Đường
đỏ - Ích khí bổ huyết, kiện tì noãn vị, điều hòa bên trong, giảm đau,
hoạt huyết hóa ứ, không say nhưng ấm lòng người.
Buổi sáng ăn điểm tâm, Thẩm bố trong lúc vô ý
hỏi: “Phàm Phàm, tiểu tử lần trước cùng con đi bộ với nhau ngoại hình thật đẹp
trai a, tên nó là gì thế?”.
Thẩm mẹ đang múc cháo, nghe đến vậy vừa đúng lúc
phát huy tinh thần bát quái, ánh mắt lập tức sáng lên, Thẩm Tích Phàm thầm kêu
không hay rồi, quả nhiên, Thẩm mẹ bắt đầu khuyến khích: “Phàm Phàm, ai thế, là
ai vậy, nói, nói cho mẹ con ?”
Thẩm Tích Phàm đang gắp một cái bánh quẩy, mồm miệng
nhồm nhoàm nói không rõ ràng, lại thuận tiện lấp liếm: “Một bác sĩ…”
Thẩm mẹ nghe được rõ ràng, lời nói xác thực độ lừa
gạt không nổi 1 %, bà hơi hơi ngây ngẩn cả người, Lí Giới rất tuấn tú sao;
ngoại hình có cá tính, nhưng dựa theo quan niệm thẩm mỹ duyệt người vô số lần
của bà mà xét, Lí Giới thật sự không được coi là đẹp trai, bà chỉ đang cho rằng
nam giới nhìn nam giới cùng nữ giới nhìn nam giới là hai góc độ khác nhau, mà
cũng không biết rằng người trong lời nói của Trầm bố lại là người khác.
Thẩm mẹ có chút phiêu du, vừa há mồm suy nghĩ tiếp,
Thẩm Tích Phàm đem bát đũa đặt xuống, cầm lấy áo khoác: “Tới giờ rồi, con đi
làm đây”. Sau đó cứ từ từ hành quân rồi tông cửa xông ra chạy chối chết.
Thẩm bố “ha ha” cười to: “Con gái tôi không còn nhỏ
nữa, cũng đến lúc thầm thương trộm nhớ đám con trai rồi, xem đi, còn biết xấu
hổ.”
Thẩm mẹ đắc ý, rau cải tống vào miệng ăn trở nên vui
vẻ: “Đều là công lao của tôi!”.
——
Thẩm Tích Phàm kết thúc buổi họp sáng, mang laptop
ra khỏi phòng họp, vừa mới chuẩn bị vào thang máy, Lâm Triệu Thâm gọi cô lại:
“Giám đốc Thẩm, đợi chút, tôi có việc tìm cô!”
Cô cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn đi ra, Đinh Duy cùng
Hứa Hướng Nhã cũng sáp lại gần, Lâm Ức Thâm cười tủm tỉm: “ Lúc Tết nguyên đán
chúng ta có hoạt động gì không ?”.
Đinh Duy thở dài: “Sắp xếp vào đúng ca trực của tôi,
không có nhân từ, hoạt động cái gì chứ? Trong phòng mở Party, hay vũ hội hóa
trang?”
Hứa Hướng Nhã tiếp lời: “ Không phải 10 giờ mới đổi
ca sao, còn đầy thời gian, liền tới Bar ngồi một lát đi,mà đừng làm hoạt động
cường độ lớn, nắm xương cốt già cả này của chúng ta không thể trụ nổi đâu?”.
Thẩm Tích Phàm líu lưỡi: “ Cái gì gọi là hoạt động
cường độ lớn, ngà voi* cô muốn làm cái gì?”.
(* ở đây chắc là cách nói chơi chữ ẩn ý, tên của Hứa
Hướng Nhã là 许向雅 phiên âm
đọc là xǔ xiàng yǎ , còn ngà voi là 象牙 phiên âm đọc thành xiàng yá, na ná đọc lái đi như Việt Nam mình có
Đồng Xuân Quân là quần đông xuân đấy╮(╯▽╰)╭)。
Hứa Hướng Nhã dường như đang suy tư về một điều gì
đó: “ Cường độ lớn chính là nói thể lực lớn, tiêu hao nhiều, yêu cầu cao độ, ví
dụ như nhảy disco linh tinh, tôi già rồi, so ra kém lũ tuổi trẻ con nít, đã không
trụ nổi việc này.”
Những người khác đều “ a” một tiếng, trên mặt giật
giật, nhất là Đinh Duy, một bộ dạng ‘ thì ra là ta không thuần khiết’ : “Hứa
Hướng Nhã, chúng tôi đều nghĩ sai lệch rồi, nhưng cũng không phải lỗi của bọn
này a, lúc cô nói chuyện có quá nhiều tầng nghĩa khác!”
Hứa Hướng Nhã thở dài, bộ dáng sắp sửa nước mắt lã
chã: “Tôi cũng muốn hoa tiền nguyệt hạ* a, đáng tiếc không có người hic!”
(* hoa tiền nguyệt hạ: dưới trăng trước hoa. Ý nói:
việc con trai và con gái rủ nhau đi ngắm trăng xem hoa mà nảy sinh tình cảm với
nhau. Đó là tình yêu lãng mạn ngoài vòng lễ giáo, người xưa ngăn cấm.)
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Lâm Ức Thâm cùng Đinh Duy
hai người biểu tình nhẫn nhịn, cố gắng nghẹn cười: “Hứa Hướng Nhã cô có thể
ngậm miệng lại, nói thêm nữa liền rất có thâm ý”.
Trái lại Thẩm Tích Phàm nửa ngày mới phản ứng, ghé
lại gần lỗ tai của Hứa Hướng Nhã nói bốn chữ, Hứa Hướng Nhã vừa thẹn vừa giận:
“ Ta thèm vào! Các ngươi là hai tên bại hoại! Lưu manh của văn hóa Trung
Quốc!”.
———-
Bốn người tuổi xấp xỉ nhau, là giám đốc cấp cao của
khách sạn không chỉ có một chữ bối*, tự nhiên chí hướng, sở thích cũng hợp
nhau: thời điểm đại học Thẩm Tích Phàm cùng Lâm Ức Thâm là bạn học, nhưng không
cùng lớp, không cùng ngành; Đinh Duy do nguyên nhân gia đình nên sớm đã vào
đời, luận về độ lịch lãm, đạo lí đối nhân xử thế đều là người mạnh nhất trong
bốn người; Hứa Hướng Nhã còn lại là người xa xứ, sau khi tốt nghiệp đại học một
mình lang bạt tại thành phố này.
( *bối: chỉ cấp bậc trong công việc, như tiền bối
hậu bối, ở đây muốn nói họ không chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới..).
Thẩm Tích Phàm còn nhớ rõ lúc bản thân đi phỏng vấn,
Lâm Ức Thâm ngồi trong đại sảnh nhàn tản tự đắc, một bộ dáng không chút lo
lắng, anh làm cho người khác cảm thấy vừa thâm trầm uy nghiêm lại vừa bình dị
gần gũi, nhìn qua có phong độ đặc biệt. Mãi đến lúc sau có người gọi “Giám đốc
Lâm!”, cô mới biết được thì ra anh không phải đến phỏng vấn, mà đã là nhân viên
quản lí cấp cao rồi.
Sau đó gặp lại anh là lúc báo tin, anh cầm bản sơ
yếu lí lịch của mình cười: “Em gái, em không thể ngay cả hội trưởng phòng PR
của hội học sinh thời đại học cũng đều không nhận ra chứ?”.
Cô thế mới phản ứng lại, thì ra bạn cùng phòng ngày
ngày treo trên miệng cái câu “tớ đã gặp giáo thảo*—- Lâm Ức Thâm ”, khi ở trong
đại học ngang tàng mà đi, không ai dám chặn đường, hóa ra là anh ta.Về sau, lén
lút trong nội bộ hai người với nhau, anh gọi cô là “ Tiểu Phàm” hoặc “em gái”,
cô lúc tâm tình tốt gọi anh “Lâm Ức Thâm”, còn khi khó chịu thì mặc kệ anh,
nhưng thật ra Lâm Ức Thâm tính tình thập phần tốt, không so đo cùng cô.
(* giáo thảo cái cụm từ này mình cũng không rõ lắm,
đại khái có thể hiểu là một người con trai xuất hiện một cách quyến rũ, cơ bắp
cường tráng, là một sexy man, haizz, cái bên tàu nó giải thích thế, đây là cụm
từ xì teen dùng trong trường học, như kiểu giáo chủ khả ái dành cho con gái,
thì giáo thảo dùng cho con trai mặt mũi đẹp đẽ, dáng người chuẩn ‘man’ ấy ^^.).
Bốn người trẻ tuổi làm việc tại một cái khách sạn,
bản thân giữ chức vị quan trọng, đi sớm về tối, công việc bắt đầu không có ngày
không có đêm, bốn người thường vì một phương án nào đó mà chịu đựng tới hộc
máu, có đôi khi ý kiến không hợp nhau cũng sẽ xích mích,sau đó ai cũng không
nói liền tự làm hòa.
Lâm Ức Thâm thường xuyên nhắc, nhiệt huyết thanh
xuân của chúng ta là vì cuộc sống và mơ ước mà dốc hết sức, đầu năm nay
sông dài sóng sau đè sóng trước, một khi không lưu ý sóng trước liền chết trên
bờ cát,cho nên chúng ta đều không thể buông lỏng.
Thẩm Tích Phàm cảm thấy, thật may mắn có thể gặp
được bọn họ, mặc kệ thứ mọi người theo đuổi là cái gì, nhưng người có ước mơ,
liền có động lực liên tục không dứt, khiến cho cuộc sống của cô trở nên thú vị
hẳn lên.
Hơn nữa, thứ mãi mãi ủng hộ bản thân bước tiếp cũng
chỉ có ước mơ mà thôi, cho dù cô đã từng thất bại hết lần này tới lần khác.
——–
Lúc này Thẩm Tích Phàm đang kiểm tra sổ sách của các
phòng, cô luôn luôn đối với các con số không có khái niệm, thường thường những
chuỗi chữ số dài dằng dặc xem tới liền chuyển hướng đầu óc mê muội, nếu lúc này
hơi phân tán một chút cô lại phải làm lại từ đầu, người khác kiểm tra sổ sách
một hai lần, mất hai ba tiếng thì xong, cô thế nào cũng phải kéo dài đến cả
ngày.
Cô từ trước đến nay chưa bao giờ thống hạn như thế
với năng lực toán học của chính mình.
Nhưng lúc này,chị Trương nhóm trưởng lại gõ cửa đi
vào gọi “ giám đốc Thẩm”, cô cảm thấy hoảng hốt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm
sổ sách, không dám ngẩn đầu, hỏi: “Có chuyện gì?”
Chị Trương trả lời: “Vừa mới có một vị khách người
Mỹ vào đây, nói là không vừa lòng với phòng ở, để cô xuống xử lí một chút.”
Cô gật gật đầu, lưu luyến nhìn đám sổ sách, nghĩ
rằng, đoán chừng xử lí xong rồi, bản thân lại làm lại từ đầu một lần nữa thôi.
——
Bên ngoài mùa đông cực lạnh, nhưng cô vẫn chỉ mặc
đồng phục, áo khoác mỏng manh, quần dài, tim đều đã đông lạnh đến phát run,
nhưng dưới chân lại không loạn bước, đi xuống tầng hành chính, sau đó tới đại
sảnh, cô hơi hơi ngạc nhiên, bởi vì ánh mắt của mình lần đầu tiên nhìn thấy
chính là Hà Tô Diệp.
Sau đó, là Lí Giới cùng một vài người trung niên,
vây quanh một người Mỹ. Ông lão người Mỹ có chút tuổi, tóc hoa râm, thần thái
phơi phới, mặc áo sơ mi lưng đeo ba lô du lịch, bên cạnh có người phải giúp ông
ấy xách đồ, ông lão người Mỹ liên tục khoát tay cự tuyệt. Hà Tô Diệp đứng ở bên
cạnh ông ta, dùng tiếng Anh cùng ông ấy giải thích cái gì đó.
Chị Trương tiến lên: “Ông Dương , giám đốc Thẩm đến
rồi, có vấn đề gì mời ngài cùng cô ấy làm rõ.”
Lời vừa nói, ánh mắt của mọi người đều nhìn chăm chú
lên trên người Thẩm Tích Phàm, nhất là Hà Tô Diệp, nhìn cô một lát tới thất
thần, sau đó mỉm cười, nhưng thật ra lại là Lí Giới cười đến vui vẻ, giơ tay,
vươn hai ngón lên, hướng cô lắc lắc, coi như làm màn chào hỏi.
Người trung niên tên gọi “Dương tiên sinh” kia đi
lên phía trước cùng cô bắt tay, giải thích rằng: “Giám đốc Thẩm, sự việc là như
thế này, chúng tôi thật ra đặt trước là loại phòng Corner suite*, kết quả Andy
tiên sinh không hài lòng, chúng tôi hiện tại muốn đổi phòng có thể chứ?”.
(* là loại phòng đứng thứ 3 trong số các loại phòng
Suite, phòng Suite: Loại phòng cao cấp nhất và thường ở tầng cao nhất với các
trang bị và dịch vụ đặc biệt kèm theo. Thông thường mỗi phòng Suite gồm 1 phòng
ngủ, 1 phòng khách, 2 phòng vệ sinh và nhiều ban công hướng đẹp nhất. Các khách
sạn khách nhau đặt tên phòng loại này khác nhau nhằm tăng thêm mức độ VIP để
bán giá cao hơn như: President Suite(Tổng thống), Royal Suite (Hoàng gia)…)
Cô gật gật đầu: “Có thể, xin hỏi ngài muốn đổi sang
loại gì?”
Không nghĩ tới ông lão người Mỹ thế mà nghe hiểu ra,
cười hì hì kêu: “Chinese style!”.
Thẩm Tích Phàm nhíu mày, cô thấp giọng hỏi chị
Trương: “Có phải các phòng theo phong cách Trung Quốc đều bị đặt trước hết rồi
đúng không?”.
Chị Trương gật gật đầu: “Đây mới là chỗ khó xử của
chúng ta ! Vừa rồi đã giải thích qua với bọn họ, nhưng vẫn bị kẹt ở chỗ này,
đành phải kêu cô xuống dưới xử lý”.
Cô nghĩ một lát, đi đến bàn lễ tân: “ Hãy để phòng
của vị tiên sinh này đổi thành phòng 1203, cám ơn!”.
Cô gái lễ tân có chút kinh ngạc,nhưng vẫn rất nhanh
đem thẻ quẹt cửa đưa cho cô, chỉ là ánh mắt có chút phức tạp. Thẩm Tích Phàm
cũng không để ý tới, xoay người dùng tiếng anh mỉm cười nói với ông lão người
Mỹ: “Đây là thẻ quẹt cửa của ngài, mong cất giữ cho tốt, chúc ngài vào nghỉ vui
vẻ!”
Ông lão người Mỹ thật sự vui mừng,cùng đám người ‘hu
ra’ một tiếng tràn vào thang máy, Hà Tô Diệp cùng Lí Giới đi thật chậm, vừa
nhìn cũng biết chính là cố ý tụt lại phía sau, Lí Giới quay đầu hai tay hợp lại
lậy rồi lại lậy đối với Trầm Tích Phàm, biểu tình thật khoa trương đáng yêu,
lông mi dày đen cao thấp chớp động, cực kỳ giống phật Di Lặc, cô mỉm cười, Hà
Tô Diệp nhẹ nhàng xoa đầu Lí Giới, hướng cô vẫy vẫy tay.
Vẫn nhìn theo bọn họ vào thang máy, sau đó cô điện
thoại báo cho Trình tổng: “Trình tổng, phòng con gái ngài trước đây thường ở
hôm nay bởi vì nguyên do khách hàng cần đổi phòng, đã bị tôi tự tiện lấy mất,
xin hỏi, hiện tại xử lý như thế nào?”
Trình Đông Thiển suy nghĩ một lúc: “Nó có đặt trước
gian phòng kia hay không?”
Thẩm Tích Phàm trầm ngâm một chút: “Không có!”
“Thế không phải được rồi sao!” ngữ khí của Trình
Đông Thiển thật là thoải mái: “ Để cho nó xả giận đi tìm tôi là được rồi, việc
này cô không cần phụ trách trách nhiệm!”.
—–
Trở lại văn phòng, cô ảo não cầm lên đám sổ sách,
thở dài một hơi thật mạnh, vừa nhìn được hai hàng, di động bỗng nhiên vang, cực
kì bi ai nhìn, kết quả là tin nhắn của một dãy số xa lạ “Trời lạnh mặc thêm một
chút, nếu không dễ dàng cảm cúm”.
Tâm tình nhanh chóng chuyển biến tốt, cô che giấu
không được vẻ mặt vui sướng cùng ý cười, vốn định chậm chậm rồi sẽ trả lời lại,
nhưng vẫn là nhịn không được lập tức điên cuồng nhắn trở về “Bác sĩ Hà đi tới
đâu anh cũng đều nói không dứt được bệnh nghề nghiệp sao?”.
Tin nhắn của Hà Tô Hiệp một lúc bắn tới: “Cô nhóc
này, nhanh mồm nhanh miệng, tôi hảo tâm nhắc nhở cô đề phòng sinh bệnh, cô
ngược lại nói tôi bị bệnh ”.
Thẩm Tích Phàm đang cầm di động cười, có một loại
cảm giác gọi là hạnh phúc ấm áp từ trong lòng bàn tay bắt đầu lan ra. Đi ra
ngoài một chuyến, khuôn mặt của cô vốn rét lạnh đến đỏ bừng, nháy mắt thấy cuộc
sống tươi sáng rực rỡ. Lại cảm thấy trên mặt có chút độ ấm, cô vội vàng thu lại
hồn vía, đứng dậy pha trà chuẩn bị tiếp tục xem sổ sách, trong lúc vô ý ngước
tới bầu trời bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vừa đúng lúc, ấm áp, cô nhếch miệng
cười dịu dàng, trong sóng mắt có loại ánh sáng nhu hòa chuyển động, thật là
hạnh phúc.
——–
Buổi tối đến phiên cô trực ban, lúc ăn cơm tại nhà
ăn nhân viên, Hứa Hướng Nhã mặt mày hớn hở, một đôi đũa đang dùng để gõ phách
hát vè, miêu tả sinh động như thật cảnh tượng hôm nay được chứng kiến ở phòng
ăn kiểu Trung Hoa: “Thật sự là đẹp trai, không những lịch sự nho nhã, mà quả
thực còn khí độ phi phàm, điều đáng giận là cười rộ lên còn đáng yêu như vậy,
quả thật là không còn thiên lý*!” (* thiên lý: lẽ trời).
Thẩm Tích Phàm không chút để ý chọn đồ ăn: “Ngà voi,
cô ăn cơm có thể an ổn một chút hay không?”
“Tôi không đói bụng, hôm nay hấp thu thật nhiều tinh
thần lương thực, đủ cho tôi tiêu hóa tốt một bữa rồi!”. Nói xong lấy đũa gắp
miếng thịt vào trong khay của cô, nhìn Thẩm Tích Phàm cười: “Vẫn chưa
đói, đều cho cô, tôi buổi tối còn phải ăn bữa khuya nữa.”
Cơm nước xong, hai người ở đại sảnh thấy Lâm Ức Thâm
cùng Hà Tô Diệp đứng cùng một chỗ, chuyện trò vui vẻ, không chút nào câu nệ,
hai người con trai cực kỳ dễ nhìn đứng chung với nhau, tỷ lệ người ngoái cổ lại
nhìn nhất định lên đến 200%, cuối cùng Lâm Ức Thâm còn vỗ vỗ bả vai Hà Tô Diệp,
anh gật gật đầu, sau đó ra khỏi đại sảnh, đi vào trong một chiếc xe hơi màu
đen.
Hứa Hướng Nhã khẩn trương cùng hưng phấn mười phần,
tay nơi nơi cào loạn: “Cháo, chính là vị soái ca kia đấy! Bộ dạng rất tuấn tú
nhở?”. (ˉ﹃ˉ)
Trầm Tích Phàm từ đáy lòng cười: “Rất tuấn tú, quá
tuấn tú! Cùng Lâm Ức Thâm đứng cùng nhau thật ngang sức ngang tài.”
Lâm Ức Thâm thấy hai cô gái đang háo sắc đứng ở góc
bên kia, nháy nháy con mắt, đi tới hỏi: “Là tôi đẹp trai hay tên kia đẹp vậy?”
Hứa Hướng Nhã không chút do dự: “Đương nhiên là
người ta đẹp rồi!”
Lâm Ức Thâm lộ ra bộ mặt thật bi thương, Thẩm Tích
Phàm tùy thời đả kích anh: “Mỗi ngày nhìn anh đã làm khiếu thẩm mỹ mệt rồi,
thay đổi khẩu vị cũng là bình thường, thật ra thì người ta cũng rất đặc biệt,
khí chất độc đáo!”
Cô vừa định hỏi Lâm Ức Thâm cùng Hà Tô Diệp làm thế
nào quen nhau, Lâm Ức Thâm đã bị thư kí gọi đi rồi, cô thở dài, vốn dĩ cho rằng
trên thế giới này người nhiều như vậy, nhiều đến trong biển người mênh mang
thoáng qua cũng không cần để ý tới, vậy mà hiện tại, dường như quen biết một
người, thì xung quanh tất cả đều cùng anh ta rõ ràng có liên quan, thật sự kì
diệu, đúng là hương vị số phận.
Lúc Hà Tô Diệp rời đi, khuôn mặt cười nhẹ nhàng
hướng phía cô còn in đậm trong não, cô cảm thấy bản thân thật sự như một kẻ háo
sắc.
——-
Đinh Duy gần đây bận rộn với buổi ra mắt sản phẩm
mới của “Trung Vũ”, nghe nói nữ giám đốc phòng kinh doanh của “Trung Vũ” vừa hà
khắc vừa không hợp lòng người, một phương án mà bắt sửa đi sửa lại, cuối cùng
lúc hoàn thành bản phác thảo, anh nghĩ kết thúc như thế là xong, kết quả giám
đốc đại nhân việc gì cũng phải tự thân vận động, tự mình đi xem địa điểm, giám
sát, anh cũng chỉ vui lòng tháp tùng theo, một tuần trôi qua, cả người Đinh Duy
đều mệt lử.
Thẩm Tích Phàm âm thầm sung sướng, không cần cùng
Nghiêm Hằng có dính dáng đến nhau cô đã muốn điên cuồng hoan hỉ, có thể thư
thái thoải mái nằm ở trong phòng hít không khí ấm áp, không phải đứng vài giờ
chết rét ở bên ngoài quả thực chính là sự ban ân lớn lao rồi. Đối mặt với đống
sổ sách khổng lồ, cô lần đầu tiên hiểu rõ cái đạo lý con người cần phải bằng
lòng với những gì mình có.
Chẳng qua là Lăng Vũ Phàm lại đến làm phiền cô vài
lần, không phê phán vấn đề về cống thoát nước thì lại là vấn đề dọn dẹp không
sạch sẽ, may mà Thẩm Tích Phàm đã luyện thành bản lĩnh cách người xem vật, hai
mắt to không chớp động nhìn chằm chằm Lăng Vũ Phàm, không có tiêu cự, ngược lại
trước tiên khiến anh ta nhìn tới khiếp sợ, về sau thì bình tĩnh hơn nhiều.
——-
Đêm giao thừa, bốn người đi ăn lẩu, sau đó lại đi
quán bar ngồi một chút, trước mọi người vẫn là uống rất tốt, Đinh Duy oán hận
đặc biệt nhiều, rượu uống vừa mãnh liệt vừa vội vàng, sau đó Hứa Hướng Nhã đề
nghị chơi bài, người thua phải kể cho mọi người chuyện cũ trước kia của chính
mình.
Nếu nói dân cờ bạc tốt nhất là nhà toán học, như vậy
dân cờ bạc rác rưởi nhất chính là Thẩm Tích Phàm – là cái người toán học ngu
ngốc này, cô đánh bài bảo thủ, thường thường là cầm cây bài lớn không dám đánh,
kết quả không đến vài ván, thua đến tan nát.
Những người khác cười vang: “Thẩm Tích Phàm, kể cho
chúng tôi một chút về mối tình đầu của cô!”
Cô xấu hổ, làm ra vẻ đáng thương cầu xin: “ Thôi bỏ
đi, tôi uống rượu được hơn!”
Lâm Ức Thâm không cho: “Em gái à, khi học đại học,
thầy giáo dạy em chiêu chơi xấu này sao?”
Cô đành phải ngẩng đầu, vắt óc tìm mưu tính kế đem
lịch sử tình yêu của bản thân nói đơn giản tới mức không thể giản đơn hơn: “
Năm thứ hai, thích một người con trai, người ấy thật vĩ đại, ở trường học cũng
là nhân vật rất nổi tiếng, chuyên ngành kĩ sư vật lí, vô cùng thông minh, tiếp
đó thì hồ đồ cùng với anh ta một thời gian, sau này bởi vì một ít nguyên nhân
rồi chia tay.”
Ngọn đèn của quán Bar mờ ảo, phía quầy bar bài hát
“Somebody Already Broke My Heart” của Sade du dương lan truyền ——“I’ve been
torn apart so many times,I’ve been hurt
so many times before. So I’m counting on you now,Somebody already broke my heart,Somebody already broke my heart……”
Hứa Hướng Nhã không cam lòng, hỏi: “Khi nào thì chấm
dứt, vì sao lại chia tay?”.
Thẩm Tích Phàm cảm thấy không khí có chút lạnh lẽo,
xung quanh âm thanh tiếng cười vui vẻ quanh quẩn một chỗ, lại quá xa xôi, ngọn
đèn sương mù có loại cảm giác của cuộc đời phù du, mùi rượu xông lên thần kinh
đại não, cô trầm tĩnh lại một chút, nhẹ nhàng cười nói: “ Lúc mới khai giảng
năm thứ tư, nguyên nhân sao, anh ta đã có người yêu khác, cho nên cùng tôi chia
tay.”
Dừng một chút, cô nhẹ nhàng chuyển động ly rượu, thứ
chất lỏng màu hổ phách dưới ánh sáng mờ ảo chiếu xuống lắc lắc có chút mê ly,
tiếp tục nói: “Khi ấy thất tình liên cảm thấy trời đất sụp đổ, đau đến ngay cả
rơi nước mắt đều cảm thấy xa xỉ, liên tục một tháng trời trôi qua sống như một
cái xác không hồn, mỗi ngày mất ngủ, nhìn đến đồ ăn liền muốn nôn, sau đó thì
đi thực tập, tìm công việc, làm đề cương với luận văn, bận rồi dần dần không
thèm nhớ người kia nữa.”
Giọng nói của cô có chút mơ hồ: “ Hiện tại ngẫm lại
trước kia thật sự ngu xuẩn, một tên đàn ông như vậy có cái gì tốt để lưu
luyến, còn đem tôn nghiêm, tự tôn của mình cho chó tha mất, thấp kém đi cầu anh
ta, thề bản thân muốn đem tính tình anh ta không thích tất cả sửa chữa lại—
nhưng, tôi có cái gì sai, anh ta không thích, ưu điểm càng nhiều đều sẽ trở
thành khuyết điểm.”
——–
Cô còn nhớ rõ ngày đầu tiên khai giảng năm thư tư,
đi tới thư viện trả sách, thấy Nghiêm Hằng, anh vừa lúc từ thư viện đi ra, Thẩm
Tích Phàm nhìn gương mặt quen thuộc kia, bỗng nhiên có loại ảo giác xa lạ,
Nghiêm Hằng chỉ là mỉm cười với cô, sau đó liền đi mất. Nếu là mọi khi, anh
nhất định sẽ dừng lại chờ cô, còn có thể hét lên một cách đáng thương: “Tiểu
Phàm, nhanh lên, anh chờ em thật vất vả!”.
Khi hai người bọn họ đang nghỉ hè đã cãi nhau một
lần, Thẩm Tích Phàm vốn tưởng cãi nhau bình thường, về sau sẽ vẫn cùng Nghiêm
Hằng hi hi ha ha vui cười, nhưng dần dần, tin nhắn, điện thoại của Nghiêm
Hằng, ngày càng ít, có đôi khi cô gửi qua cả một ngày rồi đều không có người
hồi âm, đành phải trông mong nhìn cái di động, một phút cũng không dám rời
người.
Kì nghỉ hè đó với cô mà nói, sống một ngày bằng cả
một năm.
Lúc ấy cô chính là ẩn ẩn cảm thấy có điểm không
thích hợp, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới buổi tối Nghiêm Hằng liền nói lời
chia tay, ngày hôm sau lại đi cùng hoa khôi khoa hóa Cổ Ninh Uyển.
Bản thân như món đồ chơi được chơi chán rồi, rốt cục
cũng tới ngày bị ném vào trong sọt rác.
——–
Kết quả, cô nổi điên gửi tin nhắn, gọi điện thoại
cho anh cùng một nội dung giống nhau “Em có cái gì không tốt, anh nói với em,
em đều sửa lại, từ nay về sau em sẽ không chọc giận làm anh không vui nữa”,
cuối cùng có một ngày, bản thân nhận được đáp án của Nghiêm Hằng.
Anh nói: “Các ưu điểm mà năm đó cô hấp dẫn tôi toàn
bộ đã biến thành khuyết điểm của cô, tôi chán ghét cô một phút cũng không ngừng
bám lấy tôi, chán ghét cô có việc hay không có việc đều làm phiền tôi, cô làm
cho tôi không có tự do, tóm lại, hiện tại cô làm cho tôi cảm thấy thật phiền
phức.”
Cô rốt cục cũng hết hy vọng, ngay cả hô hấp đều cảm
thấy đau, làn da, xương cốt, toàn thân trên dưới, không có lấy một chỗ không có
nỗi bi thương cào xé — tôi chỉ là vì quá yêu anh, mới muốn ở bên anh, một phút
cũng không muốn xa rời thôi.
——-
Đến bây giờ cô vẫn không nghĩ ra nổi, vì sao yêu
sớm, mà tình yêu sâu đậm lại là anh, hơn nữa cuối cùng thất bại thảm hại nhất
cũng chỉ có chính mình.
Trong mắt Thẩm Tích Phàm có chút cảm xúc, cô vẫn mỉm
cười, uống rượu như nước lọc từng ngụm từng ngụm, đánh bài điềm nhiên như
không, Lâm ỨcThâm nhìn cô, một trận khổ sở cũng không thấy.
Anh đã sớm nhận ra tiểu sư muội này, bạn trai trước
của cô là Đái Hằng, cũng là Nghiêm Hằng, cực kì nổi tiếng ở trường. Anh gặp qua
bọn họ vài lần, chỉ là anh lớn hơn bọn họ hai năm, nên chắc chắn bọn họ cũng
không quen biết mình. Trong trường nhìn thấy một đôi tình nhân, anh chỉ cười
một chút rồi bỏ qua, nhưng lại có một đôi anh cực kỳ ấn tượng.
Bởi vì lúc hai người này ở bên nhau, cô gái luôn
cười đến quên mất trời đất, ngọt ngào đáng yêu, tươi cười thật lòng, ngay cả
anh một người ngoài như thế này, cũng đều cảm thấy hạnh phúc lây.
Về sau khi gặp lại cô, là ở trong đại sảnh của buổi
phỏng vấn, cô cười lên có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn thư thái, ngay lúc ấy giám
đốc phòng nhân sự hỏi cô suy nghĩ thế nào về công việc và tình cảm, anh nhớ rõ
câu trả lời rành mạch “ Tôi không có bạn trai, cho nên không cần phải suy nghĩ,
tôi chỉ muốn nỗ lực cố gắng làm việc của chính mình.”
Anh thế mới biết, nguyên nhân mà cái loại tươi cười
hạnh phúc ấy đã biến mất.
——–
Khi Nghiêm Hằng đến, Lâm Ức Thâm liếc mắt một cái
liền nhận ra anh, xuất phát từ suy nghĩ của bản thân, anh tự tiện xử lý rất
nhiều việc có liên quan cùng với Nghiêm Hằng, tuy rằng rất nhiều việc ở ngoài
phạm vi quyền hạn của mình, ngay cả lần này cùng “Trung Vũ” hợp tác, anh cũng
dùng hết sức đùn cho Đinh Duy.
Bởi vì, anh không muốn thấy Thẩm Tích Phàm phải chịu
đựng thương tổn thêm nữa, cô đã yêu đến dày vò một lần rồi, không lý do lại một
lần nữa tiếp diễn.
Nghiêm Hằng, không xứng với tình yêu của cô.
———
Tiếp theo Thẩm Tích Phàm đánh bài càng lớn mật hơn
rất nhiều, cân được bằng tỷ số mấy ván, ngược lại Đinh Duy sức uống rượu điên
cuồng, đầu óc không minh mẫn, chuyển bại mấy lần, Hứa Hướng Nhã lại ầm ĩ muốn
Đinh Duy kể mối tình đầu của anh.
Đinh Duy hung hăng nốc vào một chén rượu: “ Nhà tôi
nghèo, lại không đi học đại học, lúc học trung học có một người nhà giàu, là
thiên kim tiểu thư ngồi BMW thích tôi, vốn dĩ tôi chỉ ôm tâm lý chơi đùa, không
nghĩ rằng thật sự yêu thương, một đoạn vướng mắc thế mà được mấy năm. Nhà cô ấy
đương nhiên phản đối, đem cô ấy giam lỏng, tôi cùng cô ấy lên kế hoạch bỏ trốn,
bị bắt trở lại, ngày thứ ba cô ấy liền lập gia đình, sau đó tôi cũng rời quê
hương, không quay trở lại, cũng không muốn quay về. Trong lúc vài năm bỏ đi ấy,
một cái nhắm mắt cũng đều thấy cô ấy lệ rơi đầy mặt, nghe thấy tiếng cô ấy gọi
tên tôi đến tê tâm phế liệt.”
……..
Sau này,Đinh Duy càng không thể vãn hồi, rồi bài
cũng không chơi nữa, Hứa Hướng Nhã cũng bắt đầu công bố chuyện tình cảm của
mình. Đinh Duy nốc rượu từng ly từng ly, Thẩm Tích Phàm chuyên chú lắng nghe,
thở dài không dừng, nỗi buồn của Lâm Ức Thâm cũng có chút không khống chế được.
Buổi tối ngày cuối cùng của năm cũ, lại vừa là buổi
tối của năm mới đang đến, vậy mà lại nặng nề như thế này.
Đột nhiên, Thẩm Tích Phàm vô tình nhìn xuống đồng
hồ, một lát liền thanh tỉnh: “Đến 9 rưỡi rồi! Đinh Duy cậu còn phải đi trực ca
nữa!”
Sau đó, Lâm Ức Thâm cười khổ nói với cô: “Đinh Duy
say rượu rồi…”
Hứa Hướng Nhã tiếp lời: “Tôi thay anh ta đi vậy!”
Vừa muốn đứng dậy, chân bỗng mềm nhũn, đầu óc choáng váng ngã lại trên ghế, cô
vỗ vỗ đầu, vẫn còn muốn chống vào cái bàn để đứng lên.
Trầm Tích Phàm đỡ lấy cô, quay đầu nói với Lâm Ức
Thâm: “Lâm Ức Thâm, anh mang bọn họ trở về đi, em đi khách sạn trực ban.”
Lâm Ức Thâm nghĩ một lát: “Bỏ đi! Hay là để tôi đi
cho!”
Cô cười khổ: “ Em không khiêng nổi tên Đinh Duy bất
động này đâu, công việc khổ sai này đành truyền lại cho anh, em đi trước đây!”.
——–
Buổi tối mùa đông thật lạnh, gió rít từng trận, Thẩm
Tích Phàm mới ra bên ngoài đã lập tức tỉnh táo, cô dường như cảm thấy có vài
giọt mưa rơi lại trên mặt, một lát sau,toàn bộ bầu trời thành phố bao phủ một
làn mưa bụi, đèn đường, đèn nê ông từ mọi quán xá, ánh sáng rực rỡ hòa
vào trong đêm đen, khiến cho con người ta cảm thấy cô đơn không duyên cớ.
Trước quán bar thỉnh thoảng có một vài đôi nam nữ đi
qua, tư tình không coi ai ra gì nghênh ngang trên đường lớn hôn nhau, cô gái
trẻ tuổi xinh đẹp kéo kéo theo một ông lão, líu ríu làm nũng. Một cô gái thanh
tú yêu kiều trước mặt cô đi ngược lại, một luồng hương thơm lưu lại trong không
khí thật lâu mà không tan —- là loại Le Feu D’Issey LIGHT của IsseyMiyake *
(*IsseyMiyake :là nhà tạo mẫu thời trang hiện đại
người Nhật Bản, chuyên thiết kế những bộ trang phục và nước hoa phù hợp với đủ
mọi phong cách và sở thích.
Le Feu D’Issey LIGHT tên tiếng trung là一生之火( Nhất Sinh Chi Hỏa) :loại nước hoa biểu tượng cho ngọn lửa mãnh liệt của
sự sống. (*^__^*)
Trong bầu không khí lan tỏa loại mùi vị mập mờ, ngả
ngớn, chán nản.
Cô rất muốn hỏi bản thân, tình yêu trong cái thành
phố này, rốt cuộc liệu có thiên trường địa cửu ?.
—–
Cô gái lễ tân nhìn cô trở về lấy thẻ quẹt phòng cảm
thấy kỳ quái: “Giám đốc Thẩm, hôm nay không phải giám đốc Đinh trực ban
sao?”
Cô đành phải cười cười: “Giám đốc Đinh “long thể bất
an”, tôi đến thay cậu ấy.”
Lấy thẻ mở cửa, vừa bỏ xuống túi xách, cô cảm thấy
bụng âm ỉ đau, trong lòng kêu to không ổn rồi, quả nhiên, cái điều con gái sợ
nhất đúng hạn lại đến.
Sau khi xử lý xong, cô dở khóc dở cười, lại đau đến
không còn sức cựa quậy, ghé vào trên giường, chộp lấy cái gối đem áp xuống dưới
bụng, nhân lúc còn hơi rượu mà mê mê man man ngủ thiếp.
Cô mơ một giấc mơ thật dài.
Trong mơ có Nghiêm Hằng, vẫn là bộ dáng năm thứ ba,
cười cười nói với cô: “Tiểu Phàm, anh phải kiếm thật thật thật nhiều tiền mới
có thể nuôi sống em, một con heo nhỏ này, cho nên hiện tại chờ anh học bài xong
đã.”
Cô vừa định trả lời, bỗng có một cô gái khác nói:
“Nghiêm Hằng, anh không phải đã sớm nói chia tay với cô ta sao?” Cô nhận ra
giọng nói này là của Cổ Ninh Uyển, xoay người hướng về cô ta hét to: “Cô nói
cái gì, anh ấy khi nào chia tay với tôi? Đều không phải là cô tới cướp đi sao,
nếu không làm sao anh ấy có thể thích cô được?”
Cổ Ninh Uyển buồn bực, dùng tay nhanh chóng đẩy cô,
cô đề phòng không được từ trên cầu thang ngã xuống, lúc sắp rơi xuống mặt
đất, một đôi tay đem cô đỡ lấy, cô nhìn một cái, là Hà Tô Diệp, anh nhíu mày
trách cứ cô: “Cô nhóc, làm sao không cẩn thận như vậy!”.
Nghiêm Hằng đứng ở chỗ rẽ, cùng Cổ Ninh Uyển sóng
vai, lạnh lùng nhìn cô, ngữ điệu không có một chút tình cảm, đều đều phát ra:
“Thẩm Tích Phàm, chúng ta đã chia tay rồi! Đừng mãi làm phiền tôi nữa!”.
Cô lập tức bị tỉnh lại, trên người mồ hôi lạnh chảy
ròng ròng, tóc mái mềm mại xõa ở trên trán, cô nhanh tay vén lên, sợi tóc ẩm
ướt mồ hôi trên trán, vuốt lên từng lọn từng lọn, giống cây châm.
Lúc này điện thoại vang lên, cô nhận ra, đó là nhân
viên bộ phận công trình, người ở đầu dây bên kia kêu lên lòng như lửa đốt: “
Sân khấu tuyên truyền cả bảng quảng cáo của Trung Vũ bị gió thổi lung lay, có
một ít đã rơi xuống gây hại vài thiết bị, Đinh giám đốc mau đến xem xem!” Không
cho cô cơ hội giải thích rõ, liền ngắt điện thoại.
Cô thở dài, bản thân đối với lần hợp tác này hoàn
toàn không biết gì cả, lúc này cũng chỉ kiên trì, may mà thư kí của Đinh Duy
còn ở lại, vào văn phòng cùng cô tìm một ít tài liệu, cô chú ý mặc thêm một lớp
áo, vừa đi vừa đọc, lúc tới nơi, trời đã gần sáng.
Khi ấy, vẫn còn mưa rơi, gió cũng cực lớn, khuôn mặt
của Thẩm Tích Phàm đã bị đông cứng tới không còn huyết sắc, xương sống thắt
lưng của cô dường như sắp sụp xuống tới nơi, cô thậm chí có thể cảm giác được
máu lưu động, sờ vào cái bụng nhỏ của cô, âm ỉ đau.
Mưa táp vào thân thể, có luồng khí lạnh xâm nhập
không dấu vết.
Cô rất đau đớn, ước gì ngất xỉu tại chỗ mà quên đi.
——–
Giám đốc Trương bộ phận công trình nhìn thấy cô
có chút ngạc nhiên, lại đành phải giải thích Đinh Duy bị bệnh, thật ra cô cũng
không để ý có thể trước cuộc họp tuyên truyền ngày mai những việc làm này có là
việc thiện hay không,mà để ý những điểm đáng ngờ trong cái phối cảnh của phương
án công trình này.
Quả nhiên nửa giờ sau, giám đốc phòng kinh doanh của
“Trung Vũ” hấp tấp chạy tới, phụ nữ hơn 30 tuổi, theo đó là khẩu khí nghiêm
khắc: “Giám đốc Trương, tôi hoài nghi một trăm phần nghìn đối với biểu hiện
trình độ của thi công của khách sạn các anh!”
Nữ giám đốc tận mắt nhìn công nhân đem những biển
quảng cáo này treo lên, lại cẩn thận kiểm tra một lần nữa, Trầm Tích Phàm cũng
vạn phần lo lắng, cùng giám đốc Trương leo lên leo xuống, kiểm tra
một lần lại một lần, để xác nhận.
Giữa lúc ấy, Nghiêm Hằng tự mình đến đây, cùng
giám đốc Trương nói chuyện nghiêm khắc khắt khe, toàn bộ quá trình chỉ nhẹ
nhàng liếc nhìn Thẩm Tích Phàm một cái, sau đó lại dời tầm mắt không lưu lại
dấu vết.
Cô biết,lúc Nghiêm Hằng đang làm việc, chính là
tuyệt đối sẽ không nể tình lưu mặt, nếu hôm nay là Thẩm Tích Phàm bản thân gây
ra sai lầm, anh sẽ nghiêm khắc chỉ trích cô, tuyệt không khách khí.
Nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu, trong lòng buồn
phiền, không phải vì bị tới trách móc, mà là cô bỗng nhiên cảm thấy Nghiêm Hằng
cách cô thật xa thật xa, xa tới anh đứng gần cô như vậy, thế nhưng không thấy
nổi cô không khỏe, khó chịu trên thân thể.
—–
Cuối cùng lúc 6 giờ sáng, hội trường rốt cục cũng
khôi phục đổi mới hoàn toàn, vài cái biển quảng cáo lại lần nữa di chuyển vị
trí, nhìn qua an toàn hơn.
Cô mới thở phào nhẹ nhõm, sờ sờ khuôn mặt đã bị lạnh
cóng tới không còn cảm giác, cô cảm thấy hiện tại nhấc từng bước chân cũng thật
khó khăn, không riêng gì cảm giác lạnh run, mà đau cả toàn trái tim, sắp chống
đỡ không nổi.
Nhưng, cô lại vẫn gắng gượng trụ vững.
Ở văn phòng, nữ giám đốc của “Trung Vũ” một mực chắc
chắn là do vấn đề của bộ phận công trình làm việc mới đưa đến tổn thất, Trầm
Tích Phàm đứng một bên cắn môi, sắc mặt tái nhợt, dường như là từng chữ một gằn
giọng mà nói ra: “Chẳng lẽ trước đây giám đốc Trương không cùng Trung Vũ
phía cô nói qua quy tắc, ví dụ như vấn đề biển quảng cáo treo cao mấy mét, hay
sân khấu phát biểu cố định như thế nào, giám đốc Trương phụ trách công
trình của khách sạn này nhiều năm, làm sao có thể sai lầm chút việc nho nhỏ như
thế này được?”.
Lần này, người phụ trách toàn bộ đều hiểu rõ, là
Trung Vũ do yêu cầu cái gọi là phối cảnh hợp lý, không thông qua khách sạn đồng
ý, tự tiện thay đổi phối cảnh thi công, lập tức tình hình thay đổi, cuộc chiến tranh
luận lẫn nhau lại bắt đầu.
Nhưng, những chuyện này vẫn đợi cho Đinh Duy trở về
xử lý, cô gọi điện thoại cho anh, may mà Đinh Duy đã nhích người đến khách sạn,
trong lòng cô tảng đá lớn mới được thả xuống.
——-
Dường như là cắn răng chống đỡ đi đến cửa sau, chuẩn
bị lái xe về nhà, Nghiêm Hằng đuổi tới, gọi cô lại: “Tiểu Phàm, sắc mặt em sao
lại tái nhợt như vậy, có phải bị bệnh rồi hay không?”
Bên ngoài trời lất phất mưa bụi, Thẩm Tích Phàm đứng
giữa làn mưa, áo khoác nỉ màu xanh lục tăng thêm khuôn mặt càng hiện ra nhợt
nhạt, cô chau mày: “Nghiêm tiên sinh, tôi không sao, cám ơn đã quan tâm, tôi đi
trước, tạm biệt.”
Nghiêm Hằng muốn gọi lại cô, cô cảm thấy bộ dáng vừa
rồi của mình cũng rất không thích hợp mà lái xe, tay vừa với, liền chui vào
trong một chiếc xe taxi, đoạn tuyệt trần thế mà đi.
Vài hạt mưa táp vào trên tay anh, lãnh lẽo thấu
xương, anh có chút ẩn ẩn dự cảm không tốt, Thẩm Tích Phàm hôm nay không phải cô
gái ngốc nghếch ngày xưa ấy, thời gian ba năm, một chút gì đó rốt cuộc cũng
không tìm được trở lại.
Tỷ như nói yêu khắc cốt, hận đậm sâu, cuối cùng đều
sẽ hóa thành tro bụi.
——
Thẩm Tích Phàm giống như là nghiêng ngả lảo đảo
xuống xe, sau đó đi được vài bước, mồ hôi lạnh chảy ròng, cô vịn vào cây trồng
ven đường của tiểu khu, thở gấp đứng một lúc, muốn cầm điện thoại gọi về nhà,
bảo mẹ tới đón mình, nghĩ lại, tối hôm qua bố mẹ nói đi thăm bà ngoại, phải
ngày mai mới về.
Cô có chút cố sức đi tiếp, xoa thắt lưng, hai bước
lại dừng, chân đã sớm nặng như đeo chì.
Bỗng nhiên, sau lưng bị vỗ vỗ nhẹ, tiếp đó chính là
giọng nói quen thuộc của Hà Tô Diệp: “Thẩm Tích Phàm, cô làm sao vậy?”.
Anh quay người cô lại, nhìn thấy khuôn mặt không còn
chút huyết sắc, môi bị cắn còn nhìn thấy cả tơ máu, tóc mái dày dày trước trán
nhỏ mồ hôi, ánh mắt lờ đờ, nhìn lại cô cong thắt lưng, cuộn lại thân mình, anh
có chút hoảng sợ.
Thẩm Tích Phàm vừa lúc túm chặt góc áo Hà Tô Diệp,
không tiếng động đưa mắt nhìn anh, có một tia gắng gượng, càng nhiều hơn đó là
bất lực, cô cảm thấy Hà Tô Diệp chính là cái phao cứu mạng của mình, sức nặng
thân thể của cô trọng tâm không tự chủ được hướng anh ngã, giọng nói nhỏ vụn:
“Đau… Đau… Đau chịu không nổi…”
Hà Tô Diệp xem qua trên vạn bệnh nhân, lúc ấy liền
biết cô đã bị làm sao, anh nhanh tay cầm lấy túi xách, một tay đỡ cô, một tay cầm
ô, nhẹ nhàng hỏi: “Có thể đứng được không? Còn gắng gượng nổi không?”
Thẩm Tích Phàm gật gật đầu, ngoại trừ một nụ cười
khó coi, mang theo hơi thở yếu ớt: “Hà Tô Diệp, có cái gì có thể cho tôi đỡ đau
không, tôi sắp chết rồi!”
Hà Tô Diệp dìu cô, bước đi thật chậm, kiên nhẫn an
ủi: “Đi tới nhà tôi, cũng không xa đây, một lát là tới.”
—–
Hà Tô Diệp trước tiên giúp cô nằm ở trên giường, sau
đó từ trong thư phòng đem ra một cái hộp, tiếp đến lấy ra mấy cây châm, có cái
rất dài, có cái chỉ có một mẩu, đầu kim tròn tròn, bén nhọn, anh cẩn thận dùng
cồn sát trùng qua, chuyển hướng vào Thẩm Tích Phàm; cô vừa thấy mặt lập tức đen
sì, đáng thương chua xót nói: “Hà Tô Diệp, tôi không muốn bị châm….”
Anh không nghe cô kháng nghị: “Quay lưng về phía tôi
nằm úp xuống, đem áo vén lên!”.
Cô đành phải nghe theo, nhỏ giọng hỏi: “Là toàn bộ
áo sao?”
Hà Tô Diệp trừng cô: “Đương nhiên, bằng không làm
thế nào có hiệu quả.” Sau khi nói xong, Thẩm Tích Phàm phát hiện khuôn mặt anh
hơi hơi phiếm hồng, anh vội vàng giải thích: “Cô là bệnh nhân, tôi là bác sĩ…”
Anh xuống tay, châm thứ nhất là huyệt thừa tương,
châm thứ hai chậm rãi đâm vào huyệt Đại chuy, từ từ tiến châm, châm thứ ba
nhanh chóng đâm vào đốt xương thứ 17, hướng xuống đâm, day truyền, rồi rút
châm,Thẩm Tích Phàm bị đau, nhè nhẹ kêu lên một tiếng, anh an ủi cô: “Chịu khó,
nghe lời đi!”. Sau đó lấy kim châm cứu đâm vào huyệt thừa sơn, rồi tam tiêu du,
thận du, khí hải du.
Thủ pháp của anh thuần thục, nhưng đối mặt là Thẩm
Tích Phàm, anh xuống tay có phần do dự, nhìn khuôn mặt của cô khẽ nhíu mày, anh
biết, cho dù là làm lại toàn bộ quá trình chầm chậm đâm châm vào, đều sẽ đau
như thế, dù vậy, anh vẫn lo lắng khi cô kêu đau.
Có lẽ qua hai mươi phút, thân thể Thẩm Tích Phàm dần
dần lấy lại được cảm giác, bụng dưới cũng không đau lạnh âm ỉ trở lại nữa. Trên
khuôn mặt từ từ lại có huyết sắc, anh nhè nhàng lấy ra vài cây châm, giúp cô
đem áo kéo xuống, hỏi ân cần: “Hiện tại, cảm giác thế nào?”.
Thẩm Tích Phàm thở ra một hơi bình thường: “Thật sự
tốt hơn nhiều, cám ơn anh.”
Anh mỉm cười, đem châm cùng cồn sát trùng xử lí tốt,
cất trở lại hộp, dặn dò: “Cô trước tiên nằm nghỉ một lát, tôi đi mua vài thứ,
một lúc sẽ quay trở lại.”
Anh đi rồi, Thẩm Tích Phàm ôm cái gối đầu, nằm ở
trên giường tò mò đánh giá căn nhà của Hà Tô Diệp; nhẹ nhàng, thanh sảng, sạch
sẽ, có câu người nào nhà nấy, cô có chút kìm lòng không được, xỏ giày bước
xuống đi loạn, thấy trong thư phòng của anh có một chiếc laptop loại notebook,
sau đó một đống lớn sách dược, còn nữa chính là cuốn tiêu bản của thuốc đông y.
Cô đi đến bàn làm việc, thấy trên mặt có chồng giấy
tờ toàn bằng Tiếng Anh, cô đọc, liếc mắt một cái liền phân biệt ra là
University of Pennsylvania, lại chớp hai mắt, sắc mặt khẽ biến, rõ ràng chính
là đơn làm visa cho tu nghiệp sinh, Hà Tô Diệp, anh muốn ra nước ngoài sao?.
——
Hà Tô Diệp ra khỏi tòa nhà, liền phát hiện bản thân
trong lúc vội vàng đã quên đem theo ô, may mắn mưa rơi một lát đã nhanh chóng
ngớt, mới vừa đi tới cửa siêu thị, điện thoại bỗng vang, vừa thấy là Lí Giới,
anh lập tức nhận máy.
Lí Giới bất đắc dĩ: “hà Tô Diệp, sắp đến trưa tới
nơi rồi, anh thế nào còn chưa đến?”
Hà Tô Diệp cười cười giải thích: “Bỗng dưng có việc
đột xuất, chi bằng, giúp anh giải thích với ngài Andy.”
Lí Giới thở dài: “Nhưng người ta nhìn trúng anh,
không đi làm thế nào đây,haizz, thôi bỏ đi, em biết anh có chừng mực, khẳng
định là chuyện rất khẩn cấp, sau khi mọi việc xong xuôi tự anh cùng lão giáo sư
giải thích nhé, việc này em giúp anh không nổi đâu!”
Hà Tô Diệp ngắt điện thoại, nhớ tới hôm qua ngài
Andy cùng giáo sư để cho anh từ từ suy nghĩ tới việc được nhà nước cử ra nước
ngoài, một trận phiền não không có lý do ùa về, anh cảm thấy bản thân có vướng
bận, đi không được, từ chối không được ràng buộc của chính mình , không bằng
không đi thế là xong.
———
Thẩm Tích Phàm đang ở trong phòng du ngoạn, bỗng
nhiên nghe được âm thanh tiếng chìa khóa, giật mình một cái phi lên giường,
ngoan ngoãn nằm xuống, Hà Tô Diệp mang theo một cái túi lớn gì đó đi vào, hướng
về phía cô mỉm cười chui vào nhà bếp.
Chỉ trong chốc lát, bên trong căn phòng tỏa khắp một
mùi hương ngọt ngào, có chút gay mũi, nhưng hương vị thật ấm áp, Thẩm Tích Phàm
đang ở trong sự nghi hoặc, bỗng thấy Hà Tô Diệp bê một cái bát đi tới, đưa cho
cô: “ Uống hết rồi, có thể sẽ tốt hơn nhiều.”
Thẩm Tích Phàm nhìn thứ nước hồng hồng, có chút mùi
thơm cay cay bay vào trong mũi, liền uống một ngụm nhỏ, phát ra cảm thán: “Thật
thơm nha! Hà Tô Diệp, đây là cái gì vậy?”.
Hà Tô Diệp ngồi ở mép giường, bình tĩnh nhìn cô: “Là
nước gừng đường đỏ, đường đỏ tính ôn, vị ngọt, nhập tì, còn có ích khí bổ
huyết, kiện tì noãn vị, điều hòa bên trong giảm đau, tác dụng hoạt huyết hóa ứ,
mà vừa rồi cô bị dính nước mưa, dùng trà gừng đường đỏ sẽ loại trừ hơi lạnh,
phòng ngừa cảm cúm.”
Cô cười rộ lên: “Hà Tô Diệp, anh chính là một
cái kho thuốc cổ truyền, uống được lắm!”.
Uống trà từng ngụm từng ngụm, trong lòng ấm áp, khóe
mắt không khỏi có chút ẩm ướt.
Từ nhỏ đến lớn, cô đến ngày gặp người bạn tốt của
chị em này, đều đau đến chết đi sống lại, cô biết không có gì to tát cùng lắm
thì đành phải cố chịu đựng, chính là không nghĩ tới, Hà Tô Diệp sẽ lo lắng
thành ra như vậy, ngay cả kỹ thuật đâm châm vào người đều cực nhẹ, cô cảm thấy
bản thân được quan tâm, cuối cùng trái tim nhỏ bé lại được che chở, thật lâu
rồi cho tới bây giờ, cô đều chưa từng hưởng qua cái sự quan tâm ưu ái như vậy.
Giống như chiếc khăn quàng cổ thô sợi mà ấm áp trong
mùa đông, lại giống như loại hồng trà mát lạnh thanh dịu trong mùa hè oi ả, Hà
Tô Diệp luôn luôn đúng lúc như vậy mà xuất hiện, trong những thời khắc cô cần
anh nhất, nhìn thấy nụ cười của anh, bên má là cái lúm đồng tiền nhỏ sâu, thì
cô liền cảm thấy thật an tâm.
Bỗng nhiên rất muốn biết độ ấm ở trong lòng bàn tay
của anh, có phải vừa đúng là ánh mặt trời của buổi chiều hai mươi tư độ hay
không nhỉ!