Dương Khánh Đình chớp mắt, khẽ cựa mình trên chiếc giường rộng lớn.
Cô nhìn sang khoảng giường từng có thêm một người nằm nữa nhưng giờ thì đã trống trơn.
Anh không đợi cô dậy mà đã rời đi luôn sao?
Cô tựa hồ như đã tập làm quen được với việc này, dù đêm qua họ có nồng nhiệt như thế nào, thì khi đến sáng sẽ trở về cuộc sống mỗi người mỗi ngả như ban đầu.
Toàn thân của Dương Khánh Đình đau nhức, mệt mỏi.
Dù đã tỉnh nhưng cô vẫn phải nằm trên giường nguyên cả một buổi sáng mới có sức mà ngồi dậy được.
Đến khi tắm xong và thay ra một bộ đồ khác, Dương Khánh Đình hơi ngừng lại, nhìn mình trong gương.
Cô vuốt tay chải một lọn tóc xoã, không còn tết hay cài những chiếc kẹp tóc hình hoa trên đầu nữa.
Áo váy cũng chỉ là những bộ đồ thường ngày chứ không còn là những bộ váy cầu kì như mấy ngày qua.
Không còn người nào quan tâm tới cô nữa, vậy thì cô còn mặc diện để cho ai xem?
Dương Khánh đình rũ mắt, lăn xe đi ra khỏi phòng tắm, tiến đến kệ tủ đầu giường lấy thẻ phòng rồi ra khỏi khu khách sạn.
Giờ này chắc khách sạn đã hết bữa sáng từ lâu lắm rồi, mà cô cũng chẳng muốn ăn gì cả.
Cô lưỡng lự không biết có nên ra ngoài đường lớn để đi dạo hay không, nhưng nghĩ cũng đã cất công ra tận khu du lịch lớn như thế này mà chỉ quanh quẩn trong khuôn viên khách sạn cũng thật chán.
Nghĩ vậy, cô tiến xe ra khỏi cổng chào của khách sạn, đi theo hướng dẫn của sổ tay du lịch của thành phố do cô tự chuẩn bị trước khi đi đến nơi này.
Ở đây trồng rất nhiều cây dừa mọc sát bên nhau trên cát trắng, với những con phố nhấp nhô những mái nhà to nhỏ, hầu như là các cửa hàng và đồ cho thuê để du lịch biển.
Nhìn bờ biển trước mắt như trải dài vô tận, phong cảnh phía trước cũng rộng lớn và khoáng đạt một cách khiến cho người ta phải hô ta cảm thán, nhưng Dương Khánh Đình lại cảm thấy nó vẫn có một thứ gì đó hơi nhạt nhào và đơn điệu.
Chẳng biết là do cảnh vốn như vậy, hay là do tâm trạng cô đang không tốt, nên nhìn gì cũng cảm thấy thật xơ xác.
Dương Khánh Đình muốn theo hướng đi ra bờ biển để dạo quanh đây một lúc, hình như ở gần đây cũng đang tổ chức một giải đấu bóng chuyền trên biển, cô cũng muốn tới đó xem thử, như là một hình thức để khuây khỏa nỗi buồn chán trong lòng.
Dương Khánh Đình đi xe đến trước một ngã tư đường có vạch kẻ cho người đi bộ, chờ đến khi đèn tín hiệu chuyển đỏ, cô bắt đầu lăn xe qua.
Nhưng chỉ vừa mới chạm bánh xe lăn xuống làn đường, đằng sau cô bỗng bị một ai đó cầm xe kéo lại.
Tiếp đó, một chiếc xe con vượt đèn đỏ sượt qua mặt cô.
Khoảng cách gần trong gang tấc.
Nếu như vừa nãy cô vẫn cứ đi qua, chắc chắn đã bị đâm rồi.
Dương Khánh Đình như thoát chết thêm một lần nữa, hơi thở hỗn loạn, tim đập nhanh một cách phi thường.
Khuôn mặt cô hơi tái lại đổ đầy mồ hôi, ngẩng đầu ra sau nhìn người đã cứu mình.
Đó là một chàng trai trẻ tầm tầm tuổi cô, rất cao lớn, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn những nét phản nghịch của tuổi trẻ, mặc một bộ vét hơi chật bó vào người làm lộ ra từng khối cơ săn chắc trên cơ thể.
Hắn ta cũng thở dốc, nhưng khoé miệng lại câu lên đầy cao ngạo.
“Thoát chết nhé.”
Dương Khánh Đình vội cúi đầu cảm ơn, nói rằng cô sẽ báo đáp cho hắn ta vì hành động vừa nãy.
Nhưng thay vì nói ra một yêu cầu nào đó, thì người thanh niên ấy lại hỏi ra một câu hết sức khó hiểu.
“Không nhận ra tôi à?”
“Nhận ra cậu?”
Dương Khánh Đình đần người nhìn hắn ta há miệng vì kinh ngạc, hỏi cô y hệt như câu hỏi trước.
“Không nhận ra tôi à?”
“… Ừ?”
Hắn phát hoảng, cầm lên vai cô lắc mạnh.
“Này, cô gái! Đừng có vô tình thế chứ? Một người như tôi mà cô cũng quên được là sao?!”
Một người như tôi???
Hắn ta thở dài, lắc lắc đầu với Dương Khánh Đình đang híp mắt nhìn hắn ta như đang nhìn một sinh vật lạ.
“Vậy để tôi nhắc lại nhé.
Chúng ta đã gặp nhau ở trong một quán Bar, lúc đó là một đêm mưa rất lớn.”
“Quán Bar?”
“Đúng rồi đó.
Và chúng ta còn cầm tay nhau nữa nè.”
“Xin lỗi.” Dương Khánh Đình chen ngang lời hắn nói, dơ tay chặn họng hắn lại: “Hình như cậu nhận nhầm người rồi.
Hết việc, tạm biệt cậu.”
“Khoan, Khoan đã! Sao đi vội vậy?!”
Dương Khánh Đình chau mày nhìn hắn ta giữ lấy xe lăn của mình không cho đi.
Dù hắn có là người vừa cứu mạng cô thật, nhưng hắn cứ liên tiếp nói luyên thuyên về cô như thế này thật chẳng dễ chịu gì.
Hắn ta mệt lử kéo cô lại, khoé môi cảm thấy hơi rát nên theo thói quen liếm qua.
Cả một màn này đập vào mắt của Dương Khánh Đình, bỗng từ đâu cả một dòng kí ức chợt ùa vào đầu cô, khiến cho cô mở to mắt vì quá ngạc nhiên.
Cái kiểu liếm môi này quen lắm nhé?
“Ơ…? Cậu là cái thằng cha ở quán Bar khi ấy?” Lúc cô đi tìm Trần Bình Vân thì bị hắn ta từ đâu cầm tay giữ lại, là người này sao? (Xem lại chương 6.)
“Thằng cha?” Khoé môi hắn ta giật giật: “Này, tôi có tên hẳn hoi đấy nhé.
Là Tô Kỷ! Tên tôi là Tô Kỷ! Cháu đích tôn của Tô gia là tôi!”.