Yêu Em Như Sinh Mệnh

Chương 82: Tâm cô lay động (6)




Bà Triều Sẫm dừng lại lúc cách Lương Tưởng Huân khoảng một mét, trên gương mặt lộ rõ kinh hỉ, lần nữa lên tiếng. “Cô Lương, cô thật đã về rồi!”

Lương Tưởng Huân cũng nở ra một nụ cười, cúi đầu chào bà Triều Sẫm một cái, sau đó mới nhỏ nhẹ hỏi.

“Bà ơi, sao bà lại ở đây vậy? Những cái này, điều là do bà làm sao ạ?”

“Còn có, hôm đó ở bệnh viện, cháu nhớ mình không có nói tên thật cho bà, sao bà biết tên của cháu?”

Triều Sẫm đưa mắt nhìn về ngôi nhà nhỏ, rồi lại nhìn cô gái trước mặt, trên môi vẫn còn giữ nguyên nụ cười, hồi lâu mới từ tốn giải thích.

“Chuyện này kể ra thật dài dòng, lần đó sau khi được cô giúp đỡ tiền viện phí phẫu thuật, hơn nữa năm thì Triều Hà hoàn toàn bình phục, ngày đầu tiên con bé xuất viện, nó liền nói với tôi muốn tới gặp ân nhân cứu mạng mình để nói một lời cám ơn. Tôi đã theo địa chỉ mà lần đó cô đưa tôi về nhà lấy nữ trang, đưa Triều Hà tới đó. Nhưng lúc đến nơi, nhìn thấy ông Diệp đang đứng ở trước cổng đưa văn kiện gì đó cho một vị tiểu thư ăn mặc rất sang trọng, tôi liền tới gần và nói tìm Chu Bội Ngọc, vị tiểu thư ăn mặc sang trọng đó, vốn đang mở cửa hông xe định ngồi vào, vừa nghe tôi nói xong thì liền xoay người lại nhìn tôi chằm chằm, sau đó cổ hỏi tôi, tìm cổ làm gì? Lúc đó tôi đã lắc đầu nói không phải tìm cổ, mà tìm người ở trong biệt thự này, rồi đọc lại một lần nữa tên người tôi muốn tìm, vị tiểu thư đó mặt mày nhăn nhó, lấy tấm thẻ chứng minh thư từ trong túi xách ra, chìa tới trước mặt tôi, ngữ khí rất khó chịu đọc ra tên mình, còn lớn tiếng bảo tôi mở to mắt ra nhìn cho thật kỹ, Triều Hà nó thấy vậy liền cầm lấy tấm thẻ xem thử, mới biết cổ thật là tên Chu Bội Ngọc. Tôi và Triều Hà còn đang không hiểu chuyện gì? Thì ông Diệp liền đưa điện thoại cho tôi, hỏi tôi có phải muốn tìm người trong này, tôi vừa nhìn liền nhận ra cô, gật mạnh đầu nói phải. Ông Diệp bỗng nhiên im lặng rất lâu, rồi mới bảo tôi và Triều Hà vào phòng khách ngồi đợi, rồi ông Diệp quay sang nói gì đó với vị tiểu thư kia, tầm vài phút cũng trở vào trong nhà.”

“Ông Diệp sau khi nghe tôi kể lại toàn bộ sự việc, thì mới nói cho tôi biết tên thật của cô, rồi nghe nói Triều Hà chưa có công việc, ông Diệp liền nói, niếu như tôi đồng ý đến Nam Thôn sinh sống, ngày ngày giúp ông trông coi nơi này, thì ông Diệp sẽ sắp xếp cho Triều Hà một chức vụ tốt ở trung tâm thương mại trong thành phố, cuối tuần sẽ được ưu ái cho hai ngày nghỉ phép để về thăm tôi. Thật ra, tôi không phải bởi vì Triều Hà có công việc tốt mà đồng ý với ông Diệp, mà là sau khi tôi nghe ông Diệp nói, ngôi nhà ở Nam Thôn đối với cô Lương rất quan trọng, cho nên tôi mới đồng ý đến đây…”

Triều Sẫm kể một hồi, mới phát hiện ra Lương Tưởng Huân vẫn còn đứng ở lối ra vào ngoài cổng, liền vỗ lên trán của mình một cái, ái ngại nói.

“Hây da, xem tôi đãng trí chưa kìa, mãi lo nói chuyện, mà quên mất không mời cô Lương và tiên sinh vào trong…”

Hà Nghinh Phong nhìn thấy Lương Tưởng Huân im lặng không lên tiếng, khiến cho nụ cười của bà cụ có chút ngượng ngùng, nên nhẹ giọng gọi cô.

“Tiểu Huân?”

“Tiểu Huân…”

Lương Tưởng Huân bởi vì chuyện Triều Sẫm vừa kể, khiến cô bất chợt nhớ đến những lời Diệp Chi Sinh đã nói với cô lúc ở Nhật Bản, rồi đến chuyện ở Nam Thôn, làm cho cô bỗng chốc trở nên rối tinh rối mù.

Trong đầu Lương Tưởng Huân còn đang xoay vòng với nhiều ý nghĩ, thì cánh tay liền bị Hà Nghinh Phong lay nhẹ, cô “hả” một tiếng, sau đó mới nhìn đến bà Triều Sẫm, nhận thấy mình khiến bà ngượng ngùng, liền hơi nâng cánh môi lên, nói.

“Thật xin lỗi, cháu vừa rồi đang nghĩ chút chuyện, không nghe thấy bà nói gì, bà đừng giận cháu nhé!”

Triều Sẫm lắc lắc đầu, xua tay nói: “Không sao không sao, cô Lương không để ý chuyện tôi chưa được sự đồng ý của cô đã vào đây ở thì tôi đã vui lắm rồi.”

Sau nhìn thấy Lương Tưởng Huân và vị tiên sinh nho nhã đứng ở bên cạnh, trên tay đang cầm nhiều đồ cúng viếng, liền chỉ tay vào trong, tiếp tục lên tiếng.

“À, cô Lương và tiên sinh ra phía sau thắp hương trước đi, lát nữa vào trong nhà rồi từ từ nói chuyện.”

Lương Tưởng Huân nhẹ gật đầu, nói “vâng” sau đó quay sang Hà Nghinh Phong nhẹ giọng nói: “Đi thôi Phong Phong.”

Hà Nghinh Phong “Ừm.” Một tiếng, rồi theo sau Lương Tưởng Huân và Triều Sẫm đi vào trong, bước chân dừng lại gần một cây đại thụ lâu năm, dưới bóng cây là hai ngôi mộ, được quét dọn sạch sẽ.

Lương Tưởng Huân nhìn thấy mộ của ba cô có một bó hoa ly trắng, một hộp bánh ngọt, chai rượu vang thì đã được mở nắp rót ra ly, nhang cũng gần sắp tàn.

Cô nhìn sợi dây ruy băng trên bó hoa, mi tâm hơi nhăn lại, trên đó in tên của một shop hoa lớn ở trong thành phố, hôm nay lại là thứ năm, cháu gái bà cụ không trở về vào ngày này được, không lẽ, Diệp Chi Sinh vừa tới đây sao?

Bà Triều Sẫm nhìn thấy Lương Tưởng Huân ánh mắt dán chặt trên bó hoa, liền mỉm cười hiền hậu lên tiếng.

“Bó hoa đó và tất cả những thứ này, điều do ông Diệp đích thân mang tới đây từ rất sớm, như những năm trước thì ông Diệp sẽ ngủ ở lại đây một đêm, thế nhưng nữa giờ trước khi cô Lương và vị tiên sinh này đến, ông Diệp có nhận được một cuộc điện thoại từ nhà gọi đến, nói bà Lâm Thiếu Lan đột nhiên ngất xỉu, cho nên ông Diệp liền tức tốc quay về thành phố.”