Dương Khánh Đình cùng Ân Thẩm Ngạn đi trên vỉa hè rời từ cổng nhà hàng đến nơi mà người tài xế riêng của Ân gia đang dừng xe.
Vì nhừ hàng này là một địa điểm được rất nhiều người ưa chuộng nên khác vào ăn lúc nào cũng đông, xe đỗ đầy ngoài đường, kênh lên cả làn đường dành cho người đi bộ, thành ra đoạn đường vào đây rất hẹp.
Người tài xế không thể đi xe vào được nên cô cùng Ân Thẩm Ngạn phải đi ra một khoảng nữa mới đến được cung đường chính rộng hơn.
Hai người, hai mẹ con, một lớn một nhỏ đi thành hàng đầu đuôi.
Ân Thẩm Ngạn đi trước, còn Dương Khánh Đình đi sau. Cô giữ một khoảng cách với cậu, chỉ từ đằng sau nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của con trai mình từ tốn cất từng bước đi.
Dương Khánh Đình không dám thiết tha sẽ được đi song song cùng cậu, cô sẽ chỉ ở sau lưng cậu lặng lẽ ngắm nhìn cậu trưởng thành, vừa có thể dễ dàng nhìn thấy được cậu đang gặp vấn đề gì mà bảo vệ cho cậu, đối với cô, vậy là đủ rồi.
Đã có lần, khi Hà Nhất đứng trước mặt cô đòi đuổi cô đi, Ân Thẩm Ngạn đã khóc rất lớn, cô chưa từng thấy cậu khóc lớn như vậy kể từ khi sinh ra.
Ân Thẩm Ngạn lúc đó mới chỉ có hai tuổi, cậu hấp tấp bổ nhào vào người cô, níu giữ không cho cô đi, đòi cô đi đâu phải đưa cậu theo cùng.
Kể từ đó, mọi suy nghĩ muốn rời đi hay tự sát của cô đều đã không còn nữa.
Cậu là ánh sáng đã vớt vát lấy linh hồn cô, giữ cô ở lại trần gian.
Mặc dù sau này Ân Thẩm Ngạn không còn quấn lấy cô, hay tình nguyện liếc cô lấy dù chỉ là một ánh mắt, cô vẫn rất thương yêu cậu, lưu luyến không muốn rời xa cậu, càng là nhớ nhung cái ôm ấm áp ngày xưa ấy.
Dương Khánh Đình nhìn cậu cứ bước đi, rồi cụp mắt cúi đầu nhìn xuống những lát gạch trên đoạn đường vỉa hè.
Bỗng trong tầm mắt cô xuất hiện hai đầu mũi giày.
Dương Khánh Đình ngước mắt lên, thấy Ân Thẩm Ngạn đang dừng lại đứng đối diện trước mặt cô.
"Mẹ. Mẹ đã từng làm gì vậy?
Dương Khánh Đình ngẩn người, chưa hiểu câu hỏi của cậu: "Mẹ làm gì?"
Ân Thẩm Ngạn lại tiếp tục nhìn cô, cậu im lặng không nói nữa, trong ánh mắt mang theo cả sự dò xét khó tránh.
Xong rồi cậu xì lên một tiếng, tiếp tục xoay lưng đi tiếp, không nhìn cô nữa.
Một loạt các hành động khó hiểu này của cậu khiến cho cô hoang mang.
Tưởng bầu không khí xung quanh họ lại tiếp tục những giây phút tĩnh lặng như vậy, chẳng bao lâu sau, Ân Thẩm Ngạn đã lại lên tiếng.
"Người đàn ông vừa ăn cùng nhà mình là chồng cũ của mẹ à?"
Cô hơi hé miệng, cũng không có ý định gì là giấu giếm cậu: "Ừ."
"Mẹ có phải từng rất yêu người đó không?"
"... Con hỏi để làm gì vậy?"
Dương Khánh Đình đã bắt đầu cảm thấy rất kì lạ.
Một cậu bé như Ân Thẩm Ngạn cũng có thể hỏi cô được câu này sao? Cô nhớ rằng, cậu là một người không thích sân si chuyện của người khác, còn nói thẳng ra là lười quan tâm.
Ân Thẩm Ngạn càng như không muốn để ý đến câu hỏi đó của cô, vẻ mặt đã bắt đầu hơi cau lại khó chịu.
"Đúng vậy. Mẹ từng rất yêu kẻ đó đến tàn nhẫn ra tay giết cả một đứa trẻ!"
"Thẩm Ngạn, con nói mẹ vậy là sao?!"
Ân Thẩm Ngạn không đi tiếp nữa, trực tiếp xoay người đi thẳng lại phía cô.
Bước chân cậu dậm xuống đất rất mạnh, cậu đang tức giận.
"Mẹ yêu người đàn ông đó, đúng là chú ta từng là chồng của mẹ, việc chú ta đi ngoại tình ở bên ngoài là không thể nào chấp nhận được. Nhưng việc mẹ giết một cái thai có trong bụng của người khác là vô nhân tính, tội giết người càng ghê tởm hơn!"
"Thẩm Ngạn, có phải... có phải vừa nãy con lại nghe Hoàng Tiểu Nghê nói bậy cái gì rồi phải không?!"
"Điều đó không quan trọng, con chỉ quan tâm đến việc mẹ đã từng làm một điều vô cùng sai trái thôi!" Ân Thẩm Ngạn hét lên.
Dương Khánh Đình mở trừng mắt, nắm tay siết lại vào nhau.
Nói việc này với một đứa trẻ, còn là đi ngược lại với sự thật, Hoàng Tiểu Nghê... cô ta có còn là con người không vậy?! Cô ta muốn làm gì?
Từng khiến cho Ân Diên Tuyền hiểu nhầm cô khiến cho cô sáu năm sống trong tủi nhục, còn bây giờ, cô ta còn muốn khiến cho cô bị chính con trai mình ghi hận sao?
Cô biết Ân Thẩm Ngạn là một đứa trẻ thương người, chính vì vậy mà cậu không thể chấp nhận được những hành vi thiếu đạo đức.
Dương Khánh Đình nhìn thấy sự ghét bỏ và giận dữ hiện lên trong đáy mắt của cậu, tâm trí cô vốn đã yếu ớt, nay lại bị chính con trai mà mình yêu thương trỉ chích, cô thực sự chịu không nổi, lồng ngực cô đã bắt đầu phập phồng nhói đau.
Vô cùng khó thở.
"Ân Thẩm Ngạn, đó là chuyện mà con không thể tự mình đánh giá được. Nó còn là những lời nói vô căn cứ từ miệng của kẻ khác. Con không nên... nói mẹ như vậy."
Ghê tởm sao? Trong mắt của Ân Thẩm Ngạn, hoá ra cô rất ghê tởm sao?
Ân Thẩm Ngạn hình như đã hiểu lầm thái độ không mấy tự nhiên của cô thành sự chột dạ, trong lòng đã ngầm khẳng định điều mà cậu nói ra là sự thật.
Mọi suy nghĩ của cậu đều đã vỡ nát. Cậu ít nhất đã từng mong chờ cô sẽ chỉ cười xoà rồi nói rằng cậu là bị Hoàng Tiểu Nghê đùa thôi.
Mẹ của cậu, lại là một tên sát nhân sao? Người mẹ mà cậu đã từng yêu thương rất nhiều.
"Mẹ đừng gọi tôi là con của mẹ nữa. Kinh chết đi được."
Cậu mím môi bỏ đi, để mặc cho Dương Khánh Đình sững sờ giữa chốn đông người.