Yêu Em Như Sinh Mệnh

Chương 10: Chớ làm bộ dáng đáng thương




"Lương Tưởng Huân, cô chớ có ở đây, làm ra bộ dáng vô tội, đáng thương trước mặt tôi, tôi nói cho cô biết, tôi tuyệt đối không giống như cô, mang hết tâm cơ ra bỡn cợt, lừa gạt người khác."

""Chuyện của ba cô, cô tự thân đi mà xử lý, lát nữa tôi còn có cuộc họp quan trọng, không có nhiều thời gian để nghe những lời này, cô nhanh nhất có thể cút khỏi tầm mắt tôi đi."

Anh nói rồi nhìn cũng không nhìn, kéo ghế ngồi trở lại, di chuyển chuột vào thư mục, sau đó dùng các ngón tay gõ gõ trên bàn phím, làm như trong phòng ngoài anh ra không còn ai.

Có thể nói, niếu tính kỷ lại, ngoại trừ cái hôm anh phát hiện ra bí mật của cô và Chu gia, thì đây là lần thứ hai cô nhìn thấy bộ dáng giận dữ tới mức này của anh, cô rất muốn nói thêm, nhưng bị anh thẳng tay đuổi ra khỏi phòng làm việc, khiến cho lời đưa đến miệng lại bị nuốt vào không dám nói nữa.

Cô biết dù có nói thêm nữa, thì Diệp Chi sinh cũng chẵng thể giúp cô chuyện hoang đường này được, cho nên sau khi nhìn thấy anh nhấc điện thoại áp vào bên tai, nói vào ống nghe: "Mang văn kiện vào đây." cô mới tuyệt vọng, nhẹ cúi đầu, ý chào, rồi quay lưng về phía anh, thẳng một đường đi tới cánh cửa.

Lúc cô định kéo cửa ra đi ra ngoài, thư ký của anh cũng vừa mở cửa đi vào, nhìn thấy cô trên mặt vẫn còn nước mắt, nữ thư ký có chút ái ngại nhưng vẫn cúi chào nói: "Chào Diệp phu nhân." rồi đợi cho Lương Tương Huân hơi gật nhẹ đầu đi ra ngoài, cô mới nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa phòng, mang văn kiện đến bàn làm việc cho giám đốc.

"Văn kiện của ngài cần đây ạ giám đốc." Nữ thư ký sau khi nói những lời này mới nhìn thấy những tờ giấy vươn vãi trên mặt đất, cô hơi nâng mi mắt nhìn dáng vẻ của giám đốc bây giờ, vẻ mặt lạnh đến thấu xương, khiến cho cô nhịn không được khẽ run lên, sau đó liền đi tới vài bước, ngồi xổm xuống đất, nhặt những tờ văn kiện..!

Diệp Chi sinh ngồi im lặng một lúc lâu, bên tai như có một loại ma chú, cứ luôn không ngừng vang lên giọng nói của Lương Tưởng Huân, và bộ dáng đầy tuyệt vọng lúc cô rời khỏi phòng.. Bàn tay anh xiết chặt thành quyền, cố nhắm mắt xoá đi hình ảnh của cô, nhưng không biết tại sao, anh lại đá ghế ra phía sau, đứng lên bước chân thật dài đến cửa gỗ, kéo mạnh rồi bước ra ngoài.

Lúc anh xuống đến đại sảnh, kịp nhìn thấy Lương Tưởng Huân đang đưa tay vẫy vẫy đón một chiếc taxi, anh liền bước nhanh tới chổ cô, cánh tay cô vừa kéo cửa hông xe taxi định ngồi vào, thì Diệp Chi Sinh từ phía sau liền kéo cánh tay cô lôi ra ngoài.

Rồi không quan tâm đóng cánh cửa hông xe taxi lại, lôi cô đi trở xuống tầng hầm đậu xe, vừa đi vừa cho một tay vào túi lấy chìa khoá ra, bấm mở khoá, sau mới kéo cô tới bên xe, mở cánh cửa ra nhét cô vào trong xe, rồi hung hăng đóng sập cánh cửa lại, sau đó trở về ghế tài xế, tra chìa khoá vào, xe vừa nổ máy anh liền dẫm mạnh chân ga cho xe lao như bay ra khỏi tầng hầm.

Xe chạy được một đoạn, Lương Tưởng Huân mới kịp hoàn hồn, giờ đang là giờ cao điềm, xe tham gia giao thông rất nhiều, vậy mà Diệp Chi Sinh lại không có ý tứ giảm ga, nhìn thấy chiếc xe lao đi với tốc độ kinh người, Lương Tưởng Huân lo lắng nói như muỗi kiêu.

"Anh có thể chạy chậm một chút không? Tôi rất sợ."

Lời vừa nói dứt, cô liền nhìn thấy Diệp Chi Sinh nhìn cô với ánh mắt bức người, nên không dám nói thêm câu nào, mà quay đầu về phía trước, nhắm chặt đôi mắt lại, bàn tay khẽ xiết chặt vạt áo, như khống chế cơ thể đang run lên vì sợ.

Diệp Chi Sinh nhìn thấy bộ dáng run rẩy của cô, trong lòng anh tức giận đến sôi gan, vỡ mật, anh tức giận bản thân anh tại sao lúc nãy không để mặc kệ cô đi? Tức giận bản thân tại sao mỗi lần nhìn thấy cô khóc anh lại thấy yếu lòng đến thế?

Rõ ràng bị cô đùa giỡn, bỡn cợt, xem anh là công cụ kiếm tiền, nhưng anh lại hết lần này đến lần khác không thể thẳng tay với cô, khi nãy ở công ty cũng vậy, lúc anh nhìn thấy trên mặt cô còn sưng đỏ do bị ba cô đánh, anh liền rất muốn đứng lên, lấy thuốc thoa cho cô.

Lúc nhìn thấy quầng thâm trên mắt cô, anh lại khẽ đau lòng, bởi vì biết cô có thể đã thức suốt đêm để canh cho ba cô, rồi lúc cô tuyệt vọng bước ra ngoài rồi, anh lại lo cho cô lúc đến bệnh viện mà không có anh, cô sẽ nói làm sao? Cô có phải dùng bộ dáng này, trốn ở góc nào đó khóc không?

Cho nên mới mặc kệ không quản nữa mà đi xuống tìm cô, anh nói rất ghét nói dối, nhưng bây giờ lại như những lần trước, cùng cô nói dối.. Anh rõ ràng biết anh lại lần nữa thua cô, biết rõ anh lại một lần nữa nhượng bộ ranh giới cuối cùng vì cô..!

Anh khẽ thở ra một hơi, từ từ giảm chân ga lại, thẳng một đường đến bệnh viện lớn Bắc Kinh.