Yêu Em Như Sinh Mệnh

Chương 123: Vì Anh




Diệp Chi Sinh “hừ” lạnh một tiếng, thanh âm mở miệng lạnh lùng mà nguy hiểm.

“Đúng vậy, Diệp Chi Sinh tôi chính là ấu trĩ như vậy đấy, cho nên những thứ người khác nợ tôi, tôi tất cả điều phải lấy lại, niếu như không muốn náo lớn chuyện thêm nữa, thì tốt nhất tránh ra một bên, đừng đứng ở đó cản đường tôi.”

“Diệp..Chi..Sinh.” Hà Nghinh Phong gằng từng chữ một tên của người đàn ông trước mặt, bàn tay nắm chặt thành quyền, định nâng lên cho anh ta thêm một quả đấm.

Lương Tưởng Huân lo sợ niếu hai người đàn ông này vẫn còn tiếp tục mỗi người một câu khiêu khích nhau, thì chắc chắc sẽ lại lần nữa náo thêm một trận. Vậy nên ngay lúc cô nhìn thấy Hà Nghinh Phong xúc động mạnh mẽ sấn tới trước mặt Diệp Chi Sinh, cô liền gấp gáp mở miệng lên tiếng: “Tôi đi… Đừng tiếp tục đôi co qua lại nữa, tôi đi là được chứ gì.”

Hà Nghinh Phong liền nhăn chặt mi tâm lại, lo lắng quay đầu nhìn Lương Tưởng Huân nói.

“Tiểu Huân, em không được đi theo anh ta, bộ dáng của anh ta như vậy, niếu như em bằng lòng với yêu cầu này, chắc chắn sẽ gặp chuyện, lẽ nào em đã quên rồi sự việc xảy ra vào năm đó, anh ta đã…”

“Phong Phong…” Lương Tưởng Huân lần nữa cắt lời Hà Nghinh Phong, cô khẽ mím môi, chuyển dời tầm mắt lướt qua người Diệp Chi Sinh một chút, qua tầm mười giây, mới nhẹ giọng nói tiếp.

“Không sao đâu, chỉ có mười ba ngày thôi mà, em có thể tự ứng biến tốt.”

Hà Nghinh Phong lo lắng Lương Tưởng Huân đi theo Diệp Chi Sinh sẽ lần nữa gặp chuyện, anh rất muốn nói thêm gì đó để ngăn cản cô, nhưng là khi anh nhìn thấy sự kiên định bên dưới đáy mắt cô, lo lắng trong lòng anh mới phần nào lui xuống, lời định nói ra cứ như thế chợt dừng lại ở trong miệng, chỉ có thể gật nhẹ đầu một cái với cô, sau mới quay lại, nghiêm giọng nói với Diệp Chi Sinh.

“Diệp Chi Sinh, nói cho anh biết, niếu như tiểu Huân ở chỗ của anh gặp phải chuyện gì, tôi tuyệt đối không tha cho anh!”

Diệp Chi Sinh nhếch môi lên cười nữa miệng, bộ dáng mở miệng điều là khiêu khích người trước mặt.

“Không tha cho tôi? Tốt, tôi sẽ đợi xem, anh làm thế nào không tha cho tôi?”

Diệp Chi Sinh nói rồi liền nghênh ngang kéo Lương Tưởng Huân rời khỏi sân thể thao, để lại cho mọi người ở đó đứng nhìn nhau bằng ánh mắt tò mò, khó hiểu.

Diệp Chi Sinh từ lúc rời khỏi sân thể thao điều không có dừng lại, vẫn thuỷ chung sải từng bước rất rộng hướng đến nơi đỗ xe, lúc anh vượt qua hành lang khu vược nhà chính tiếp đãi khách, vừa ngay lúc thư ký Mạc và giám đốc Trương khẩn trương rời khỏi phòng.

Thư ký Mạc ngẩng đầu lên nhìn thấy tổng giám đốc đang đến gần, thì vội vàng lên tiếng gọi: “Diệp tổng, vừa khi nãy tôi nghe nói…” Nhưng là còn chưa kịp nói hết câu, thân ảnh của tổng giám đốc đã vù một cái lướt qua người của cô, cùng với câu nói: “Cô ở đây lo việc còn lại.” Rồi thẳng một đường đi tới chiếc xe, mở cửa hông, dùng một tay nhét cô gái vào trong, sau đó nổ máy cho xe chạy đi với tốc độ cực nhanh.

Từ lúc xe bắt đầu lăn bánh đến giờ đã hơn hai mươi phút, mặc kệ là Lương Tưởng Huân ngồi ở trong xe liên tục chất vấn hỏi Diệp Chi Sinh muốn mang cô đi nơi nào? Nhưng anh từ đầu đến cuối điều không có mở miệng trả lời bất kì câu hỏi nào.

Hỏi nhiều như vậy vẫn không nhận được hồi đáp nào, Lương Tưởng Huân cuối cùng chán nản ngậm miệng lại, quay đầu nhìn chằm chằm con đường phía trước, rồi dần dần rơi vào những suy nghĩ của riêng mình.

Mặc dù Diệp Chi Sinh đã nói, lý do anh mang cô đi chỉ duy nhất một điều, chính là đòi lại mười ba ngày cô nợ anh. Nhưng là một loạt hành động ngày hôm nay của anh, thật khiến cho cô không thể nào hiểu được, rốt cuộc anh là đang muốn cái gì? Không phải anh và Chu Bội Ngọc đang có quan hệ rất tốt đẹp sao?

Không phải anh nói rằng, anh rất hối hận về chuyện năm đó nhất thời không kiềm chế được nóng giận, đi sai người ra tay với cô, cho nên mong muốn lớn nhất của anh hiện tại, chính là hi vọng cô sớm một chút tìm được người đàn ông tốt, an phận kết hôn, sống một cuộc sống thật vui vẻ, hạnh phúc, như vậy anh mới có thể an tâm cùng Chu Bội Ngọc công khai mối quan hệ, cho cô ấy một danh phận chính thức hay sao?

Thế thì tại sao lúc anh nghe cô nói, cô và Hà Nghinh Phong đang trong thời gian hẹn hò, anh lại nổi nóng với cô chứ? Còn đánh nhau với Hà Nghinh Phong đến hỏng như vậy?

Tối đêm đó ở nhà vệ sinh nữ, bên trong nhà hàng, cô sau khi nghe thấy Chu Bội Ngọc buồn bã tâm sự với cô những điều này, trái tim cô giống như bị người dùng một con dao bén nhọn, cắt xuống từng mảnh nhỏ vụn, mặc dù cô biết anh những tin nhắn gần đây anh gửi cho cô, chỉ đơn thuần là xem cô như một người bạn, và cũng biết chỉ có trái tim cô xao động.

nhưng là, có biết hay không? Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, có cảm xúc yêu thương và có lòng ghen tị, dù chỉ mình cô đơn phương yêu anh, thế nhưng, thiên tính của một người phụ nữ, khi nghe thấy người đàn ông mình yêu thương cùng người phụ nữ khác ở cùng một chỗ, nhiều lần phát sinh chuyện đó, cảm giác đó thật sự rất khó chịu, trong lòng đau khổ không bút mực nào có thể tả nổi. Vậy mà cô vẫn phải cố gắng ở trước mặt mọi người, gượng cười như không có việc gì.

Mấy ngày hôm nay nhận được tin nhắn của anh, cô phải hạ xuống quyết tâm biết bao nhiêu mới có thể ngăn bản thân không gửi tin nhắn hồi đáp lại cho anh, lúc anh nói muốn hẹn gặp cô nói chuyện, cô cũng không dám đi gặp anh, bởi vì cô lo sợ gặp anh rồi tâm tư của mình sẽ bị anh nhìn thấy, rồi sẽ khiến cho anh khó xử.

Cô mặc kệ trước đây anh từng tàn nhẫn với mình, mặc kệ trái tim đang nhỏ ra từng giọt máu, tất cả điều nghĩ cho anh, hai năm trước, anh nói muốn để cho cô nói ly hôn trước, cô dù đau lòng vẫn làm điều anh muốn. Hai nam sau, anh nói mong ước cô sớm có nơi an phận, để anh cùng người ta hạnh phúc, cô dù cảm thấy rất chua xót, vẫn gạt bỏ bi thương, uỷ khuất nơi đáy lòng mình, thành toàn mong ước của anh.

Cô cái gì có thể điều đã làm, vậy mà anh vẫn là không bằng lòng, vẫn gây khó dễ với cô… Tới cùng cô phải làm thế nào mới hài lòng anh đây...