"Bất quá tôi khiến hắn trở thành chị gái em."
Đọc xong tin này cô không nhịn nổi bật cười thành tiếng. Thấy người kia nhìn cô với ánh mắt đầy mờ mịt, Băng Hi liền giơ điện thoại cho Tử Ngôn đọc nội dung. Kết quả là mặt anh từ trắng bệch chuyển sang đỏ rồi lại tím đen lại, ánh mắt nhìn vào màn hình điện thoại như muốn tóe lửa. Sau đó Tử Ngôn đột nhiên bột phát, gằn giọng nói.
"Anh yêu bạn trai em chết đi được!"
Lời vừa thốt ra từ miệng Tử Ngôn, Băng Hi từ đầu là tròn mắt nhìn rồi khẽ chớp chớp, sau đó ý cười càng rõ hơn. Dáng vẻ cô bây giờ thực hợp với lưu manh ngoài đường.
Băng Hi nhướn mày tỏ rõ ý chòng ghẹo tiến gần về phía anh, ngón tay chạm vào cằm anh khẽ đẩy lên vẻ ngắm nghía. Cuối cùng, cô nheo mắt nhìn gương mặt kia, dáng vẻ thâm sâu nói.
"Có nghĩa là anh đồng ý trở thành chị gái em?"
Tử Ngôn bị lời nói của cô làm cho nhất thời á khẩu. Anh thực sự không ngờ sống từng hai mấy năm, hôm nay lại bị một cô nhóc mặt còn búng ra sữa này đùa giỡn trên tay như vậy. Mà cô gái này cũng thực quá ngông cuồng, rõ ràng tính cách này là được quá nuông chiều nên cô mới vô pháp vô thiên như thế.
Hơn nữa anh cũng cảm thấy vô cùng tò mò, vì câu nói nửa đùa nửa thật của anh, cô lại không hề chần chừ mà nói cho người đó biết. Khi thấy nụ cười của cô lúc nhìn màn hình điện thoại thì anh biết mình đã chẳng có hy vọng.
Điều gì khiến cô gái này tin tưởng vào anh ta như vậy? Còn người đó có gì mà khiến cô lại tin tưởng tuyệt đối như vậy? Mãi cho đến sau này khí gặp được ban trai cô anh mới nhận ra rằng chỉ tình cảm anh dành cho cô đã không thể sánh bằng cậu ta, chỉ lúc đó anh mới tâm phục khẩu phục nhìn hai người nắm tay nhau nắm tay nhau bước vào lễ đường.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của Tử Ngôn, Băng Hi liền giơ tay xua xua trước mặt anh nói.
"Chẳng nhẽ bị dọa cho lạc hồn?''
Lúc này Tử Ngôn mới định thần lại, sau đó chân mày khẽ nhíu lại nhìn cô gái trước mặt, nghiêm giọng nói.
"Tôi vẫn chưa biết tên em."
"Băng Hi."
"Băng Hi?"
"Tên lạ lắm sao?"
"Ừ. Lần đầu thấy. Quái dị."
"Tiểu Tử, tôi thấy anh hợp với tên này đấy."
...
Tại phòng ăn, bầu không khí im lặng vô cùng vì ai tới đậy cũng nhìn Băng Hi với ánh mắt dò xét cùng thăm dò. Nghe nói đồ ăn ở công ty rất ngon nên cô mới kéo hai người này tới nhưng không ngờ vừa bước vào liền thu hút bao nhiêu sự chú ý. Bị nhìn đến mức Băng Hi cảm thấy ngượng ngập, cô liền nhìn Dương Phong cầm lấy tay áo anh khẽ dựt dựt, thấy vậy Dưng Phong vẫn đạm nhiên nhìn cô khẽ nhếch môi.
"Em còn muốn ăn cơm công ty nữa không?"
"Biết thế này tôi đã chẳng theo hai người tới." Tử Ngôn ngồi bên cạnh cũng nhíu mày xen vào. Băng Hi nghe giọng trách cứ này liền trừng mắt lên.
"Tiểu Tử anh nói nhiều cái gì, mau đi lấy cơm đi."
"Ai là Tiểu Tử? Gọi tôi là Tử Ngôn."
"Mau đi lấy đồ ăn!"
Cuối cùng Tử ngôn mang khuôn mặt xám xịt đi lấy đồ ăn. Dương Phong ngồi cạnh nhìn Băng Hi, đáy mắt mang theo chút ý cười trầm giọng nói.
"Cậu ta rồi cũng có ngày bị em làm cho tức chết."
"Dương phong, anh là ông chủ thì đừng để cậu ta được đằng chân lân đằng đầu. Hôm nay em thay mặt anh dạy dỗ lại tên Tiểu Tử đó phòng họa sau này."
"Hừ. Ai thèm chứ. Có cho tôi cũng không cần."
Tủ Ngôn lấy đồ ăn về nghe thấy câu nói của cô gái này mà trong lòng tức giận không thôi. Cô từ trong ra ngoài cái gì cũng tốt đẹp duy chỉ có lời nói cứ mỗi lần thốt ra lại khiến anh tức điên chỉ muốn lôi cô ra cho một trận đòn xứng đáng mới thỏa đáng.