Yêu Em Nhiều Như Anh Có Thể

Chương 43: 43: Một Nghìn Nỗi Khổ





Bên ngoài căn biệt thự của Tô gia, người tài xế đẩy Dương Khánh Đình ra đến nơi đỗ của chiếc xe Bentley.
Cậu ta nhìn Dương Khánh Đình, nhìn cô ngồi lặng người ở trên xe lăn, nét mặt bơ phờ vô cảm, chẳng hiểu tại sao, cậu ta cũng thấy buồn.
Có một cảm giác rằng Dương Khánh Đình hoàn toàn vô tội, nhưng cô lại không thể minh oan được cho mình.

Điều đó khiến cho tất cả những ai nhận ra được đều man mác thấy trong lòng mình bứt rứt.
Nhưng cậu ta chỉ là một người lái xe không hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào nên cũng không dám mở lời.
Lúc đi tới cạnh bãi đỗ xe, bỗng Dương Khánh Đình giật lên, sờ sờ lên một bên vành tai.
"Tôi bị mất bông tai rồi." Cô ngước ra sau nhìn người tài xế, ánh mắt vô hồn: "Chắc chỉ rơi gần đây thôi.

Cậu có thể tìm lại hộ tôi không?"
"Ơ, nhưng mà thưa phu nhân, như này thì khó quá...!Đường ở đây rất rộng..."

"Xin cậu hãy giúp tôi." Giọng nói của cô vẫn cứ đều đều như vậy, nhưng ánh mắt mỗi lúc càng trở nên đen thẳm: "Đó là mòn đồ mà chồng tôi đưa, tôi không muốn mất nó."
Người tài xế nuốt nước bọt, không dám làm trái lời của cô nên đành vội vã mở đèn pin ở trên điện thoại, quay trở lại chỗ dải đường vừa đi.
Dương Khánh Đình dựa người trên lưng ghế, nhìn bóng dáng của người tài xế khuất hẳn, tay cô cũng đẩy chiếc xe lăn rời đi.
Cậu ta đã lần mò ở trong thảm cỏ và xung quanh đường từ căn biệt thự của Tô gia đến chỗ bãi đỗ xe hơn ba mươi phút mà chẳng thấy đâu, đành thấp thỏm bước về lại chỗ của Dương Khánh Đình.
Đang lo lắng không biết nên nói như nào với cô, thì chớp mắt một cái đã chẳng còn thấy cô đâu nữa.
Cậu ta ngẩn người, mãi về sau mới hoảng hốt báo tin cho Ân Diên Tuyền.
Lúc này anh vẫn còn đang ở trong đại sảnh để bàn việc với Tô tổng, nghe tin cô bỏ đi, anh đã đứng phắt dậy từ trên bàn tiệc, chưa từng ai có thể thấy được nét mặt gấp gáp đó của anh trước đây.
Ân Diên Tuyền bỏ lại cuộc nói chuyện còn đang dang dở với Tô tổng, mặc cho mọi người bên trong còn đang thẫn thờ, anh đã chạy nhanh ra bên ngoài, hàm răng siết lại vào nhau.
Hết lần này đến lần khác, cô đều khiến anh phải phát hoảng như vậy thôi!
Cô dám bỏ trốn sao?! Cô giỏi lắm! Đây là lần đầu tiên có người khiến cho anh phải tức giận đến như vậy!
Khi bắt được cô về rồi, có lẽ anh phải tìm một cái xích để giam cô lại.

Không thể để cô liên tục vởn vơ chạy loạn được nữa!
...
Dương Khánh Đình ngồi gục ở trên một bàn trong góc quán Bar, bỗng bị tiếng nhạc mạnh ở vũ trường làm cho lay tỉnh.
Cô mệt mỏi dụi mắt, nhìn chai rượu Sprirytus Rektyfikowany rỗng, loại rượu mạnh nhất với độ cồn 96% được đặt ở trên bàn.
Đúng là tửu lượng của cô tốt thật, nhưng vẫn sẽ say nếu uống với tiên lượng nhiều.
Cô hà ra một hơi thở nóng hổi, nhiệt độ trên toàn cơ thể của cô rất cao.
Trong quán Bar này điều hoà luôn được mở ở nhiệt độ 20°C, nhưng cô cứ cảm thấy trong người thật nóng bức, muốn cởi sạch cả cái váy bó chết tiệt này ra.
Có những tên đàn ông đã để ý đến cô, mắt không chớp cứ nhìn trên cơ thể nuột nà của cô.

Nhìn một mĩ nữ yêu kiều trong bộ đầm trắng như tiên trăng, yết hầu của từng tên cứ rung lên nhiều đợt.
Có rất nhiều tên muốn đến để gạ gẫm Dương Khánh Đình, nhưng đều sẽ bị cô thẳng thừng từ chối.
Tâm trạng của cô bây giờ như đang bị chó gặm, nhìn những khuôn mặt đê tiện của những lúc đàn ông cặn bã khiến cho nét mặt của cô càng thêm tối lại.
Liên tục bị những người lạ mặt lởn vởn xung quanh, bị những lời dụ dỗ bẩn thỉu và những ánh nhìn trần trụi không kiêng dè luôn hướng về phía mình, Dương Khánh Đình bực bội, lăn xe rời khỏi quán Bar.
Có trời mới biết hiện tại trong lòng cô đang bức bối như thế nào.

Mọi suy nghĩ, tâm tư của cô đều bị giằng xé ngổn ngang trăm mảnh.
Cả đời cô sống, đó là lần đầu tiên cô bị nhục nhã đến như vậy, bị hãm hại bởi một người mà mình chẳng quen biết.
Dương Khánh Đình nhớ đến hơn chục năn về trước, lúc đang trên đường đi học, cô vô tình đạp xe qua một bà lão vô gia cư.
Thấy thương bà quá nên cô dừng xe đưa cho bà 50 tệ, đó là số tiền chưa kịp ăn sáng của cô.
Nào ngờ bà lão đó chỉ ngước mắt nhìn lên cô, đã phán ra một câu nói.
"Tại sao ông trời lại nhẫn tâm với một cô bé tốt như vậy? Vượt qua một nỗi khổ là sẽ có cả một nghìn nỗi khổ khác vây lại.

Biết lối nào mà ra?"

Hình như lời phán đó càng lúc càng linh nghiệm với cô thì phải?
Nghìn nỗi khổ ư? Lòng tự trọng bị nứt vỡ, đôi chân không thể di chuyển được.

Còn gì nữa khác?
Dương Khánh Đình lăn xe ra ngoài quán Bar, lướt qua một đám người đang trò chuyện.
Bỗng một trong số họ reo lên một tiếng, đứng chắn lại trước mặt của cô.
"Í! Khánh Đình? Đây chẳng phải là vợ cũ của Bình Vân sao? A, Bình Vân! Lại đây nè!"
Cả người cô sững lại, chớp mắt nhìn người đàn ông đang ra sức vời những người đằng sau lại.

Trong số đó...!có cả Trần Bình Vân..