là họa sĩ, nhưng tranh ảnh không ra gì cả.”
Hứa Du muốn nói biết đâu mẹ anh cũng không có ý định lâu dài với người ta thì sao, nhưng cô không dám, cô sợ Đàm Tư Niên đánh cô.