Sáng hôm sau.
Diệp Chi sinh do đi quá vội mà quên mất tập văn kiện để ở bàn ăn, đến lúc cô lau dọn trong bếp xong xuôi rồi trở ra ngoài mới nhìn thấy tập văn kiện, định lấy di động gọi cho anh một cuộc, nhưng lại nhớ đến trong nhà có một số nguyên liệu đã hết, nên không có gọi cho anh mà trở về phòng tắm rửa thay một bộ độ để ra ngoài.
Hai mươi phút sau, cô vào trong hầm gara lấy một chiếc xe lái ra khỏi biệt thự, dự sẽ đưa cho anh bản hợp đồng trước, sau mới đi siêu thị mua nguyên liệu.
Nhưng vừa quẹo ra đường lớn, cô nhìn thấy bên kia đường có tên thanh niên cao to vạm vỡ đang giằng co thứ gì đó từ trong tay một bà cụ, cô hơi tò mò nên cho xe chạy chậm quan sát một chút, nghe được loáng thoáng tiếng bà cụ vừa khóc vừa nói.
“Tôi xin cậu đừng lấy số tiền này.”
“Cháu gái tôi ở trong bệnh viện đang đợi số tiền này để được phẩu thuật, tình trạng nó đang như ngàn cân treo sợi tóc.”
“Hàng vạn lần van cầu cậu đừng lấy.”
Theo lời nói là những dòng nước mắt không ngừng tuông ra, cái lắc đầu nguầy nguậy, cùng ánh mắt thành khẩn.
Cô nhìn một màn này tựa hồ đoán ra chuyện, liền cho xe chạy nhanh tới bên kia đường nhanh tay đẩy cửa bước xuống, ngữ khí lớn tiếng.
“Nè, mau trả lại tiền cho bà cụ, niếu không tôi sẽ báo cảnh sát.” cô nói rồi làm động tác cho tay vào trong túi lấy điện thoại ra.
Tên thanh niên nhìn thấy cô đang đi tới, liền dùng sức hất mạnh bà cụ té lăn trên đất, rồi cầm lấy sấp tiền đâm đầu chạy biến sau con hẻm.
Nhìn thấy bà cụ bị té đến mặt mày điều biến sắc, cô vôi chạy tới đỡ bà cụ ngồi dậy, nhỏ nhẹ quan tâm.
“Bà ơi, bà có sao không.”
Bà cụ không có trả lời câu hỏi của cô, uất nghẹn tay run run chỉ về phía con hẻm, tuyệt vọng nói.
“Hết thật rồi, cháu của tôi…”
“Bà ơi bình tỉnh lại, chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết, bà ngồi dậy trước đi ạ.” Cô nói rồi dìu bà đến chiếc ghế đá cạnh đó.
Nhìn bà cụ tuyệt vọng khi nhắc đến đứa cháu đang trong bệnh viện, rồi khóc thương tâm như thế, bất chợt khiến cô nhớ đến chuyện ngày hôm đó ba cô ở trong bệnh viện.. Sống mũi cô có chút cay nồng, sau rất nhanh lấy lại bình tỉnh, rồi đưa tay nắm lấy tay bà cụ nhỏ giọng hỏi thăm.
“Bà ơi, bà có thể nói cho cháu biết, cháu gái của bà bị bệnh gì không?”
Được một bàn tay ấm áp siết nhẹ, làm cho bà phần nào bình tâm đi đôi chút, mới nghẹn giọng kể cho cô nghe.
“Cháu gái của tôi nó tên Triều Hà, tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại mắc phải căn bệnh thận mãn tính, phải lọc máu suốt đời.”
“Sau khi xem xét thấy gia cảnh nhà chúng tôi khó khăn, trưởng khoa bệnh viện đã giúp chúng tôi đăng ký vào danh sách đợi người hiến thận.”
“Ngày hôm qua, bác sĩ báo cho chúng tôi biết là đã tìm được người hiến thận thích hợp, nói tôi hãy nhanh chóng lo tiền viện phí, mười giờ sáng hôm nay sẽ tiến hành phẩu thuật cấy ghép.”
“Hai bà cháu tôi tài sản chẳng có thứ gì ngoài căn nhà, lúc nãy đã đi cầm cố để có tiền chạy chữa cho Triều Hà vậy mà… Cậu thanh niên kia sao lại quá tàn nhẫn đi, tôi đã van cầu cậu ấy đến như thế, mà cậu ấy vẫn đành lòng cướp đi số tiền đó, bây giờ Triều Hà phải biết tính làm sao đây..” bà cụ nói đến đây lại uất nghẹn, không ngừng đưa tay lên quệt đi nước mắt.
Hoàn cảnh của bà cụ quá đáng thương, nhà chỉ còn có hai bà cháu, niếu như cô gái đó hôm nay không thể phẩu thuật, cứ như thế mà rời đi.. Bà cụ đã cao tuổi, lại phải chịu cảnh người bạc đầu tiễn kẻ tóc xanh, nỗi đau đớn mất đi người thân này cô đã từng niếm trãi, bà cụ này làm sao có thể một mình chịu nổi đây.
Tấm thẻ trong túi xách của cô thừa sức chi trả viện phí cho cháu gái bà cụ, nhưng đó là thẻ của Diệp Chi Sinh đưa cho cô, nói cô muốn mua thứ gì cứ việc lấy dùng không cần phải hỏi anh, mặc dù như thế cô vẫn chưa từng dùng qua một lần.
Những lần đi mua đồ dùng trong nhà hay mua thức ăn, cô điều là dùng tiền của mình kiếm được từ việc lén anh đi dịch tiếng nhật mỗi ngày ba giờ có được mà dùng, vì cô không muốn anh nghĩ cô là loại người tham tiền, chỉ biết nhìn vào tài sản của anh.
Nhưng hoàn cảnh bà lão này tội nghiệp tới như vậy, cô biết phải làm sao đây?
Suy nghĩ một lúc rất lâu, cô mới chợt nhớ đến bộ nữ trang bà Kiều Mẫn đã tặng cho cô lúc kết hôn, cô liền mỉm cười nhỏ giọng an ủi bà.
“Bà ơi bà đừng khóc nữa, cháu sẽ giúp bà trả tiền viện phí có được không?”
Bà cụ nước mắt còn chưa khô, nghe cô nói sẽ cứu cháu gái mình, sợ rằng đôi tai già này nghe không rõ, liền nắm chặt tay cô hỏi lại một lần.
“Cô ơi, có phải cô nói sẽ cứu cháu của tôi không vậy?”
“Cô thật sẽ cứu Triều Hà phải không cô?”
Rồi đợi cho Lương Tưởng Huân mỉm cười gật mạnh đầu nói: “Vâng ạ.” Bà mới mừng rỡ ôm chầm lấy cô không ngừng nói cám ơn.
Cô đợi cho bà cụ dần dần bình tỉnh lại, mới nhỏ nhẹ mời bà cụ lên xe, sau đó lái xe trở về biệt thự một lần nữa, lấy hộp nữ trang mang ra tiệm cầm đồ.
Bởi vì là trang sức cao cấp nhập từ nước ngoài số lượng giới hạn, cho nên cầm được với giá rất cao, cô sau khi nhận lấy tiền và giấy cầm đồ, liền nhanh chóng đưa bà cụ đến địa chỉ bệnh viện cháu gái bà đang nằm.