"..."
"...!A! Hộc!"
Rào...!Rào...!Rào...
Bên dưới cơn mưa đang rơi vãi xuống từng hạt tinh cầu lạnh lẽo, từ một chiếc xe con đã nát bét mũi xe, cánh cửa sắt biến dạng bỗng rơi rầm xuống đường.
Tiếp theo đó là một thân ảnh trườn dài xuống từ trong khoang xe ra bên ngoài, rồi kiệt sức mà nằm bất động trên làn đường rải nhựa.
Toàn thân của Dương Khánh Đình bị nhuộm đỏ bởi máu, những hạt nước mưa thấm từ nền trời xuống thân cô, nhiễm vào những vết thương đỏ rực khiến cho cô đau đớn đến không còn nhận thức.
Tầm mắt nhạt nhòa nhìn xuống từ phần hông của mình trở xuống đã không còn có cảm giác gì, đang chảy ra lênh láng một vũng máu loang đến gai mắt.
Bảo bối...
Bảo bối của cô...
"A...!Hức!...!Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!"
Tâm hồn của cô như đang vỡ nát, như có ai đó đang nắm lấy lồng ngực của cô mà xé ra rách toạc, như ruột gan bị cào cấu lộn nhào.
Rất đau, tâm trí cô nứt nẻ bị hiện thực tàn khốc sát vào cả khối bột thủy tinh, ghim sâu vào da thịt cô, ăn theo mạch máu găm vào tim phổi.
Tiếng hét thê lương của cô cất lên, nhưng đều đã bị hố đen trong màn đêm nuốt trọn.
Bảo bối...!chính là niềm hi vọng của cô, là báu vật của cô...!Giờ đây, đã hòa cùng với máu và nước mưa tuôn ào ạt.
Dương Khánh Đình đau khổ, thần trí như nát tươm đến mọi thứ xung quanh cô trở nên mờ mịt, bạc bẽo.
Cô tuyệt vọng tột cùng, thân người đau đớn đến kiệt sức, nằm nhoài mà gục đầu xuống đất, đã không còn bất cứ sức lực gì mà nhìn một bóng lưng của ai đó ngược hướng ánh sáng của đèn pha ô tô đang bước tới.
Chính là kẻ đã đâm vào cô, cướp mất mạng sống của sinh linh nhỏ.
Bóng lưng cao lớn ấy càng lúc càng tới gần cô hơn, điệu bộ đi rất bình thản như việc hắn gây ra ban nãy không phải giết người hay đâm xe vậy.
Người đàn ông đó bước tới, thu hẹp dần khoảng cách với vị trí cô đang nằm, dung mạo của hắn cũng hiện lên rõ ràng hơn trong tầm mắt của Dương Khánh Đình.
"Trần...!Bình Vân..."
Môi cô mấp máy, thều thào nói ra tên của người đàn ông đó.
Trần Bình Vân nhìn cô từ trên cao xuống, bên cạnh hai cánh môi khép hờ là một điếu thuốc đang chập chờn đốm lửa.
Hắn rít vào một hơi dài, rồi nhẹ nhàng thở ra một làn khói trắng làm mờ hơi sương.
Mũi giày của Trần Bình Vân khẽ nhấc lên về phía trước, hẩy người Dương Khánh Đình đang nằm nghiêng đầu ngửa người lên đối diện với trời.
Nhìn cô vô hồn nằm trên một vũng máu tươi, toàn thân bất động, khuôn mặt không còn phản ứng cho thấy sự sống, bên trong đôi mắt nông màu không còn lấy một mảng màu ánh sáng, hắn cũng không tỏ ra bất cứ cảm xúc gì, nhưng lời nói ra lại tàn nhẫn đến khiến mùa đông còn phải tự thấy thân mình buốt giá.
"Đây là cái giá của cô khi cướp đi sinh mạng của một đứa trẻ vô tội."
Khi ấy, một giọt nước mắt của cô đã rơi, nhưng nhanh chóng hoà vào với nước mưa, dù cho thân người cô bất động như một cái xác chết bị giam trong tủ đông.
Chi tiết ấy quá nhỏ để Trần Bình Vân có thể nhận ra.
Hắn bảo cô giết con hắn, rồi sau đó hắn giết luôn cả người con còn lại của hắn, người con mà hắn còn chẳng biết nó có tồn tại.
Hắn cũng giết cả cô luôn rồi.
Linh hồn cô đã vỡ nát, héo mòn như hoa tàn dưới đất.
Đầu óc trống rỗng như một kẻ bị mắc bệnh thực vật.
Cô không hận nổi hắn, đơn giản là vì cô đã quá kiệt sức rồi.
Mọi tâm tư, hành động của cô đều đã đổ dồn lãng phí vào một tình yêu không hồi kết.
Chỉ hờn rằng do cô đã quá ngu dốt nhịn nhục.
Sớm biết hắn chỉ coi cô là cỏ rác như vậy, cô đã không dại gì mà cố bám víu lấy cuộc hôn nhân tàn tạ này, để rồi chỉ tự chuốc vào thân mình những đau thương.
Trước khi tầm mắt chìm dần vào trong một mảng đen vĩnh hằng, Dương Khánh Đình nhìn thấy Trần Bình Vân xoay lưng bước lại vào trong xe, nhấn ga rời đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chiếc xe xa dần rồi khuất dạng.
Cùng lúc ấy tâm trí cô cũng loang loáng nhạt dần rồi biến mất hẳn.
Cánh rừng đen chỉ sót lại tiếng mưa rơi vội vã, khóc thương cho sinh mạng vừa vụt tắt.
...
Dương Khánh Đình chớp chớp mắt, nhìn xung quanh là những đồng nội cỏ rộng lớn và những vườn rau bắp cải xanh xanh, đôi khi sẽ lảng vảng, dập dờn loanh quanh những cánh bướm mạ vàng.
Khí trời xanh đến vô tận, không có những cung đường giao thông chằng chịt hay cột điện lủng lẳng, chỉ có trời, mây và đồng.
Bỗng từ trang trại phía xa kia vang lên tiếng kêu của một con chó lớn, nó nhìn thấy Dương Khánh Đình liền tất tả chạy về phía cô, vẫy cái đuôi mừng rơn.
"Tiểu Hắc!" Cô vui vẻ gọi tên nó, Tiểu Hắc cũng đáp lại cô bằng một tràng tiếng sủa, chạy vòng vòng quanh cô.
Nơi đây là quê nội của cô, ở một vùng quê xa với thành thị, cô đã từng ở đây suốt từ khi có nhận thức cho đến lúc nội mất, cô được bố mẹ đón về thành thị để nhập học cấp hai, kể từ đó không còn về đây nữa.
Tiểu Hắc là một loài chó chăn cừu, được nội nuôi để lùa lũ gia súc về chuồng khi chúng tản ra khắp các cánh đồng.
Dương Khánh Đình nhìn dáng vẻ ham chơi của nó, như bị truyền sang niềm vui của nó, nụ cười trên môi càng tươi như ánh mặt trời.
Cô dơ tay lên để vuốt dưới mõm nó, nhưng đột nhiên tay cô sượt qua với vào không khí, xuyên qua cả người Tiểu Hắc.
Lúc ấy cô mới nhận ra, đây chỉ là một khung cảnh trong quá khứ, là những ngày cuối cùng cô được ở quê trước khi lên thành thị, là chuỗi ngày cuối cùng bình yên nhất trong cuộc đời của cô, không phải là hiện thực.
Dương Khánh Đình mở mí mắt nặng nề, nhìn lên trần nhà trắng với những chiếc rèm che cũng màu trắng.
Xung quanh cô máy thở, máy đo nhịp tim, cây treo bình truyền dịch chật ních trong một khoảng không gian chật hẹp.
Những tiếng bíp bíp máy móc cách đều lại vang lên, nghe thật gai óc.
Cô đang ở trong bệnh viện..