Yêu Em Không Cần Vội (Khuynh Thành Là Em)

Chương 60




Mặc dù tự nhủ rằng nhất đinh phải tin tưởng anh nhưng trong lòng Băng Hi không thể nào vứt đi được cái suy nghĩ trong lòng, chính là muốn biết sự thật. Trong lòng còn đang đắn đo có nên gọi cho anh hay không thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Giữa không gian yên tĩnh, lạnh lẽo đáng sợ này tiếng chuông lại càng trở nên lảng lót, chói tai. Bàn tay cầm chặt điện thoại đến nỗi tay đã trắng bệch, nhưng Băng Hi lại không hề cảm thấy gì, trong lòng bây giờ ngoài cảm giác rối bời thì cũng chỉ có rối bời.

Người bên kia dường như rất kiên trì, nếu cô nhấy quyết không nghe thì nhất định không từ bỏ ý định gọi. Phải làm sao? Ai nói cho cô biết bây giờ cô phải làm sao? Trong lòng vô cùng mâu thuẫn, cô rất muốn nghe, nghe giọng nói ấm áp đầy quan tâm của anh, chỉ có điều cô lại không dám nghe, không dám nghe vì cô sợ lại lần nữa nghe lời nói đau lòng.

Tiếng chuông vẫn không ngừng reo vang thúc dục cô. Một lúc sau, Băng Hi mới giơ ngón tay run rẩy, lạnh buốt của mình ra khẽ chạm vào nút nghe. Lập tức bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng, trầm thấp rất dễ nghe của anh.

" Đã về chưa? Khi nào về, gọi tôi tới đón em"

Tại sao, tại sao nghe những lời nói quan tâm này lòng cô lại đau đớn như vậy? Cô không thể phủ nhận nghe giọng nói của anh, lòng cô rất yên bình, nhưng cũng cảm thấy rất đau đớn. Đôi môi hơi mở, run rẩy khiến cô một lúc sau mới có thể lên tiếng nhưng giọng nói này, cô phát hiện ra nó lại yếu ớt

vô cùng.

"Tú Khang."

"Ừ."

Băng Hi khẽ cắn môi, ánh mắt chuyển động cúi xuống nhìn chân mình đang di di trên mặt đường lạnh lẽo. Cô khẽ hít vào một hơi thật sâu, nói ra điều mà mình muốn biết.

"Anh biết đúng không? Một phần kí ức kia... anh đã biết từ trước đó, có đúng không?"

"Ừ."

Bên tai là tiếng nói khe khẽ của anh, nhẹ nhàng đầy từ tính. Vậy mà trong lòng cô lại giống như có lưỡi dao đâm vào, nặng nề, đau buốt. Anh dối cô, tại sao lại phải dối cô? Đâu phải lỗi do anh gây ra, vậy sao vẫn phải dối cô như thế? Là anh muốn cô phải tin tưởng anh, tin tưởng tuyệt đối. Còn bây giờ, anh muốn cô phải tin tưởng anh như thế nào đây? Sao lại có thể đối xử với cô như vậy?

Càng cô tỏ ra trấn tĩnh bao nhiêu, cơ thể cô lại càng run rẩy, bàn tay cô lạnh toát, cứng đờ đến suýt chút nữa thì không cầm chắc được điện thoại. Cuối cùng, đều không thể kìm chế được nữa, nước mắt cùng nhau lần lượt rơi xuống. Khóc rồi, cô lại rơi nước mắt vào tình huống này. Nước mắt lại hóa thành từng giọt, rơi xuống, hòa quyện cùng nhiệt độ bên ngoài mà trở nên lạnh buốt. Cũng giống như lòng cô bây giờ vậy. Cho đến cuối cùng, cô lại không kìm chế được bản thân mình, không chút để ý mà khóc nấc lên.

Không biết là không khí nơi đây quá vắng lặng, yên tĩnh hay là cô khóc quá to mà đến mức tiếng khóc của cô vang lên bên tai anh hết sức rõ ràng, rõ ràng đến mức trái tim anh cũng không thể chịu nổi. Bàn tay anh nắm chặt điện thoại, lộ rõ từng khớp xương. Chỉ có thể đứng đây nghe cô khóc là một loại cảm giác bất lực, đau đớn đến nhường nào. Nghe mỗi tiếng nức nở của cô lại giống như dao cứa vào lòng, vô cùng khó chịu. Đến lúc giọng nói của cô một lần nữa vang lên anh mới phát hiện giọng cô cũng đã lạc hẳn đi.

"Tại sao? Tin tưởng anh như vậy, cuối cùng lại lừa em?"

Trong đêm tối, thân thể mỏng manh cứ như vậy run lên không ngừng, không thể phân biệt được là vì cô đang khóc hay là do nhiệt độ lạnh lẽo bên ngoài. Cứ như vậy mà nghe tiếng gió thổi bên tai, không hề nhận thức được là thời gian đã trôi qua bao lâu. Bỗng bên tai cô truyền đến hơi thở có chút gấp gáp, sau đó là giọng nói có chút trầm khàn của anh vang lên.

"Em đang ở đâu?"

"Không biết... em muốn ở một mình."

Không đợi anh lên tiếng, Băng Hi lập tức ngắt điện thoại. Cô hiện tại không muốn gặp ai, nghe bất kì lời nói nào. Thật sự rất muốn yên tĩnh một mình.

Cô phải đi đâu đây? Đến lúc này cô mới phát hiện ra đôi chân này vì đứng trong gió lạnh đã trở nên tê cứng từ lâu. Một mình lết từng bước trên con đường xa lạ mà không khỏi cảm thấy cảm giác lạnh lẽo bao trùm cơ thể. Khẽ nở một nụ cười giễu cợt, đôi chân này vẫn phải tiến về phía trước, không thể nào cứ phơi mình trong sương lạnh được. Ánh đèn mờ nhạt cuối cùng cũng không thể chiếu tới thân hình nhỏ bé kia đang dần hòa tan vào sắc đêm mà trở nên mờ nhạt.