Yêu Em Là Tôi

Chương 22: Không cần quan tâm tôi




6h sáng

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu vô chiếc giường màu trắng tinh khiết, chiếu sáng 1 góc phòng tối tăm cảm như 1 không gian lạnh lẽo được ấm áp hẳn lên.

Vài tia nắng tinh nghịch chạy nhảy trên gương mặt tiều tụy,đôi mắt thiếu ngủ thâm quầng do bị ánh sáng thỉnh thoảng lại rọi vô mặt,đôi mắt thiếu ngủ nhắm mở ko yên. 

Gương mặt như thiếu sức sống,nhợt nhạt. 

Hôm nay cô dạy sớm cố tình quay người gác lên nó, nghĩ rằng nó sẽ hất đạp mình, nhưng mọi thứ vẫn im lặng, cô ngồi bất dậy nhìn nó.

-mày sao vầy???...sao mắt thâm thế này???...đêm qua không ngủ được ak???...- cô cầm cằm nó kéo hứng nhìn của nó về phía mình

-không sao...- nó thều thào

-không sao???...mày nghĩ mày khỏe lắm ak???...hôm nay nghỉ đi!...tao xin phép cho...- cô dứng dậy đi lại gần bang trang điểm chải mái tóc màu đỏ tím

-không được tao phải đi học...- nó kiên quyết, giọng thì không còn chút hơi nào

-được...vầy nay mày không được tự làm cái gì cả...tao làm thay mày...- cô đi vô phòng tắm

Xong xuôi 6h30 2 cô gái đã chịu bước chân ra khỏi cánh cửa phòng, nó đi nhue người mất hồn, cậu ngồi dưới sofa nhìn lên, cô bắt đầu thể hiện kịch câm của mình

-(thằng cha kia đâu???)- cô hỏi

-(đêm qua không về, không bít nó đi đâu)- cậu trả lời

Kịch câm với cô xong cậu quay sang nhìn nó

-con kia mày sao vầy???...- câu hốt hoảng đứng dậy khi thấy nộ mặt chả nó hôm nay

-nó không ngủ!...- cô trả lời thay nó

-sao không ngủ???...- cậu hỏi

-mày hỏi nhìu thế nhở??!!...- cô gắt

Âu khi yên vị trên chiếc xe xam bạc,xe đã lăn bánh chậm thì nó đột nhiên mở cửa xe làm cậu giật mình phanh lại 

-mày điên ròi ak???...- cậu và cô đồng thanh hét lên

Nó rút chiếc chìa khóa ấn mở rùi leo lên chiếc xe của mình phòng thật nhanh về phía trước.

Cô cũng nhảy xuống leo lên chiếc xe màu đỏ của mình rùi hối cậu đuổi theo nó trước giờ.

Xe cậu và xe cô đi song song còn xe nó đi giữa 2 xe kia, 2 bên ấn còi gọi nó kéo cửa xe xuống nhưng nó cảm thấy phiền phức lập tức phòng nhanh.

Đi gần đến cổng trường thì chiếc xe đen kia chất hiện, ní phóng voi trước rùi bước xuống xe, cặp kính râm tiền triệu che đi đôi mắt thâm quầng chả nó, càng làm cho nó tôn lên vet sang trọng.

Tiếp sau là chiếc xe đen,bạc rùi cái cuối là màu đỏ của cô, lần lượt từng con người quen thuộc bước xuống, chỉ khác 1 chỗ là thêm 1 con bé đâu không bít nhưng lại bước từ trong xe phái ghế phụ xe hắn bước ra.

Hắn nhìn nó từ phía sau, đôi mắt có ánh lên tia buồn nhưng không thể lại gần nó.

Vô học mợi người ngồi vô vị trí, ngồi 1 tiết trong lớ học cuối cùng giờ ra chơi cũng đến, cậu và cô gọi nó xuống can tin thì nó từ chối.

Xuống đến nơi thì hắn cũng đến chỗ cô và cậu ngồi.

Hắn ngồi giải thích tại sao lại xảy ra chuyện này.

Cô tính kêt cho nó nghe để không giày vò bản thận nữa.

Nhưng khi lên lớp thì không thấy nó đâu cả

Chỗ ngồi của nó trống không cặp cũng không có ở đây 

Mọi người cuống cuồng đi tìm nó...lớp trưởng đi xin phép cho 4 đứa nghỉ hôm nay 

Mỗi người 1 xe lao như bay ngoài đường nhưng không ai nghĩ đến 1 nơi là đường đua tử thần nơi này 4 đứa đã thi nhau đua xe

Nó phi với tốc độ bàn tờ trên đường đua tử thần này mặc cho 3 người kia tìm kiếm

Lái được 1 lúc nó bước xuống xe rùi nằm lên đường đua, trời bắt đầu xấu đần mây đen đã xuất hiện

Nó nhìn trời rùi cười những giọt nước cứ thế rơi lên gương mặt gầy gộc đôi mắt thâm 

Mãi đến khi trời tạnh tầm 1h43 sau mưa ngớt...nó đứng dậy cả ng ướt nhẹp, nó mở cửa xe để lấy điện thoại ra

120 cuộc gọi nhỡ của 3 đưa bạn nhìu nhất là hắn 89 tin nhắn toàn của hắn gửi

Nó hít 1 hơi sâu nghe điện thoại

-alo...- nó trả lời

-e đang đâu???...- hắn tức giận gắt

-ko có gì anh ko cần phải lo cho tôi...- nó trả lời xong liền cúp máy ngay lập tức

Ném điện thoại vô xe tui lất, chiếc khăn mới vắt trong xe cô cầm lên lau nhẹ mái tóc ướt đó

Hết chương 22