Yêu Em Như Sinh Mệnh

Chương 19: Lên kế hoạch dụ hoặc anh (2)




Tài xế riêng vừa nhìn thấy Chu Bội Ngọc từ trong đại sảnh Khương Duệ bước ra, liền nhanh chóng mở cửa hông xe ghế sau ra, đợi cho cô ngồi vào liền nhẹ tay đóng cửa hông lại, rồi mới trở về ghế tài xế ngồi vào, nhỏ giọng hỏi.

“Thưa tiểu thư, bây giờ thì đi đâu a.”

Chu Bội Ngọc cài xong dây an toàn, liền nói với tài xế riêng.

“Đến biệt thự Diệp gia một chuyến đi.”

Anh tài xế hơi ngẩn ra, sau mới nói một chữ: “Vâng.” rồi vặn chìa khoá, xe vừa nổ máy liền từ từ cho xe lăn bánh rời đi.

Hai mươi phút sau, chiếc xe của Chu Bội Ngọc liền dừng lại trước một ngôi biệt thự trang hoàng, cô sau khi dặn dò tài xế tầm nữa giờ sau quay lại đón, mới đẩy cửa bước xuống xe, đi tới cổng lớn bấm chuông.

Chỉ một phút sau liền có một người giúp việc chạy ra mở cửa, nhìn thấy Chu Bội Ngọc liền cúi chào.

“Xin hỏi tiểu thư tìm ai ạ?”

Chu Bội Ngọc nhoẻn miệng cười ngọt, hỏi.

“Cho tôi hỏi, Chu Bội Ngọc có ở nhà không?”

“Thưa có ạ, mời tiểu thư vào trong.” người giúp việc nói rồi đưa tay hướng vào trong ý mời, đợi cho vị tiểu thư đó bước vào, người giúp việc mới đóng cổng lại, dẫn đường cho vị tiểu thư tới phòng khách, nói.

“Tiểu thư xin đợi một chút, tôi lên phòng gọi Diệp phu nhân xuống ngay.” rồi đợi cho vị tiểu thư đó gật nhẹ đầu, ngồi xuống sofa, mới nhanh chân đi lên lầu.

Lát sau người giúp việc cùng Lương Tưởng Huân đi xuống, vừa nhìn thấy Chu Bội Ngọc, trong lòng cô hơi khó hiểu, nhưng vẫn gật nhẹ đầu chào một cái, đợi cho người giúp việc vào trong pha trà, cô mới nhẹ giọng lên tiếng.

“Bội Ngọc tiểu thư, cô đến đây có việc tìm tôi sao?”

Chu Bội Ngọc gật đầu nói “Ừm.” Rồi nhìn xung quanh một chút, cảm thấy trong nhà có nhiều người, cô mới lại nói: “Tưởng Huân, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện một chút không?”

“À, được chứ, vậy chúng ta ra phía sau hoa viên nói chuyện đi.” Cô nói rồi liền đứng lên trước dẫn đường.

Chu Bội Ngọc bước theo ở phía sau, không ngừng quan sát quang cảnh cùng nội thất giá xa xỉ trong ngôi biệt thự, khoé môi lại không tự chủ khẽ nhếch lên, đợi cả hai cùng ngồi xuống bàn nhỏ, cô mới lên tiếng.

“Tưởng Huân có phải sống ở đây không tốt? Tôi nhìn cô gầy đi khá nhiều so với lúc gặp ở Chu gia nhỉ?”

Lương Tưởng Huân nở một nụ cười ảm đạm, nói: “Có thể tại vì chuyện ba vừa mất, khiến cho tinh thần tôi có chút không ổn định.”

“À, tiểu thư lần này về, khi nào sẽ lại đi nữa?”

Chu Bội Ngọc lắc lắc đầu, nói: “Tôi lần này trở về không có đi nữa.”

“Không đi nữa?”

“Ừm, không đi nữa.” Chu Bội Ngọc sau khi trả lời, cô nhìn ánh mắt Lương Tưởng Huân như đang muốn hỏi cô “Vì sao vậy?” nên hơi kéo khoé môi, nở ra một nụ cười ngọt, rồi đứng lên, bước vài bước tới hồ cá gần đó, vừa cho cá ăn thức ăn, vừa nói.

“Tôi và Cao Hạo chia tay rồi, vì một số chuyện náo không vui, cho nên lần này trở về sẽ không đi nữa.”

Lương Tưởng Huân “À.” một tiếng, sau mới bước theo tới cạnh hồ cá, mỉm cười hỏi.

“Vậy lần này tiểu thư về có dự định gì chưa?”

Động tác đang bỏ thức ăn của Chu Bội Ngọc có chút ngừng lại, sau mới xoay người sang nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của Lương Tưởng Huân, nở nụ cười thật đẹp.

“Có chứ, tôi đang có một dự án rất quan trọng sắp làm, Tưởng Huân, cô có ủng hộ tôi không?”

Nhìn dáng vẻ quá đỗi thân thiết của Chu Bội Ngọc lúc này, trong lòng cô có chút nghi ngại, theo trí nhớ của cô, từ trước đến nay, Chu Bội Ngọc là một cô gái khá cao ngạo, tính cách tiểu thư quyền quý, luôn phân biệt rõ giai cấp trên dưới, chưa từng nói chuyện với cô theo cách vui vẻ hoà đồng, thân thuộc, như vậy, khiến cho cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm.. Nhưng cô vẫn gật nhẹ đầu, mỉm cười.

“Đương nhiên rồi, tôi nhất định là sẽ ủng hộ tiểu thư đến cùng.”

Vừa lúc này người giúp việc từ bên trong cũng mang hai ly trà hoa đến,, đặt xuống bàn, rồi lui vào trong, Chu Bội Ngọc liền cầm ly trà hoa lên uống một ngụm, cảm nhận hương vị thanh ngọt của ly trà…

Mắt đưa về phía Lương Tưởng Huân, nhìn thấy Lương Tưởng Huân đang vô tư mỉm cười, nhìn những con cá chép đang bơi lội dưới nước, cánh môi cô lại không tự chủ được nhếch lên lần nữa..!

Chu Bội Ngọc sau đó cũng không nán lại quá lâu, chỉ trò chuyện qua lại một chút, hỏi thăm về cuộc sống của Lương Tưởng huân trong thời gian vừa qua như thế nào? Sau mới viện cớ là còn có việc cần làm, rồi chào Lương Tưởng Huân ra về.

Trước lúc tài xế cho xe chạy, Chu Bội Ngọc không quên nhìn lại một lần nữa ngôi biệt thự, nhìn Lương Tưởng Huân đang đứng trước cổng đợi xe cô lăn bánh.

Trong lòng đã tính toán xong xuôi, liền cười nhạt nói thầm trong bụng “Lương Tưởng huân, cô hãy cố tận dụng chút thời gian ít ỏi này mà hưởng thụ đi, vì sẽ không lâu nữa, những thứ cô đang có, tất cả tôi điều sẽ lấy trở về.”

...