Vẫn như mọi ngày, dưới bầu trời loang loáng những bóng mây lừ đừ, trong góc vườn hoa, với quanh nơi ngồi là những bông hoa lưu ly với màu xanh như viên kim cương Sapphire, Dương Khánh Đình lặng lẽ nhìn về một nơi nào đó thật xa xôi.
Căn dinh thự của Ân Diên Tuyền nằm trên một vùng đất tư nhân vô cùng rộng lớn, bao quanh căn nhà chỉ có những bãi cỏ xanh chạm đến cả đường chân trời.
Ngày ngày thứ mà cô nhìn thấy chẳng có gì khác ngoài những mảng màu xanh xanh.
Thật tẻ nhạt.
Không nhà, không xe, không người, không có bất cứ thứ gì để cho cô cảm nhận được nhịp sống ở bên ngoài kia.
Dù cho mấy người hầu trong đây chỉ xem cô là một thứ ở bợ bán đứng cả tôn nghiêm để bám được vào một chân của Ân Diên Tuyền, nhưng ít ra họ vẫn còn cho cô cảm giác rằng mình chưa phải là người cô đơn nhất thế giới.
"Này, ông chú.
Cô ta ngày nào cũng ra vườn ngồi có phải là chú khổ tâm lắm đúng không?" Bùi Yến đứng ở cửa nhà khoác lên vai của ông chú coi quản khu vườn, cố nói thật to để cho Dương Khánh Đình bên ngoài cũng có thể nghe thấy được.
Ông ta giật mình, nhìn Dương Khánh Đình ngoảnh đầu nhìn về phía họ thì thót cả tim.
"Cô, cô không được nói phu nhân như vậy! Không sợ cô ấy..."
"Sợ gì cái loại phụ nữ bẩn thỉu đó chứ? Thấy chưa? Ông cũng kinh cô ta lắm phải không?" Bùi Yến gằn giọng khiến cho ông ta sợ hãi: "Để tôi đuổi cô ta đi cho ông nhé? Nhớ lúc đó phải nói tốt về tôi với Ân thiếu gia đấy."
"Không, không cần..."
"Ngại gì chứ? Đồng nghiệp là phải giúp đỡ cho nhau mà?"
Bùi Yến lườm mắt về phía của Dương Khánh Đình cũng đang thờ ơ nhìn lại họ, thả vai của ông chú đó ra, vừa kiêu ngạo vừa bước về phía của Dương Khánh Đình.
Mấy hôm trước cô bắt cô ta phải quỳ xuống trước mắt bao nhiêu người để xin lỗi.
Thù này cô ta nuốt không trôi!
Bây giờ không có Tô Kỷ ở đây, thử xem Dương Khánh Đình sẽ dựa vào đâu để mà chống lại cô ta?
Dương Khánh Đình nhìn Bùi Yến đang tiến về phía mình, đôi mày liễu khẽ cau lại, giọng nhàn nhạt nói.
"Đừng đến đây."
Bùi Yến đương nhiên không để lời cô nói vào tai, càng thấy Dương Khánh Đình khó chịu, cô ta càng sảng khoái, càng sấn sổ mà bước tới.
"Này, cô không bao giờ được coi là phu nhân trong căn nhà này đâu, đừng hòng mà ra lệnh cho tôi..."
Bất chợt lưỡi của Bùi Yến cứng lại, nhìn một con sói rất lớn ngóc đầu lên từ giữa những luống hoa ở ngay bên cạnh Dương Khánh Đình.
Cô ta hét lên kinh hãi, ngã ngửa ra đằng sau.
"Sói...!Sói...!Cứu, cứu với! Có sói!!!"
Bùi Yến lập cập đứng lên co giò bỏ chạy, vì gấp quá mà cô ta vấp chân ngã dập mặt xuống đất mấy lần.
Nhìn cô ta vật vã chạy vào trong nhà, khoé môi của Dương Khánh Đình bất giác cong nhẹ rồi rất nhanh lại thả xuống.
Cô vuốt lên đầu con sói, nói nhỏ với nó: "Quay lại về rừng đi."
Con sói đó giương lên cặp mắt màu xanh ngọc bảo nhìn cô, dụi dụi đầu vào bụng cô lần nữa rồi mới thong dong chạy đi.
Dương Khánh Đình nhìn theo hướng nó khuất dần rồi mới lăn xe đi vào trong căn dinh thự.
Vừa lúc cô ngồi vào trong phòng khách, đã thấy từ bên ngoài sân có tiếng người bước vào bên trong.
Biết trước đó là ai vào, mọi tâm trạng vốn đã rất tệ của cô nay lại càng thêm chùng xuống.
Mấy nay nhà cô vậy mà lại có nhiều khách quá.
Tám tháng qua ngồi không lẻ bóng trong phòng, bây giờ cô thấy hơi sợ khi phải tiếp xúc với người khác.
"Đình Đình!" Nhậm Tẩu Giao vui mừng bước vào trong gian nhà, thấy cô ngồi ở trên ghế, bà ta vội vàng chạy tới, nắm lấy tay cô như người mẹ xa con đã quá lâu rồi: "Đình Đình, mẹ đến để thăm con đây."
Dương Khánh Đình chỉ nhàn nhạt nhìn bà một cái, cười khẩy trong lòng.
Chẳng biết là bà ta tới để thăm cô hay là rình xem trong nhà cô có món nào có giá trị để xin lấy về đây?
Theo sau bà ta còn có cả thím hai của cô, là em gái của Nhậm Tẩu Giao.
Bà cô đó lần đầu tiên được nhìn thấy một toà kiến trúc với bên trong đều là những đồ nội thất đắt tiền tuyệt đẹp, miệng cứ há ra đến không khép lại được, suýt nữa thì nhỏ ra cả nước dãi.
Nhậm Tẩu Giao thấy vậy thì gượng gạo gọi người thím hai đó lại, cảnh báo vài câu rồi lại tiếp tục quay sang nói cười với Dương Khánh Đình.
"Mẹ tới thăm con và cháu của mẹ đây.
Mẹ có mang một chút cháo cá hồi tẩm bổ, tí nữa con ăn luôn khỏi nó nguội nhé."
Nhậm Tẩu Giao dịu dàng nói với Dương Khánh Đình, còn cô thì chỉ nhìn vào cái cặp lồng mà bà ta để ở trên bàn, hững hờ chẳng đáp lại lấy nửa lời.
Thím hai thấy vậy, không nhịn được mà chỉ thẳng vào mặt của cô.
"Cái thứ con cái vô lễ này! Mẹ mày quan tâm mày như vậy mà mà ngoảnh mặt đi sao?! Cái thứ con cái mấy dạy nhà mày! Mày đi ngoại tình sau lưng chồng mà còn chưa bị mẹ mày mắng mỏ đã là may rồi đấy!"
Bầu không khí bỗng chốc bị ngưng đọng lại, cả gian nhà rộng lớn im ắng đến một cây kim rơi cũng phát ra cả tiếng động.
Dương Khánh Đình dựa người trên ghế, đưa đôi mắt bình thản nhìn về phía của bà cô đó.
Đôi mắt nhạt nhoà và nông cạn như đáy hồ tháng hạn đó của cô khiến cho bất cứ ai cũng bất giác cảm thấy sợ hãi.
"Để thím hai phải nhắc nhở rồi.
Đúng là cháu không tốt, mong thím bớt giận.
Trong căn nhà này nếu thím thích thứ gì thì cứ lấy một món, coi như là chút hối lỗi của cháu."
"Thật, thật sao?!"
Bà cô đó quên cả tức giận, vội vã nhảy ra khỏi ghế mà đi tới đoạt lấy một cái bình hoa mạ vàng.
Lại lia mắt sang bên cạnh có một chiếc đồng hồ nhỏ, ở chính giữa kim ngắn và kim dài có gắn một viên kim cương.
Bà ta muốn cả cái đồng hồ đó, lại tiếc bình hoa, thế là lò dò quay sang liếc liếc Dương Khánh Đình.
"Bác đừng ngại, cứ lấy thêm cái đó đi."
"Được...!được! Lấy lấy!"
Nhậm Tẩu Giao phát hoảng bởi hành động hết sức thô lỗ đó của thím hai.
Nhưng thấy bà ta được Dương Khánh Đình cho lấy đồ, bà giật mình lưỡng lự, thấy trên bàn trà có đặt một tượng thần nhỏ rất có giá trị, Nhậm Tẩu Giao lóng ngóng nhìn sang Dương Khánh Đình.
"Mẹ thích thì mẹ cứ lấy." Dương Khánh Đình nhàn nhạt đáp lại ánh nhìn đó của bà.
Nhậm Tẩu Giao thẹn thùng, nhưng vẫn cắn răng lấy bức tượng đó rồi ôm vào trong lòng.
Nhìn hai kẻ hám của này, khoé miệng của cô không khỏi nhếch lên một nụ cười mỉa mai.