Yêu Em Nhiều Như Anh Có Thể

Chương 87: Quả nhiên




Bữa sáng ngày chủ nhật, Ân Thẩm Ngạn dùng dĩa chọc vào một miếng súc sích kẹp cả một miếng thịt xông khói đưa vào miệng, cậu lấy thêm một miếng bánh mì nướng có phết chút thịt băm, bên cạnh hai bên đĩa là một giỏ bánh sừng trâu và sữa chua Hy Lạp, một chút trái cây đã được cắt thành từng khối vuông vắn.

Nhưng khác với phần ăn đầy đủ các loại chất dinh dưỡng như của Ân Thẩm Ngạn, Dương Khánh Đình chỉ chọn bữa sáng là một bát cháo rau củ thanh đạm và một chút hạt ngũ cốc.

Ân Diên Tuyền đã ăn sáng xong, hiện giờ anh chỉ đang ngồi dựa lưng xem những tin tức tài chính trên số báo mới ra sớm nhất, trên tay cầm là một tách cà phê.

Thấy phần ăn sáng quá mức thanh đạm của Dương Khánh Đình, Ân Diên Tuyền nhíu mày, muốn bảo đầu bếp nấu thêm cho cô một ít cơm nữa nhưng Dương Khánh Đình đã ngăn anh lại.

"Em ăn chỉ như này là xong rồi à? Ăn thêm chút nữa đi. Người em bây giờ có khác nào một chiếc kim khâu không?"

"Thực sự không cần mà. Em như vậy là đủ rồi, không thể ăn nổi được nữa đâu." Dương Khánh Đình cười cười.

Nhìn cô lại tiếp tục múc một thìa cháo lên ăn, Ân Diên Tuyền thở dài không nói nổi lại với cô.

Anh lấy từ trên bàn ăn một đĩa bánh ngọt hoa quả để đến trước mặt của Dương Khánh Đình, bảo cô sau khi ăn xong cháo thì phải ăn thêm cả cái này, nếu không thì anh sẽ không cho cô rời khỏi bàn dù chỉ nửa bước.

Ân Thẩm Ngạn vừa xem hai người lớn trước mặt quan tâm, săn sóc lẫn nhau, trao cho nhau những cái liếc mắt nồng nàn tình yêu, mặt không có lấy một chút cảm xúc mà uống hết một cốc sữa bò.

Người lớn, không thèm chấp.

"Hôm nay bố nghỉ làm ở nhà phải không?" Ân Thẩm Ngạn vừa lấy giấy lau miệng vừa ngước mắt về phía của Ân Diên Tuyền đang bẽo lấy một bên má của Dương Khánh Đình.

"Ừ, sẽ rảnh hết cả ngày hôm nay."

"Thế thì hôm nay cả nhà mình ra ngoài chỗ trung tâm thành phố đi. Cả ngày này con cũng không có vướng lịch học thêm."

Dương Khánh Đình trong vô thức nhớ lại thời khóa biểu dày đặc đều là những ngày học thêm nâng cao của cậu thì cảm thấy tim gan mình nhức nhối.

Cô muốn cậu được trở thành một đứa trẻ năm tuổi đúng chất hồn nhiên và ngây thơ chứ không phải là một thần đồng đứng trên bao kẻ khác.

Nhưng cô không có cách nào để nói lại với Hà Nhất, cũng đành phải lờ mắt coi như đây là chuyện bình thường bởi vì Ân Thẩm Ngạn chẳng có vẻ gì là bận tâm tới việc bản thân mình phải học hành quá sức, thậm trí còn rất hưởng ứng.

Cảm nhận được có đôi mắt đang nhìn mình, Ân Thẩm Ngạn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô.

Cậu có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy Dương Khánh Đình nhìn chằm chằm vào mình như vậy, mi mắt hơi nheo lại rồi lảng sang nhìn về một hướng khác.

Dương Khánh Đình không hiểu vì sao cậu lại nhìn cô bằng đôi mắt ủ rũ đó, thấy hơi kì lạ nhưng rồi cũng coi như chưa thấy gì, cũng chưa từng nhìn lên cậu.

Ân Thẩm Ngạn từng nói rằng cậu không muốn nhìn thấy cô, không phải là việc cô ngồi ở đây đã làm cậu cảm thấy khó chịu đó chứ?

Khi bữa ăn kết thúc, Dương Khánh Đình ngồi ở trên xe lăn quay trở lại phòng ngủ để thay quần áo.

Ân Diên Tuyền nhìn cô phải mất công lăn từng vòng bánh xe đi như vậy thì bờ môi hơi mím lại.

Dương Khánh Đình rõ ràng đã có thể đi lại được nhưng cô nói vẫn cảm thấy tự ti, muốn cho mọi người biết sau, vào một thời điểm thích hợp hơn.

Nhưng anh biết rõ ràng rằng lí do thực sự để cô không nói ra là vì sợ Hà Nhất. Sợ mẹ anh nghĩ rằng anh không cần phải cảm thấy phải có trách nhiệm nuôi một cô vợ què nữa mà tìm cách chia tách cô ra khỏi gia đình hiện có của cô.

Ân Diên Tuyền nói rằng anh sẽ không để Hà Nhất làm vậy, nhưng Dương Khánh Đình chỉ cười, cô nói mẹ cũng đã có tuổi, không nên làm mẹ nghĩ ngợi.

Ân Diên Tuyền muốn nói lại thôi, đành phải chiều theo ý của cô.

Nhưng rõ ràng anh vẫn cảm thấy người ngợm mình bứt rứt.

Nhìn nét mặt cô khi đứng lên đi lại xung quanh anh khi cả hai chỉ có một mình rất thoải mái chứ không như những lúc ngồi trên xe lăn gượng gạo làm một người tàn tật, anh tự hỏi tại sao cô phải làm khổ mình như vậy.

Nhưng đôi lúc anh lại nghĩ, mình là người duy nhất được cô chia sẻ cho bí mật quan trọng, anh lại cảm thấy trong người mình vui vui.

Lúc Dương Khánh Đình xuống lại dưới nhà, thay vì đi ra ngoài xe, cô lại ngồi xuống ở trong phòng khách.

Ân Thẩm Ngạn nhìn cô, vô cùng khó hiểu: "Mẹ còn ngồi đấy làm gì? Không lên xe sao?"

"Ơ? Mẹ cũng được đi à?"

"Chứ chẳng lẽ ở nhà?"

Ân Thẩm Ngạn thấy rất kì cục trước vẻ mặt kinh ngạc của Dương Khánh Đình, cậu thở ra một hơi chán nản rồi xoay người bước vào trong cửa xe đã được mở ra sẵn.

Dương Khánh Đình cũng vội vã đi đến chiếc xe con đang dừng lại ở trước sân. Cô cũng được đi chơi với cậu và Ân Diên Tuyền à? Chẳng phải cậu không muốn cô xuất hiện trước mặt cậu sao?

Trên xe, Dương Khánh Đình ngồi cùng hàng ghế sau với Ân Thẩm Ngạn, cô cố nhích người ra tận sát cửa xe để chừa chỗ trống cho Ân Thẩm Ngạn, cùng là vì sợ rằng nếu cô ngồi ở gần cậu quá, Ân Thẩm Ngạn sẽ cảm thấy khó chịu.

Đôi khi Ân Thẩm Ngạn đang ngồi nhìn ra phía ngoài cửa sổ bỗng quay sang chằm chằm nhìn cô, nhưng rồi lại chẳng nói gì mà ngoảnh mặt sang bên khác.

Khuôn miệng nhỏ lẩm bẩm.

Dương Khánh Đình thấy vậy càng lo lắng mà nép người càng xa cậu. Đúng là cô làm cậu khó chịu thật rồi.

"Khánh Đình, ở sau xe có một hộp kính, em lấy hộ anh." Ân Diên Tuyền lái xe bị nắng chói hắt vào, mắt hơi nheo lại.

"À, đợi em chút." Dương Khánh Đình quay người lấy ở sau ghế một hộp kính rồi đưa cho Ân Diên Tuyền.

Lúc tay cô thò tay ra đằng trước, Ân Diên Tuyền đã bắt lấy cổ tay cô mà hôn nhẹ lên đó.

Dương Khánh Đình đỏ mặt, thẹn thùng thu tay lại.

Ân Thẩm Ngạn nhìn đôi mắt long lanh của cô nhìn anh, trong đáy mắt ánh lên một tia ảm đạm, cậu nói lầm bầm một câu mà chỉ cậu có thể nghe được.

"Quả nhiên mẹ chỉ yêu bố thôi..."