Hoàng Tiểu Nghê nói với Ân Diên Tuyền, giọng nói nhẹ nhàng có đôi phần trách cứ, rất êm tai như có thể khiến cho trái tim của người khác tan chảy.
"Hữu Duy, em nghe nói anh đang ở Mỹ à? Sao lại ở xa nhà như vậy? Anh đừng quên ở đây còn có một người con gái ngày ngày thương nhớ anh.
Về nhà mà chăm người ta đi chứ!"
Dương Khánh Đình bặm môi, cô không muốn nghe cuộc đối thoại của họ, nhưng bánh xe lăn vừa mới lùi ra sau còn chưa được một khoảng thì đã bị Ân Thư Thảo giữ lại.
Nhìn lên nét mặt thích thú của con bé, hẳn là nó muốn nhìn thấy cô chật vật lắm.
Dương Khánh Đình hoàn toàn không hề nhớ rằng mình đã làm ra trò gì để khiến cho Ân Thư Thảo đối xử với mình như thế này với cô.
Ân Diên Tuyên im lặng, Dương Khánh Đình có thể tưởng tượng ra được nét mặt khó chịu của anh, lòng bàn tay của cô không biết từ khi nào đã đổ đầy mồ hôi.
"Ở đây anh còn đang bận rất nhiều việc.
Trong khoảng thời gian này không thể sắp xếp được thời gian để về."
Ân Thư Thảo còn đang bận xem trò vui, đột ngột tay cầm xe lăn bị giật mạnh.
Cô ta còn đang chửi thầm thì bắt gặp phải ánh mắt hoe đỏ của Dương Khánh Đình, bỗng cả cơ thể chợt khựng lại.
Ánh nhìn ấy của cô thật tuyệt vọng.
Trong phút chốc, tâm can của Ân Thư Thảo đã run rẩy theo nó.
Hoàng Tiểu Nghê càng nói càng tùy tiện, cô ta nũng nịu, giận dỗi với Ân Diên Tuyền.
"Anh không nghĩ cho vợ anh thì thôi.
Thế còn em và em gái anh ở nhà thì phải làm sao? Những bóng hồng yếu ớt không thể thiếu được cánh tay bảo vệ của phái mạnh."
Ân Diên Tuyền thở dài.
Bây giờ ở bên Mỹ trời chỉ vừa mới hửng sáng, anh mệt mỏi dựa vào thành giường, trong vô thức nhìn vào chiếc nhẫn cưới nạm ngọc lục bảo đang để ở trên bàn làm việc, giọng nói của anh chợt trầm xuống khàn khàn.
Đúng là, đã quá lâu rồi không về.
Không phải là không nghĩ đến việc quay về gặp lại cô, là sợ không biết phải đối diện với cô như thế nào, sợ cái suy nghĩ cô không chung thủy với anh.
"Nếu công việc có thể ổn thỏa được, ngày mai anh sẽ đặt vé về lại nước."
"Thật không?! Ngày mai anh sẽ về sao? Nhớ giữ lời đấy nhé!"
Hoàng Tiểu Nghê reo lên rất lớn, Dương Khánh Đình đang dừng xe ở ngoài cửa cũng có thể nghe thấy.
Mọi người đều không để ý đến có một vài giọt nước mắt đã rơi xuống ướt đẫm cả vạt váy của một người.
Khi cô hỏi anh về, Ân Diên Tuyền hoàn toàn không để tâm đến, nhưng chỉ cần một lời nói phụng phịu của người phụ nữ khác, anh sẽ cố gắng hoàn thành công việc để về.
Rốt cuộc cô hay là Hoàng Tiểu Nghê, ai mới là vợ anh?
Không! Quá sai rồi! Cô trong mắt anh chẳng là thứ gì cả.
Chỉ là một người vợ trên danh nghĩa, đâu thể xứng được bằng người mà anh thực sự trao trọn cả con tim.
Căn bản cô còn không xứng để được so sánh cùng Hoàng Tiểu Nghê.
Dương Khánh Đình rời khỏi căn dinh thự, bỏ mặc những người còn lại bên trong mà quay trở lại nhà kho sát với bìa rừng.
Gió đêm mang theo hơi ẩm của không khí, khi thổi qua tựa như là kim châm đầy người.
Nhưng giờ đây nó còn không thể lạnh bằng một con tim đã hóa đá.
Dương Khánh Đình chui người vào trong lớp chăn mỏng, lọt thỏm trên chiếc giường chiếu, lớp vải phủ trên chiếc gối mỏng thấm đượm nước mắt.
Cả đêm cô không thể ngủ được, cứ mỗi lần nhắm mắt, Dương Khánh Đình lại mơ về những cơn ác mộng đã ám ảnh vào đầu óc của cô trong một khoảng thời gian dài.
Mỗi khi cô giật mình tỉnh dậy giữa đêm, rồi lại kiệt sức nằm xuống giường, cơn mơ lại ập đến, triền miên vô tận.
Cô mơ thấy Ân Diên Tuyền ôm vào eo của Hoàng Tiểu Nghê, nhìn cô đang nằm quỳ dưới đất mà lạnh lùng nói.
"Cô quả là một thứ đàn bà lẳng lơ.
Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận đó là con của tôi.
Tốt nhất nó không nên tồn tại."
Không được! Anh không được phép cướp đi sinh mạng của đứa trẻ vô tội ấy! Nó thực sự chính là con anh!
...
Nhiên Nhiên đi qua một đồng nội cỏ rộng lớn.
Để đi đến nhà kho nơi Dương Khánh Đình đang ở thì phải đi qua khu vườn, vượt một khoảng bãi cỏ rồi mới đến bìa rừng.
Chân của cô ta lướt qua đám cỏ vang lên các tiếng rào rạo, nước sương đọng lại trên cỏ sau ban đêm vẫn còn, thấm vào giày của Nhiên Nhiên rất khó chịu.
Cô ta lầm bầm nói những điều gì đó không rõ, đi đến rồi dừng lại trước cánh cửa nhà kho.
"Đến giờ dậy rồi! Thật phiền phức.
Lớn đến từng ấy tuổi rồi mà sao còn bắt người ta phải đến tận nơi để gọi dậy."
Nhiên Nhiên đứng chờ ở ngoài cửa, nhưng đợi đến hơn năm phút trôi qua vẫn chưa thấy Dương Khánh Đình đáp lại.
Một ngọn gió từ trong rừng bỗng tràn ra ùa vào người của Nhiên Nhiên, cô ta rùng mình lên lạnh buốt, các sợi lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên.
Nhiên Nhiên liều mình xoa mạnh lên hai cánh tay nhưng vẫn chẳng thấy ấm hơn được chút nào.
Lạnh quá.
Sao một người lại có thể ở trong đây được vậy?
Bỗng có một suy nghĩ không mấy tốt lành gì xoẹt qua đầu của Nhiên Nhiên, cô ta gấp gáp, vội vã đập cửa.
"Khánh Đình! Khánh Đình! Cô đang làm gì ở trong đấy vậy?!"
Không có ai trả lời.
Mặt của Nhiên Nhiên tái mét, vội dơ chân đá mạnh vào cửa khiến cho bản lề đã rỉ sét bung ra, cánh cửa lung lay rồi đổ mạnh xuống sàn nhà.
Bước vào trong nhà kho, cô ta không khỏi nổi cả da gà.
Bên trong đây còn lạnh hơn cả bên ngoài nữa!
Nhiên Nhiên bước vội đến cạnh giường, lật mạnh chiếc chăn đang phủ ở trên người của Dương Khánh Đình.
Cô ta lay lay người cô nhưng cô không hề có bất cứ phản ứng nào, da người lạnh toát như xác chết.
Nhiên Nhiên thực sự đã bị cảnh này dọa sợ.
Cô ta hoảng hốt chạy lại vào trong căn dinh thự, hô lớn với tất cả những người hầu đang làm việc ở trong đây.
"Không xong rồi! Khánh Đình gặp chuyện rồi!!!"