Yêu Em Lần Nữa, Được Không Anh?

Chương 1




Lạc An Hải chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một ngày tận mắt nhìn thấy tang lễ của mình.

Cô nhớ, cô ở trên máy bay, đang chuẩn bị bay đến Anh bàn bạc công việc hợp tác giữa hai bên, chỉ cần cô thành công, mọi người chắc chắn sẽ đứng về phía cô, sau đó vị trí tổng giám đốc Lạc thị chắc chắn sẽ là của cô.

Cô nắm chắc, cô biết mình nhất định sẽ thắng, nhưng ai có thể ngờ rằng, cô lại gặp phải tai nạn máy bay.

Thời khắc biết mình nhất định sẽ chết, cô vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, nỗ lực cố gắng trong mười năm, rốt cục sắp sửa đạt được mục tiêu, lại gặp phải chuyện này, thất bại trong nháy mắt.

Cô vất vả lâu như vậy, liều mình đứng vững ở nhà họ Lạc, sắp sửa đạt được ước nguyện, dù thế nào cũng không để ai cướp đi mọi thứ của cô ── nhất là hai mẹ con nhà đó!

Cô từng thề, cả đời này sẽ không để yên cho hai mẹ con họ, sẽ không để cho bọn họ đạt được những gì họ muốn. Kết quả, ngay lúc cô sắp thành công, một giây cuối cùng kia, lại thua vì một tai nạn máy bay.

Cô không cam lòng ── một giây trước khi chết, trong lòng Lạc An Hải tràn ngập oán hận và không can tâm.

Sau đó, khi ý thức trở lại, cô đang phiêu liêu giữa không trung, bay xuống ngay chỗ cử hành tang lễ của cô.

Cô thấy ba đứng trước mộ cô, tóc dường như bạc trắng, khuôn mặt già nua đau đớn, bi thương...... Lạc An Hải không khỏi sững sờ.

Đã rất lâu cô không thèm nhìn mặt ba, không ngờ ông đã già đi nhiều như vậy.

Từ khi ông cho hai mẹ con kia vào nhà, quan hệ giữa cô và ông trở nên vô cùng căng thẳng. Cô không còn gọi ông là ba nữa, cô đối địch với ba của mình ở khắp mọi nơi, lúc đối mặt cô luôn tỏ thái độ kiêu ngạo, khinh thường. Cô làm tất cả mọi người cảm thấy không thoải mái, nhìn bộ dạng bọn họ bực mình, tức giận, cô lại cảm thấy vô cùng thoải mái, từng này chẳng đáng là gì so với những việc mẹ cô phải chịu đựng.

Mẹ của cô yêu người đàn ông này sâu đậm cỡ nào, biết rõ ông cưới bà chỉ vì tiền thừa kế, bà vẫn không oán không hận, toàn tâm dâng lên tất cả, cuối cùng đổi lại là cả đời cô tịch, cô đơn cùng phẫn hận mà ra đi.

Càng làm cho Lạc An Hải không thể chịu đựng được là, lúc mẹ qua đời chưa được ba tháng ông liền cưới người đàn bà kia vào cửa.

Không, chính xác mà nói, khi mẹ còn sống, bọn họ đã ở bên ngoài yêu đương vụng trộm, ba đã muốn ly dị với mẹ, mà bà lại kiên quyết không chịu, cuối cùng ba đá cửa bỏ đi, khi trở về lại dẫn theo hai mẹ con nhà kia. Đối mặt với một người chồng vô tình như thế, mẹ cô ngày ngày bi thương ai oán, thân thể vốn không còn trẻ trung nay còn thêm tâm bệnh nên sớm không chịu đựng được mà ra đi.

Đây đều là lỗi của người đàn bà kia!

Lạc An Hải oán hận trừng mắt nhìn người đàn bà kia, nhìn thấy bộ dạng bi thương của bà ta, cô khinh thường hừ một tiếng, trong mắt toàn là khinh bỉ.

Cô không tin bộ dạng đau lòng của bà ta là thật, cô chỉ cảm thấy nó dối trá và kinh tởm đến buồn nôn!

Đối với người đàn bà kia, cho tới bây giờ Lạc An Hải vẫn không biểu hiện sắc mặt nào khác ngoài châm chọc cùng khiêu khích, chỉ cần nhìn thấy mặt người bà ta, hận thù trong lòng cô liền dâng lên, bởi vì hạnh phúc của bà ta là do bất hạnh của mẹ cô đổi lại!

Người đàn bà kia căn bản còn kém hơn cả mẹ, kể cả tướng mạo và gia thế, đều không thể so được với mẹ. Nhưng mà trong lòng ba chỉ có người đàn bà kia, cho dù bà ta đã kết hôn và có con rồi, ba vẫn như cũ chỉ có bà, vì bà mà lừa dối mẹ. Cưới bà ta vào cửa rồi, lại còn che chở, cung cấp đầy đủ, đối xử với con của bà như đứa con mình sinh ra, so với con đẻ còn tốt hơn.

Ở cùng bọn họ dưới một mái nhà, bọn họ là ba người một nhà vô cùng hạnh phúc, mà cô chỉ là người thừa trong cái gia đình ấy.

Rõ ràng cô là con cháu nhà họ Lạc, nhưng ba lại một lòng với hai mẹ con họ, thậm chí còn muốn giao Lạc thị cho đứa con hoang kia.

Ánh mắt Lạc An Hải chuyển qua người đàn ông mặc tây trang cao lớn. Mặt người đàn ông đó không chút biểu cảm, trầm ổn gần như lạnh lùng.

Lạc An Hải cười lạnh. Cần gì tới tang lễ này? Hư tình giả ý, cô chết rồi còn muốn cười nhạo, khinh bỉ cô!

Hai tay nắm chặt, trừng mắt nhìn tên đàn ông thối tha đó, trong lòng cảm thấy không cam tâm cũng vô cùng oán hận, nhưng mà bây giờ cô có thể làm gì hắn? Bây giờ cô chỉ là một u hồn lang thang phiêu bạt, cái gì cũng không thể làm được...... Lạc An Hải phẫn hận nhắm mắt lại, nắm chặt hai bàn tay đang run run.

Cô nhìn tang lễ kết thúc, mờ mịt không biết đi đường nào, theo bản năng đi theo ba “người thân” trở về nhà họ Lạc, lại lập tức cảm thấy hành vi của mình thực buồn cười.

Đây vẫn là nhà cô sao?

Không phải, từ lúc mẹ qua đời, hai mẹ con nhà đó vào cửa rồi, nơi này đã không còn là nhà của cô.

Nhưng cô kiên trì ở lại nơi này, cho dù có chán ghét hai mẹ con họ đến mấy, cô vẫn cứ ở lại chỗ này, bởi vì nơi này là chỗ mà cô nên ở.

Lạc An Hải mở to mắt, im lặng phiêu đãng. Cô về nhà, nhưng không ai nhìn thấy cô, trong đêm khuya, căn phòng to lớn nhưng lại yên tĩnh như vậy, chỉ còn có mình cô.

Cô nên đi nơi nào bây giờ? Nơi nào là chỗ thuộc về cô?

Bỗng nhiên có một thân hình bước vào phòng cô.

Cô sửng sốt, nhìn người đàn ông ngồi trên giường mình, ngón tay vuốt khung ảnh ở đầu giường, trong ảnh, khí thế của cô vô cùng kiêu ngạo.

Hắn đến phòng cô làm gì?

Cô vừa mới chết, hắn đã muốn phá bỏ phòng của cô rồi sao?

Lạc An Hải nắm chặt tay, oán hận nhìn hắn, chờ đợi động tác kế tiếp.

Nhưng cô đợi thật lâu, hắn vẫn duy trì động tác cũ, ánh mắt luôn luôn đặt trên khung ảnh, thẳng đến khi trời hửng sáng mới đứng dậy rời khỏi phòng.

Lạc An Hải nhíu mày, không hiểu hắn muốn làm gì.

Nhưng cô nghĩ, hắn nhất định có tính toán gì đó với cô, cô sẽ chờ xem, xem hắn làm gì để cướp hết những thứ thuộc về cô.

Cô thấy hắn làm thế nào ngồi lên vị trí tổng giám đốc Lạc thị, nhìn người đàn ông này làm thế nào nắm giữ Lạc thị trong tay, nhìn người đàn ông này giữa đêm khuya thanh vắng đi vào phòng cô, sau đó lại ngồi trầm mặc suốt đêm.

Cô không hiểu, vì sao hắn không phá hủy phòng của cô, ngược lại còn giữ tất cả đồ vật, giữ nguyên phòng cô như lúc cô ra đi.

Lạc An Hải nghi hoặc không hiểu, nhưng cô lại không thể hỏi, chỉ có thể mang theo nghi vấn trong lòng, im lặng nhìn cục diện trước mắt.

Cô đi bên cạnh người đàn ông này, nhìn ngày sinh nhật năm đó, hắn cầm bánh ngọt chạy vào phòng cô, nhìn cây nến cắm trên miếng bánh cháy đến khi tắt, rồi nhìn người đàn ông kia rời đi, tay khẽ vuốt qua khung ảnh.

Cô cứ như vậy nhìn suốt một năm.

Nỗi hận trong lòng biến thành nghi kỵ, từ nghi kỵ biến thành nghi hoặc, cuối cùng lại hóa thành chẳng thể hiểu, sau đó như thói quen, cô cứ mãi nhìn theo.

Nhìn cho tới khi ba cùng người đàn bà kia qua đời, nhìn người đàn ông đó tự tay tiễn đưa bọn họ, cả căn nhà lớn như vậy, giờ chỉ còn lại mình hắn......

Hắn không cưới vợ sao?

Thân là tổng giám đốc Lạc thị, có bao nhiêu cô gái tre già măng mọc muốn gả cho hắn, nhưng hắn luôn lạnh nhạt với phụ nữ, ngay cả một chút chuyện xấu cũng không có.

Lạc An Hải nhìn người đàn ông đó, hắn luôn lạnh lùng một mình đi về, khi trở về phòng, hắn rất hay đến phòng cô, rất hay nhìn ảnh của cô.

Thần sắc của hắn luôn lạnh nhạt, ánh mắt đen tối thâm trầm, cô nhìn không ra hắn đang nghĩ gì, nhưng nhìn hắn như vậy, làm cho lòng cô tràn đầy đè nén cùng phiền chán.

Đến một năm, hắn nhận nuôi một bé trai cô nhi, nuôi nấng nó lớn lên, dạy nó tất cả, sau đó, cứ qua mỗi năm, hắn lại thường hay ngất xỉu.

Cô nghe bác sĩ nói, hắn bị ung thư phổi. Trừ việc đó ra, hắn còn thường xuyên không cung cấp đủ dinh dưỡng cho cơ thể, lại thêm loét dạ dày, thậm chí làm lụng vất vả quá độ, nếu không an dưỡng tốt, bệnh tình sẽ ngày càng nghiêm trọng.

Lạc An Hải kinh ngạc nhìn thần sắc bình tĩnh của hắn, biết được bệnh tình, hắn bình tĩnh dị thường, không có một tia kinh hoảng, ngược lại lại trầm ổn đối mặt với tất cả.

Thái độ của hắn có vẻ như luôn chờ thời khắc này tới, ý tưởng này làm Lạc An Hải không thể hiểu nổi, căng thẳng, nhìn ánh mắt người đàn ông kia.

Cô nghĩ đến hắn nghiện thuốc lá nghiêm trọng, nghĩ đến hắn ăn không đủ, ba bữa luôn thất thường, thân hình cao ngất kia ngày càng gầy nhom, nghĩ đến hắn nửa đêm luôn tỉnh lại, sau đó ở trong phòng cô thao thức đến tận bình minh.

Nhìn người đàn ông kia ngồi lặng người, tay Lạc An Hải không tự giác nắm chặt, hơi hơi run run.

Không để ý bác sĩ cùng con nuôi khuyên can, hắn cố ý về nhà, không muốn nằm viện, cũng không chịu điều trị bằng hóa chất.

Hắn luôn đến phòng cô, ngồi trên giường của cô, sau đó lẳng lặng nhìn ảnh cô.

Mà cô, lẳng lặng nhìn hắn.

Cuối cùng, cô tận mắt thấy tang lễ của hắn ── hắn an táng ngay bên cạnh cô.

Cô chạy tới trước mộ hắn, bàn tay trong suốt vươn ra phía trước, khi bàn tay gần vươn tới bức ảnh trên bia mộ thì chợt ngừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn bức ảnh, cuối cùng đưa bàn tay về phía trước, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt ủ dột của người đàn ông kia.

Cô nhớ khi chết, hắn vẫn cầm khung ảnh cũ trên tay, khung ảnh đó là ảnh của cô. Khi hắn nhắm mắt lại, khóe môi lạnh dường như đang nhướng lên, khi đó, cô phảng phất nghe được hắn thốt ra một cái tên.

An Hải......

“Đồ ngốc.”

Nước mắt im lặng chảy xuống, phẫn hận cùng không cam lòng không biết đã biến mất từ khi nào, chỉ còn lại bi thương đè nén nói không nên lời.

Thực sự rất đau.

Lạc An Hải giữ chặt lấy ngực, ngón tay run run dùng sức. Cô không hiểu, vì sao cô đã chết, tim lại còn có thể đau như vậy?

Tách ── nước mắt trong suốt rơi trên đất, bóng dáng trong suốt dần biến mất, cuối cùng, chỉ còn dư lại một tiếng khàn khàn khẽ lẩm bẩm.

Đồ ngốc......

☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆

Trong thời khắc giọt lệ rơi xuống, Lạc An Hải chỉ nhớ rõ hô hấp không thông, đau đến nỗi làm cho nước mắt cô không ngừng rơi.

“Đồ ngốc......”

“Tiểu thư? Tiểu thư! Tiểu thư!”

Lạc An Hải mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ, cô nhìn thấy một khuôn mặt trẻ tuổi hơn so với giấc mơ kia, tim cô không khỏi loạn nhịp.

“Tiểu thư? Cô làm sao vậy? Có phải đang gặp ác mộng hay không?” Khuôn mặt người phụ nữ đầy lo lắng nhìn Lạc An Hải, đau lòng lau đi nước mắt đọng trên khuôn mặt cô, nghĩ rằng tiểu thư mơ thấy phu nhân vừa ra đi.

“...... Trần, vú Trần?” Lạc An Hải khiếp sợ nhìn người phụ nữ kia, người này là bảo mẫu chăm sóc cô từ bé đến lớn. Cô nhớ khi cô hai mươi tuổi, vú Trần rời khỏi nhà họ Lạc, ở cùng con dâu, giúp con dâu trông cháu, không còn giúp việc ở nhà họ Lạc nữa.

Tang lễ của cô, vú Trần cũng xuất hiện, cuối cùng khóc ngã vào trong lòng con.

Mà bây giờ...... Lạc An Hải kinh ngạc nhìn quanh bốn phía ── đây là phòng của cô, mọi cảnh vật xung quanh đều vô cùng quen thuộc.

Nhìn thần sắc tiểu thư mờ mịt, vú Trần càng đau lòng. “Tiểu thư, cô vừa mơ thấy phu nhân có phải không? Phu nhân thật là rất cố chấp, kết quả cuối cùng thì sao? Phu nhân mới đi không bao lâu, lão gia liền cưới người phụ nữ kia, hôm nay còn muốn đem mẹ con họ về, thật sự là......” Vú Trần càng nói càng giận, cái chết của phu nhân thì đành thôi, nhưng bà lại càng vì cô tuổi còn nhỏ mà đã mất đi mẹ, chịu sự xa lánh của ba mà đau lòng.

Không có mẹ che chở, tiểu thư đáng thương nhất định sẽ bị hai mẹ con nhà đó bắt nạt!

Mẹ con? Về? Lạc An Hải nghi hoặc nhìn vú Trần, trong lòng dâng lên một cỗ kinh nghi (kinh ngạc + nghi hoặc), tim vì tin này mà đập nhanh hơn.

“Vú Trần, mẹ tôi qua đời ba tháng rồi phải không?”

“Đúng rồi! Mới ba tháng, người đàn bà đó chờ không kịp vào cửa, lão gia làm sao có thể đối xử với phu nhân như vậy?!”

Đáp án được chứng thực, Lạc An Hải không dám tin, cô cố gắng ổn định lại giọng nói run rẩy “Vú Trần, bà đi ra ngoài trước đi.”

“Tiểu thư?” Phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, vú Trần lo lắng hỏi: “Cô cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào?”

“Không có việc gì.” Lạc An Hải mỉm cười một chút. “Bà ra ngoài trước đợi tôi, bọn họ không phải đang về sao?”

“Lái xe nói hơn mười giờ sẽ tới, lão gia muốn cô chờ ở dưới lầu.” Nói xong câu cuối cùng, vú Trần một mặt tức giận. Biết rõ tiểu thư phản đối hai mẹ con nhà đó vào cửa, lão gia còn bảo tiểu thư xuống lầu nghênh đón, căn bản chính là bắt buộc tiểu thư tiếp nhận.

Nhưng dù sao bà cũng là người hầu, cho dù bất mãn thay tiểu thư cũng không thể nói được gì, chỉ có thể bất đắc dĩ và đau lòng nhìn cô chủ nhỏ tuổi.

“Tôi rửa mặt chải đầu xong sẽ đi xuống.” Thần sắc Lạc An Hải bình tĩnh, hai tay ở trong chăn nắm chặt, không ngừng run run.

Khi vú Trần đóng cửa rời đi, Lạc An Hải nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy vội tới gương to phía trước, nhìn nhìn bộ dạng mình lúc này, ánh mắt đột nhiên thay đổi.

Áo ngủ tơ tằm màu lam bao quanh thân thể gầy gò, tóc đen như mây, xen vào đó là đôi mắt màu lá cọ. Trong khi đó, ngũ quan so với người phương Đông lại vô cùng thâm thúy, nhưng vẫn lộ ra một khuôn mặt tái nhợt, ngây ngô ── đây là cô, lúc này cô đang là một cô bé mười bốn tuổi, là lúc cô vô cùng kiêu ngạo và chứa đầy sự phản nghịch. Tấm gương phản chiếu rõ ràng khuôn mặt mờ mịt của thiếu nữ đối diện.

Cho dù trong lòng đã chắc chắn, cũng thật sự chứng thực, Lạc An Hải vẫn bị hình ảnh trong gương dọa ngây người, thậm chí có chút không thể tin được.

Cô biết đây là tình tiết đang lưu hành trong tiểu thuyết và phim truyền hình xuyên không hiện nay, khi xem loại phim nhàm chán náy, cô chỉ cười nhạt, lại không ngờ rằng loại kịch tính này sẽ xảy ra với mình.

Cô chết, trở thành một luồng u hồn, lại trùng sinh, trở về năm cô mười bốn tuổi, nhưng lại trùng sinh đúng vào ngày này.

Cô nhớ rõ ràng, ngày ba cưới người đàn bà kia, cũng là ngày hai mẹ con họ bước vào nhà cô. Tài sản chưa bao giờ giao cho cha, ba lại mang người mới vào nhà, mà cô, người thừa kế nhà họ Lạc lại trở thành người ngoài.

Cô không cam lòng, cô phẫn nộ, cô hận ba vô tình với mẹ, hận người đàn bà vô sỉ kia, ngay cả đứa con của người đàn bà kia cũng vô cùng thống hận.

Cô đối nghịch với bọn họ ở khắp nơi, hành hạ bọn họ, chỉ cần thấy bọn họ khổ sở, trong lòng cô lại thấy vô cùng sung sướng.

Cô biết trừ người hầu trung thành với mẹ, không có người nào khác thích cô cả. Không sao, dù sao trong lòng cô chỉ có hận ý, đối với bọn họ chỉ có chán ghét, cô cho rằng người kia cũng giống cô, bởi vì dường như bọn họ đã đấu tranh cả đời với cô.

Nhưng bộ dạng của cậu sau khi cô chết quá cô đơn lại không thú vị chút nào cả, giống như kẻ đáng thương, đã sắp chết còn cầm ảnh của cô trong tay, miệng còn kêu tên của cô, giống hệt một tên ngốc, tên ngốc bất trị!

“Tên đàn ông ngu xuẩn.” Dại dột cùng ngu ngốc đều giống nhau!

Ngăn lại sự xao động trong lòng, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, hận ý cùng bất bình tích tụ lại, cô vẫn nhớ kỹ ── cho dù đã chết một lần, cho dù sống lại thêm lần nữa, nỗi hận trong lòng cô quyết không đổi. Nhưng mà kí ức chợt lóe qua, trong kí ức ấy hoàn toàn không phải là thống hận, mà là bộ dạng si ngốc, đáng thương của người nào đó......

Nghe được tiếng xe bên ngoài, Lạc An Hải sửng sốt, dường như không suy nghĩ, xoay người lao ra khỏi phòng.

Ngay cả dép lê cô cũng chưa mang, bước chân vội vàng, hỗn loạn, chân trần chạy thẳng xuống lầu, vừa khéo gặp ba người vừa mới bước vào.

Lạc An Hải dừng chân lại trước cửa, hô hấp vì chạy nhanh mà hỗn loạn, gấp gáp.

“An Hải.” Nhìn con gái mặc áo ngủ lao xuống, Lạc Thành Hòa lặng người. Tuy rằng không đồng ý với cách ăn mặc của cô, nhưng hôm nay tâm tình ông rất tốt, hơn nữa đứa con gái ngỗ nghịch của ông thực nghe lời chịu xuống lầu, làm ông cảm thấy vừa lòng, cũng không muốn nói thêm cái gì nữa.

“Đến đây chào người này đi, về sau bà ấy chính là mẹ của con.” Lạc Thành Hòa giới thiệu người phụ nữ đứng bên cạnh với con gái.

“Chào cháu, An Hải.” Mai Phương khẩn trương nhìn về phía Lạc An Hải chào hỏi, người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc bộ sườn xám bạch ti hồng nhụy, mái đóc buông xõa đơn giản, tuy mộc mạc mà lại không mất đi vẻ dịu dàng.

Lạc An Hải nhìn Mai Phương, việc ngày hôm nay cô vĩnh viễn ghi nhớ. Người đàn bà trước mặt rất bình thường, so với mẹ thì chỉ có thể nói là một trời một vực, mà trong lòng ba chỉ có duy nhất người phụ nữ kia mà thôi.

Cô luôn luôn hận Mai Phương, đối với mấy hành động lấy lòng của Mai Phương chỉ cảm thấy buồn nôn, cho dù bây giờ, cô vẫn không ưa gì Mai Phương cả.

Nhưng dường như cũng không đến mức chán ghét đến cực điểm...... Lạc An Hải nghĩ tới việc mỗi năm đến ngày giỗ của cô, Mai Phương cùng ba tới trước mộ cô, luôn tự tay chuẩn bị đồ cúng bài, mỗi thứ trong đấy đều là đồ cô thích ăn nhất...... Cô không ngờ Mai Phương lại biết được sở thích ăn uống của cô.

Thấy Lạc An Hải nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, trong lòng Mai Phương càng không yên, vội vàng tìm một đề tài khác, “Đây là Định Duệ, năm nay mười tuổi, là em của con.” Bà cúi đầu nhìn con, ho nhẹ, bảo đứa bé, “Tiểu Duệ, đến chỗ kia gọi chị đi con.”

Hàn Định Duệ ngẩng đầu nhìn người chị trong lời mẹ nói, mặt cứng đờ, không nói một câu nào.

“Tiểu Duệ.” Thấy con không nói gì, Mai Phươngnhíu mày, cố ý nhắc nhở: “Không thể vô phép như vậy, mau gọi chị đi con.”

Hàn Định Duệ vẫn ngậm chặt miệng không nói, thậm chí quay đầu.

Mai Phương không vui, bà không thể tin con mình hôm nay lại không chịu nghe lời bà, điều này làm bà vô cùng nóng nảy. “Tiểu Duệ!”

“Thôi bỏ đi, đừng mắng Tiểu Duệ, nó còn nhỏ tuổi, nhất định là chưa quen.” Lạc Thành Hòa vỗ nhẹ tay Mai Phương, bảo bà không nên mắng con trai, bàn tay to kia xoa đầu Hàn Định Duệ, trên mặt không thể nào che dấu được sự yêu thương, nhưng lúc ông quay đầu nhìn về phía Lạc An Hải, tươi cười cũng đã thu lại.

“An Hải, về sau con là chị, phải quan tâm tiểu Duệ cho thật tốt, biết không?”

Lạc An Hải dời mắt khỏi người tên nhóc, chuyển đến chỗ Lạc Thành Hòa. Đối mặt với tên nhóc, trong mắt ba là ấm áp, yêu thương. Đối mặt với cô - con gái ruột của ông - lại hoàn toàn lạnh nhạt.

Cho tới bây giờ ba vẫn chưa hề nhìn vẻ mặt của cô, ánh mắt ông nhìn cô chỉ có hờ hững, hoặc lúc bị cô chọc giận thì chỉ có phẫn nộ cùng thất vọng. Cô vẫn biết ba không thích cô, cô từng nghĩ, nếu như cô chết, ngay cả một giọt nước mắt ba cũng sẽ không rơi cho cô.

Nhưng mà, khi cô thực sự chết, cô lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của ba đột nhiên trở nên vô cùng đau khổ, bộ mặt tiều tuy, già nua kia khiến cô không thể tin đó là ba của mình.

“Vâng.” Lạc An Hải đáp nhẹ một tiếng.

Nghe thấy con gái bình thản đáp lại, Lạc Thành Hòa vô cùng sửng sốt. Ông đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để nghe những lời xúc phạm đầy khinh bỉ cùng căm phẫn của con gái, không ngờ được thái độ của con gái lại bình tĩnh, thản nhiên đến vậy.

Lạc An Hải không ngạc nhiên khi thấy ánh mắt sững sờ của cha, dù sao cô chưa bao giờ thuận theo ông, nhưng mà giờ cô không đủ sức để cãi vã ầm ĩ với ông, hoặc là do đã từng xảy ra chuyện này nên cô cũng chẳng còn hứng thú mà lặp lại.

Trong kí ức, cô nhớ rõ bộ dạng già nua của cha, Mai Phương làm bạn với ba trong ngày giỗ của cô, còn có người kia cầm ảnh chụp cô ngồi ngây ngốc đến hàng giờ.

Lạc An Hải mím môi, nhìn tên nhóc đáng ghét, dùng mệnh lệnh nói: “Này, theo tôi lên lầu, tôi mang cậu về phòng.” Bỏ xuống mấy câu nói đó, cô cũng không quan tâm xem tên nhóc đó có chạy theo mình hay không, cứ đi thẳng lên cầu thang phía trước.

Lạc Thành Hòa cùng Mai Phương đều sửng sốt, không ngờ Lạc An Hải lại dễ dàng tiếp nhận Hàn Định Duệ như vậy. Mai Phương vừa mừng vừa sợ, nhanh chóng tiến lên đẩy con trai, “Tiểu Duệ, mau, cùng chị lên lầu đi.”

Hàn Định Duệ bị mẹ đẩy lên phía trước, cậu do dự nhìn bóng lưng của Lạc An Hải, lại quay đầu nhìn mẹ, thấy mẹ gật đầu với cậu, cậu chần chờ một chút, mới xoay người chạy theo phía sau Lạc An Hải.

☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆

Lạc An Hải mang Hàn Định Duệ đến lầu ba. Lầu ba luôn là địa bàn của cô, trừ phòng ngủ của cô, ba gian còn lại là thư phòng, phòng âm thanh và phòng khách, mà phòng khách đã bị Lạc Thành Hòa sai người sửa sang, bố trí lại, biến thành phòng của Hàn Định Duệ, cách vách ngay phòng ngủ của cô.

Có lẽ là ba đã nghĩ một cách rất hồn nhiên, cho rằng cậu và cô ở cùng nhau có thể thuận lợi bồi dưỡng tình cảm. Lạc An Hải chỉ cười nhạt đối với loại suy nghĩ này.

Cô chưa từng bày ra vẻ mặt ôn hòa với Hàn Định Duệ, không phải châm chọc, khiêu khích thì cũng là khinh thường cùng ti bỉ, mà đối mặt với sự trào phúng của cô, Hàn Định Duệ luôn trầm mặc chống đỡ. cậu giống như tảng đá, dù cô đánh chửi cậu như thế nào, cậu vẫn chẳng có chút phản ứng, khuôn mặt lạnh như tảng đá kia chưa bao giờ có biểu hiện gì, ngay cả một cái nhăn mày cũng không có.

Lại nói, cô đối với Hàn Định Duệ tuyệt không có chút ý tốt nào, vì có thể đạt được vị trí tổng giám đốc, ngay cả bôi nhọ cậu, chuyện xấu xa thế nào cũng đã từng làm qua ── nói thật, cô sử dụng thủ đoạn ti bỉ này, ngay cả chính cô còn cảm thấy khinh thường mình, huống gì Hàn Định Duệ, nhất định là xem thường cô.

Nhưng mà sau mỗi chuyện xảy ra, thái độ của cậu vẫn y nguyên như lúc trước...... Lạc An Hải không hiểu, bọn họ chưa bao giờ sống trong hòa bình, thái độ của cô đối với cậu cực kỳ ác liệt, cô đối với hắn...... Rất xấu rất xấu xa.

Lạc An Hải quay đầu nhìn tên nhóc đi theo phía sau cô. cậu mặc áo sơmi trắng đeo một cái túi chéo, giống như một tiểu thân sĩ, dáng người hơi gầy, cùng lắm chỉ cao đến bả vai cô, tóc ngắn, ngũ quan tuấn tú mơ hồ có thể nhìn thấy được bóng dáng thiếu niên của cậu khi trưởng thành, ánh mắt này không giống như trong trí nhớ của cô luôn trầm ổn cùng hờ hững, mà là mang lại cảm giác dường như trong lòng cậu luôn luôn bất an.

Bất an? Cô không ngờ Hàn Định Duệ cũng sẽ toát ra loại khí thế này, điều này làm cho cô cảm thấy thú vị. Trong những thói hư tật xấu, hoặc là đối phó với người nào đó theo quán tính ── bắt được nhược điểm thì cần phải công kích tới cùng, tuyệt không buông tha, để cậu khỏi thừa cơ mà phản kháng ── Lạc An Hải tiến lên hai bước, hơi hơi nghiêng mình, từ trên cao nhìn xuống bộ dạng của tên nhóc đáng ghét.

“Cậu sợ tôi sao?”

Hàn Định Duệ mẫn cảm phát hiện ác ý của Lạc An Hải, khuôn mặt trẻ con căng thẳng, bước chân hơi lui về phía sau, ánh mắt lại càng thêm đề phòng.

Hắn biết nếu cậu toát ra một chút sợ hãi, đối phương sẽ càng đắc ý, cũng sẽ càng muốn bắt nạt hắn.

Cha mất sớm, chỉ có mẹ nuôi dưỡng cậu, hoàn cảnh khắc nghiệt làm cho Hàn Dịnh Duệ sớm trưởng thành, lại còn nói người khác luôn coi bản thân mình tài trí hơn người, cậu sớm đã hình thành thói quen phòng bị này.

Kinh nghiệm trải qua cho cậu biết, nếu cậu ngoan ngoãn chịu khuất phục, người khác sẽ càng gây thêm phiền phức cho hắn.

Sau vài lần bị một đám người vây đánh, cậu cùng thằng nhãi kia đánh nhau một trận, cho dù bị bao vây cũng nhất định không lùi bước, cuối cùng cậu cũng thắng, mặc dù toàn thân đều là vết thương, tuy rằng mẹ ở nhà vừa đau lòng vừa thoa thuốc cho cậu, nhưng kể từ lần đó, thằng nhãi kia đã không tới gây phiền phức cho cậu nữa.

Về sau mẹ gặp được chú Lạc, chú Lạc giúp bọn họ rời khỏi khu ổ chuột, lại cho họ một nơi nương thân vô cùng tốt, cho cậu đi học, giúp cậu và mẹ không phải ăn đói mặc rách, cũng không bị người khác xem thường, không sợ bị người khác đến đòi thu phí bảo vệ.

Hàn Định Duệ biết chú Lạc đã kết hôn, tuy rằng mới mười tuổi, nhưng cậu hiểu được quan hệ giữa chú Lạc và mẹ là sai trái. Mẹ từng ôm cậu, khóc nói với cậu, bà thực xin lỗi vợ của chú Lạc, nhưng mà bà không có cách nào khác, bởi vì bà không chỉ có một mình, bà còn có cậu, bà không muốn cậu chịu cảnh đói khổ, không muốn cậu cả đời cực nhọc đi lượm ve chai.

Vì cậu, người mẹ như bà có thể chịu sự hèn mọn, mọi ủy khuất đều nuốt vào trong lòng.

Tối hôm qua, mẹ nói với cậu, đến nhà họ Lạc, cậu sẽ có một người chị, người chị này sẽ không đối xử tốt với cậu, nhưng dù có bị bắt nạt, cậu vẫn phải nhẫn nhịn ở trong lòng, bời vì bọn họ có lỗi với cô.

Hàn Định Duệ ghi nhớ lời nói của Mai Phương vào lòng, cho nên đối mặt với ác ý của Lạc An Hải, không hề ngoài dự doán của cậu, sự kiêu ngạo của cô cũng không làm cậu lùi bước.

Mặt cậu không chút biểu cảm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lạc An Hải, chờ động tác tiếp theo của cô.

Lạc An Hải yên lặng đối diện với tên nhóc, mười giây sau, không thấy được kết quả mình mong muốn liền cảm thấy không thú vị nhìn thẳng cậu, chẳng còn tâm trí đâu mà đi khiêu khích.

Mới có mười tuổi mà đã như vậy thì chẳng thú vị chút nào, khó trách sau này lớn lên lại buồn chán như vậy.

Lạc An Hải bĩu môi, đi đến sofa ngồi xuống. “Đây là phòng của cậu...... Rót chén nước cho tôi.” Cô khinh bỉ ngẩng đầu, nhìn về phía bàn trà thủy tinh.

Hàn Định Duệ không nói một câu, trầm mặc rót nước, đem cốc nước đưa cho cô.

“Thực nghe lời.” Lạc An Hải nhận lấy cốc nước, khuỷu tay dựa vào tay vịn sofa, nghiêng mặt, hai chân bắt chéo, uống nước.

Tư thế như vậy, lại chỉ mặc áo ngủ bằng tơ tằm, nếu cô hai mấy tuổi, chắc chắn là tư thế câu dẫn người khác, nhưng mà cô mới chỉ có mười bốn tuổi, bộ dáng này, chỉ giống như một đại tiểu thư vô cùng ương ngạnh ── hơn nữa lại còn thêm khí thế bức người.

“Này!” Lạc An Hải ngẩng cao đầu, tư thái kiêu ngạo. “Tôi không muốn phải giả vờ, như vậy cứ nói hết sự thực cho cậu biết ── tôi rất ghét cậu.” Bốn chữ cuối cùng, cô nói vô cùng chậm và rõ ràng.

Hàn Định Duệ vẫn trầm mặc, khuôn mặt trẻ con không hề có chút ưu thương nào cả, không có kinh ngạc, chỉ có hờ hững, con ngươi đen láy dường như không có tiêu cự.

“Tôi không chỉ ghét cậu, tôi còn chán ghét cả mẹ cậu.” Cho dù thế nào, cả đời này cô vẫn rất ghét Mai Phương, “Hai mẹ con các người đều làm cho người khác cảm thấy thực chán ghét!” Nhất là kẻ có bộ dạng đáng thương trước đây, càng làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

“Tôi không muốn giả vờ làm chị em với cậu, nhớ kỹ, cậu họ Hàn tôi họ Lạc, cậu không phải em của tôi, tôi cũng không phải chị của cậu, lầu ba là địa bàn của tôi, tôi cho cậu ở bên cạnh là đã tốt lắm rồi, cậu tốt nhất cách xa tôi một chút, đừng tới làm phiền tôi, còn có......”

Lạc An Hải dừng một chút, ánh mắt dao động, cô rũ mắt xuống, cúi đầu nói. “Tốt nhất cậu cũng chán ghét tôi.” Nói xong câu đó, không để ý tới phản ứng của cậu như thế nào, cô trực tiếp buông cốc nước, đứng dậy rời đi.

“Tôi sẽ không gọi cô là chị.”

Khi An Hải Lạc rời khỏi, một Hàn Định Duệ luôn luôn trầm mặc lại mở miệng. Giọng nói vô cùng trong trẻo của một đứa trẻ con, lại lộ ra kiên định.

Lạc An Hải quay đầu, khuôn mặt của tên nhóc đó vẫn không có biểu cảm, ánh mắt không hề trốn tránh, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cô.

“Cô vĩnh viễn không phải là chị của tôi.”

“Đúng.” Lạc An Hải mỉm cười, “Vĩnh viễn không phải.”

Vĩnh viễn!

Vĩnh viễn!

Hàn Định Duệ đã học năm tư của cấp tiểu học, Lạc Thành Hòa không muốn cho cậu học trường dành cho quý tộc, chủ yếu là lo lắng cậu sẽ bị những người ở đây bắt nạt và khinh bỉ, dù sao học sinh giới quý tộc hay nịnh hót hơn học sinh bình thường, hơn nữa ở chung một tầng giai cấp, chuyện thị phi cũng lan rất nhanh.

Ai chẳng nói tổng giám đốc xí nghiệp Lạc thị vợ vừa chết chưa được ba tháng đã cưới vợ bé vào cửa? Chuyện này làm cho nhà họ Hank phẫn nộ vô cùng.

Năm đó Lạc thị đứng trước nguy cơ phá sản liền cưới con gái độc nhất của nhà họ Hank, cùng nhà họ Hank hợp tác, được sự giúp đỡ của nhà họ Hank mới thoát khỏi nguy cơ phá sản, rồi từ đó trở thành xí nghiệp quốc tế, trở thành tập đoàn buôn bán quốc tế nổi danh thế giới.

Sau đó xí nghiệp của Lạc Thành Hòa dần dần độc lập, không cần dựa vào nhà họ Hank nữa, không chỉ ở bên ngoài tìm tình nhân, thậm chí còn vì người đàn bà kia, mà muốn ly dị với vợ.

Việc này ảnh hưởng rất lớn tới mặt mũi, người nhà họ Hank vừa đấm vừa xoa, nhưng mà vẫn cắt không được quan hệ giữa Lạc Thành Hòa và người đàn bà kia, hơn nữa gia tộc Hank cùng Lạc thị hợp tác rất phức tạp, vì đầu tư thất bại mà kinh tế khó khăn, không thể nào tách rời khỏi xí nghiệp Lạc thị, cuối cùng chỉ có thể nhắm một mắt, mở một mắt, có tai như điếc đối với hành vi của Lạc Thành Hòa.

Sau khi ông ngoại của Lạc An Hải qua đời, quyền kinh doanh của tập đoàn Hank sớm bị mọi người chia rẽ, bởi vậy tuy tức giận hành vi của Lạc Thành Hòa -- dù sao đây chính bộ mặt của nhà họ Hank -- nhưng cũng không thể nói gì được, dù sao tập đoàn Hank còn phải dựa vào quan hệ hợp tác với Lạc thị.

Lạc An Hải sớm biết tài sản nhà họ Hank này có bao nhiêu phần của cô, cô cùng những người khác cũng không có quan hệ thân thiết. Sau khi ông ngoại và mẹ qua đời, tài sản của bọn họ đều giao cho luật sư quản lí, trong đó có tài sản của nhà họ Hank cùng cổ phần của Lạc thị, một ít bất động sản cùng tiền mặt gửi ngân hàng, mà ngay cả Lạc Thành Hòa cùng không thể động đến, đợi khi Lạc An Hải hai mươi tuổi sẽ thừa kế.

Cho nên cho dù Lạc An Hải không đi tranh vị trí tổng giám đốc Lạc thị, dựa vào tài sản kế thừa, cô có tiêu xài ba đời cũng không hết.

Nhưng cô không cần, cô chỉ không cam lòng cho bọn họ cùng thừa hưởng, cho nên cô tranh đoạt với bọn họ, cô chiến đấu, chính bản thân mình muốn tranh đấu với bọn họ đến cùng.

Bây giờ ngẫm lại, Lạc An Hải cảm thấy lúc trước mình thật ngu ngốc.

Không biết có phải là vì khi trở thành một u hồn, nhìn tất cả những việc diễn ra, Lạc An Hải cảm thấy hận ý trong lòng mình giảm đi rất nhiều hay không.

Nhưng cho dù không hận đến cực điểm, nhưng người mà cô ghét thì cô vẫn cứ ghét.

Ăn xong bữa sáng, Lạc An Hải trầm mặc uống sữa, Lạc Thành Hòa ngồi ở vị trí chủ vị, ngồi bên cạnh là Mai Phương, Hàn Định Duệ ngồi đối diện với cô.

Cô thấy Mai Phương đổi cà phê của ba thành sữa.

“Sáng sớm mà uống cà phê là không tốt, uống sữa được không?” Mai Phương nhẹ giọng hỏi, nhưng mà không đợi Lạc Thành Hòa trả lời, bà đã vươn tay lấy ly cà phê đi.

Lạc Thành Hòa vốn muốn cướp cà phê về, nhưng mà Mai Phương trừng mắt nhìn ông, ông liền sờ sờ mũi, bưng cốc sữa lên, bất đắc dĩ cười.“Được, nghe lời em.”

Ghê tởm.

Lạc An Hải cảm thấy mình ăn không vô nữa, đặt cốc sữa xuống, đứng dậy chuẩn bị tới trường.

“An Hải.” Lạc Thành Hòa gọi cô lại.“Chờ Tiểu Duệ ăn xong, con cùng nó đi học chung, về sau hai con hãy đi học cùng với nhau, trường Tiểu Duệ học gần trường con mà.”

Hàn Định Duệ uống nốt cốc sữa, cũng đứng dậy đi theo.

“Tiểu Duệ, đến đây, túi sách cùng đồ dùng tiện lợi này.” Mai Phương đưa túi sách cùng đồ dùng tiện lợi cho con, sau đó nhìn về phía Lạc An Hải, trong tay cầm một cái túi đựng cặp lồng cơm, tuy rằng cười dịu dàng, nhưng lại không giấu được vẻ khẩn trương trong mắt. “An Hải, dì có làm cơm hộp cho con, có muốn mang đến trường học ăn hay không?”

Lạc An Hải nhìn cái túi trên tay Mai Phương, trong túi là cặp lồng cơm ba tầng, cô nhớ lúc trước cô đã một tay hất văng thẳng lồng cơm ra chỗ khác, sau đó Lạc Thành Hòa tức giận, mà cô cũng chẳng thèm cãi lại, bỏ đi nơi khác?

Mà hình như cô đã nói là không ăn cơm của gái điếm làm.

Lạc Thành Hòa tức giận đến muốn đánh cô, mà cô cũng kiêu ngạo ngẩng mặt trực tiếp đối diện với ông, trừng mắt nhìn cha, chờ bàn tay kia đánh xuống. Khi đó cô nghĩ rằng, nếu ba dám đánh cô, chắc chắn cô sẽ để bàn tay còn lại dán lên người của Mai Phương.

Cuối cùng lại do Mai Phương ngăn cản, bàn tay kia không hề động đến cô, mà cô hừ lạnh, bỏ lại một câu giả mù sa mưa rồi liền xoay người rời đi.

Một lần nữa nhớ lại, Lạc An Hải cũng không muốn tái diễn cảnh đấy thêm một lần nữa.

Mà bây giờ -- Lạc An Hải vươn tay, nhìn bộ dạng của bà vừa khẩn trương lại chờ mong, khóe mắt cũng thấy Lạc Thành Hòa đang nhìn chằm chằm cô.

Lạc An Hải bỗng thấy xúc động muốn bật cười. Cầm lấy cái túi, cái gì cô cũng chẳng nói, mang theo túi xách ra khỏi cửa.

Mai Phương cùng Lạc Thành Hòa đều giật mình vì phản ứng bình tĩnh của Lạc An Hải, kinh ngạc, Mai Phương vừa mừng vừa sợ nhìn Lạc Thành Hòa, vẻ mặt thực sự kích động, mà Lạc Thành Hòa lại vô cùng kinh ngạc, hai ngày nay, Lạc An Hải thực sự dọa ông, hoàn toàn khác với bộ dạng cố chấp trong trí nhớ của ông.

"Nhớ hòa thuận với chị nghe con" Mai Phương xúc động nói với Hàn Định Duệ.

Hàn Định Duệ gật đầu.

Lạc An Hải cũng nghe Mai Phương nói, cô ngồi vào xe hơi, nhìn cũng không thèm nhìn Hàn Định Duệ đi theo vào trong xe, mặt chỉ hướng ra ngoài của sổ.

Lái xe nhấn nút nâng màn chắn cửa sổ, xe vững vàng đi thẳng phía trước.

Khoảng không gian yên tĩnh phía sau, cả hai người đều rơi vào trạng thái trầm mặc.

Lạc An Hải không hé răng, Hàn Định Duệ an tĩnh rút quyển sách giáo khoa ra khỏi cặp, chuẩn bị nội dung bài hôm nay.

Nghe thấy tiếng lật sách , Lạc An Hải liếc mặt nhì tên nhóc bên cạnh, thấy cậu chuyên tâm đọc sách, trong lòng ác liệt lại trào lên.

“Này, không phải mẹ cậu muốn tôi và cậu sống chung hòa thuận hay sao? Cậu không buồn hé răng mà chỉ đọc sách, ngay cả nói cũng không nói, cười cũng không cười, chỉ ngoan ngoãn trước mặt mẹ cậu và ba tôi là sao?”

Hàn Định Duệ dời ánh mắt khỏi trang sách, ngẩng đầu, yên lặng nhìn về phía Lạc An Hải.

Lạc An Hải khiêu khích nhếch mi mắt.

“Mẹ tôi bảo phải sống chung hòa thuận với chị.” Hàn Định Duệ tạm dừng một chút, biểu cảm vẫn không thay đổi, giọng điệu lạnh nhạt mà bình tĩnh.“Cô là chị của tôi à?” Ngày hôm qua cô đã tuyên bố rành mạch, cậu không phải em trai của cô, cô cũng không phải chị của cậu.

“......” Lạc An Hải quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chán ghét tên nhóc này!