"Gọi chị Tiểu Nghê đến đây chơi đi."
Chiếc muỗng đang được Dương Khánh Đình cầm trên tay chợt rơi xuống va vào thành đĩa những tiếng leng keng đến chói tai.
Cô mở to mắt, nhìn một người hầu đang rời đi lấy điện thoại bắt đầu bấm số gọi cho Nhiên Nhiên, phát hoảng lên tiếng.
"Không được! Đừng gọi cho cô ta!..."
"Chị đang ra lệnh cho tôi đấy à?" Ân Thư Thảo đanh giọng.
Dương Khánh Đình thở dốc, mồ hôi từ trên trán lăn dài xuống tới cằm, tầm mắt bỗng nhòe đi, đầu óc nặng nề khiến cô như lập tức muốn ngất đi.
Gọi cô ta đến đây...!là để giết cô à?!
Dương Khánh Đình biết mình không thể ngăn cản Ân Thư Thảo mời Hoàng Tiểu Nghê vào trong căn dinh thự, cô lăn xe rời khỏi bàn ăn, nhanh chóng quay người đi về lại căn nhà kho.
Bỗng giọng nói phía sau cô vang lên như càng thêm sắc lạnh.
"Chị tính đi đâu đấy? Tôi đã cho chị đi chưa?"
Con bé thật giống với Ân Diên Tuyên, đều là khí chất bức người như vậy.
Nhưng tại sao cô phải nghe lời của cô ta chứ? Dù giống, nhưng Ân Thư Thảo không phải là Ân Diên Tuyền.
Dương Khánh Đình không dừng lại mà tiếp tục lăn xe rời đi.
Thấy sự chống đối bất ngờ của cô, Ân Thư Thảo hừ lạnh, khóe miệng cong lên một nụ cười trào phúng.
"Chị nghĩ anh trai tôi sẽ nhìn nổi hành động này của chị à?"
Bất chợt toàn thân người của Dương Khánh Đình căng cứng, cô quay đầu nhìn Ân Thư Thảo, nhìn nụ cười như không cười của cô ta.
Sau một hồi im lặng không nói, Dương Khánh Đình đã lăn xe quay trở lại bàn ăn, tiếp tục cầm đũa lên ăn nốt số thức ăn còn lại trong bát.
Nhưng thức ăn vào miệng lại chẳng nếm ra được mùi vị gì cả, thậm trí còn có chút gây buồn nôn, như cô lỡ ăn phải ruồi vậy.
Dương Khánh Đình muốn tìm cớ đi vệ sinh để trốn khỏi bữa ăn, nhưng còn chưa kịp, cửa nhà đã bị mở ra.
Hoàng Tiểu Nghê bước vào bên trong, đặt túi quà lên tay của một người hầu nhờ bê vào rồi vui vẻ đi tới chỗ bàn ăn, ngồi cạnh Ân Thư Thảo.
"Lâu lắm rồi chị mới đươc gặp em, phải mấy năm rồi nhỉ? Em biết không? Chị đã mừng rơi cả nước mắt khi còn được em nhớ đến."
Ân Thư Thảo chỉ nhếch lên khóe miệng một lúc rồi lại thả xuống, dửng dưng như không, di chuyển ghế cách xa Hoàng Tiểu Nghê một chút, từ đầu đến cuối không thèm nhìn cô ta lấy một giây.
Cô chỉ liếc mắt ngắm nhìn biểu cảm khổ sở của Dương Khánh Đình một lát rồi lại nghiêng đầu gắp một miếng bít tết đưa vào miệng, cảm thấy bữa tôi hôm nay đúng rất ngon.
Để người vợ hiện tại gặp người trong mộng ngày xưa của chồng, những cảnh vui cứ thế hiện lên trước mặt, chỉ cần việc thưởng thức mà thôi.
Hoàng Tiểu Nghê nhìn sự thờ ơ của Ân Thư Thảo thì hơi cứng người lại, bây giờ mới ngượng nghịu quay sang mỉm cười với Dương Khánh Đình.
"Khánh Đình, lâu rồi không gặp cậu.
Bây giờ bé con trong bụng cậu thế nào rồi? Chắc hay giãy làm phiền mẹ lắm nhỉ?"
Dương Khánh Đình cắn chặt hai hàm răng vào nhau, chẳng mặn chẳng nhạt ừ một tiếng.
Mỗi khi nhìn thấy Hoàng Tiểu Nghê, thứ cảm xúc bừng lên trong cô không chỉ là lòng thù hận không đáy mà còn là cảm giác bất lực.
Biết cô ta là người đã hủy hoại cả đời mình nhưng lại không có cách nào để bắt cô ta phải trả giá.
Nhìn cô ta vui vẻ sống nhởn nhơ và bất kì lúc nào cũng có thể tiến đến đâm cho cô một nhát dao nhưng cô lại không có cách nào để tự vệ, không có ai đến giúp.
Nó vẫn luôn là thứ tâm trạng bí bách như vậy.
Dương Khánh Đình căm ghét nó.
Hoàng Tiểu Nghê nhìn cô rồi lại nhìn xuống phần cơm ít ỏi của cô, bỗng giật mình, giọng nói quan tâm hết mực.
"Khánh Đình à, câu đang mang thai sao có thể ăn ít như thế này? Bây giờ cậu còn đang có bé con, phải ăn để cho bé lớn đủ được chứ? Không thì sau này bé nó có gầy, người ta cũng không nhận ra đó là con của anh Hữu Duy đâu!"
Đột nhiên Dương Khánh Đình đập mạnh đôi đũa đang cầm trên tay xuống mặt bàn.
Động tác đó của cô dùng rất nhiều lực, như là muốn đập vỡ cả mặt bàn bằng kính.
Đối diện với những ánh mắt kinh ngạc, Dương Khánh Đình chỉ nhẹ nhàng nói.
"Xin lỗi, chỉ là tôi bỗng nghe thấy có tiếng ruồi muỗi vo ve quanh tai mà thôi.
Không biết là có đập trúng hay không."
Khuôn mặt của HoàngTiểu Nghê chợt xám lại, đáy mắt xoẹt qua tia lạnh lẽo nhưng chỉ là trong thoáng chốc mà thôi.
Ngay sau đó cô ta đã vội vã nói với người hầu đứng gần đó.
"Nhờ cô mở xông tinh dầu đuổi muỗi đi nhé.
Cậu ấy mà bị muỗi mang bệnh đốt thì sẽ ảnh hưởng đến bé con mất!"
Người hầu đó kinh ngạc bởi sự quan tâm của Hoàng Tiểu Nghê với Dương Khánh Đình mặc dù cô đang vấp phải những thứ tiếng nói không mấy hay ho, trong lòng đang thầm ghi ấn tượng tốt với cô ta.
Chợt lại nghe tiếng của Dương Khánh Đình.
"Mang thêm cho cô Hoàng đây một cốc nước mát nữa.
Nói nhiều lời trái với lương tâm chắc cô ấy mệt lắm đấy."
Nụ cười của cô ta cứng đờ, hạ dần xuống.
Dương Khánh Đình từ lúc nào đã biết nói trả nói treo vậy?
Cô ta hơi bị ngạc nhiên đấy.
Tại sao cô còn được Ân Diên Tuyền giữ ở lại trong Ân gia sau chuyện đó được nhỉ?
Giả như anh có tình cảm sâu đậm với cô hơn cả trong dự tính của cô ta đi, nhưng việc cô mang thai con của anh, đúng là cô ta chưa tính tới.
Hoàng Tiểu Nghê mím môi, rồi lại nở ra một nụ cười ngọt ngào với Dương Khánh Đình tựa như chưa nghe thấy cô nói gì cả.
"Mà anh Hữu Duy đang ở đâu vậy? Sao không thấy anh ấy xuống ăn cơm cùng nhỉ?"
Dương Khánh Đình hơi ngẩn người, đôi mắt ánh lên tia giận dữ: "Anh ấy đang ở Mỹ."
"Sao có thể thế được?!" Hoàng Tiểu Nghê hoảng hốt: "Câu đang mang thai mà? Tớ phải gọi anh ấy về mới được!"
Dương Khánh Đình giật mình, cô còn chưa kịp há miệng ngăn cô ta lại thì Hoàng Tiểu Nghê đã bấm số gọi thẳng cho Ân Diên Tuyền rồi.
Khác hẳn với những lần cô gọi cho anh trước đó, đều chỉ là một sự im lặng kéo dài, chỉ sau vài phút đổ chuông, Ân Diên Tuyền đã bắt máy của Hoàng Tiểu Nghê.
"Tiểu Nghê? Em gọi cho anh có việc gì sao?"
Tại thời điểm ấy, mọi tâm trạng của Dương Khánh Đình đều vỡ vụn, nhìn nụ cười đắc ý nở trên môi của Hoàng Tiểu Nghê, nắm tay của cô càng siết chặt lấy vạt váy.
Cô thấy trong lòng mình đau điếng.