“Chị có cần lắm không?”
“Rất cần, chị dùng nó để dự buổi tiệc tối nay. Nó rất quan trọng.”
“Em cũng rất cần. Nếu không phải là nó thì đôi giày khác đều không được.”
“Có chuyện gì vậy?”
Linh Uyển từ nhà vệ sinh trở về nhìn không khí căng thẳng giữa hai người liền biết chắc có chuyện chẳng lành. Cuối cùng Linh Uyển đành lên tiếng hỏi nhân viên đang đứng ngây ngốc ở đó. Cô nhân viên như sắp chết vớ được cọc liền vội giải thích.
“Tiêu tiểu thư, là hai vị này cùng muốn mua 1 đôi giày nhưng lại chỉ có đúng một đôi duy nhất nên không thể…”
Đến lúc này người nhân viên liền ngập ngừng rụt rè nhìn hai người. Biết làm sao được, một người là đại minh tinh không thể đắc tội, một người là bạn của cô chủ lại càng không thể động đến, nhân viên nhỏ bé như cô làm sao dám đắc tội với cả hai đây?
“Tiêu Linh Uyển, đây là bạn cô sao?”
“Đúng vậy.”
Vừa nghe đến Băng Hi và Linh Uyển có quan hệ, cô ta liền thay đổi sắc mặt từ nụ cười thân thiện vừa rồi đã chuyển sang cái nhìn đầy khinh bỉ.
“Bạn cô đúng là giống cô, cái gì cũng tự cho mình là tốt đẹp mà kiêu ngạo.”
Nghe xong câu nói này, không chờ Linh Uyển phản bác lại, Băng Hi lập tức lên tiếng, ngay cả giọng điệu và khí chất đều toát lên vẻ cao ngọa mà lạnh lùng.
“Vậy cô thử nghĩ xem cô tốt đẹp ở chỗ nào?”
“Dựa vào gì cô lại đi tranh giành đồ với tôi, trừ phi cô…”
Giọng nói của cô ta bỗng đông cứng lại, ánh mắt kinh ngạc khiến cô ta nói không nên lời khi nhìn dưới chân của Băng Hi. Linh Uyển cũng thấy kì lạ đưa mắt nhìn theo, thực sự cũng bị dọa cho bất động.
“Marvellous love – affair?”
***
Linh Uyển ngồi trên xe, tâm trạng sung sướng không dứt. Cứ nghĩ đến vẻ mặt nhợt nhạt, hết đỏ lại tím vì tức giận của Lục Nghi cô lại thấy thỏa mãn vô cùng. Nhưng người ngồi bên cạnh lại mang tâm trạng hàn toàn khác.
Băng Hi trầm tư nhìn chiếc lắc chân, những viên kim cương xanh phát ra thứ ánh sáng dịu dàng như đang vuốt ve trái tim cô, vo cùng dễ chịu.
“Chiếc lắc này là Marvellous love – affair?”
“Đúng vậy. Vô cùng nổi tiếng đó. Người muốn có nó đâu phải dễ dàng gì.”
“Ừm. Mà cậu quen cái cô Lục Nghi kia?”
“Quen biết gì. Mình và cô ta cùng chung trường mà thôi.”
“Oh!”
Băng Hi tỏ vẻ kinh ngạc khẽ gật đầu tán đồng, giọng nói mang theo vài phần là đùa cợt, vài phần là châm chọc.
“Xem ra cậu cũng đắc tội với không ít người nhỉ?”
“Không có gì, tôi còn phải học hỏi cậu nhiều. Dương Băng Hi.”
“Không cần khách sáo.”
“Bây giờ chúng ta đã có kẻ thù chung rồi.”
“Vì đôi giày?”
“Không phải.”
Linh uyển bí hiểm nheo mắt nhìn cô, sau đó ánh mắt chuyển xuống nhìn chiếc lắc kia, cất giọng nói như phóng viên vừa săn được tin.
“Mấy tháng trước cô ta đã ước ao chiến lắc này rồi. Nghe nói cô ta đã bán thân cho người đàn ông có khả năng giúp cô ta mua nó.”
Nói đến đây, Linh Uyển khẽ lắc đầu ngán ngẩm, vẻ mặt có chút thương tiếc sau đó mới nói tiếp:“ Biết không thể có được đồ mình muốn, cô ta liền quay mặt chiojc tức ông ta.”
“Rồi sao nữa?”
“Số câ ta cũng may thật, trong lúc chạy trốn, cô ta liền ôm đại một người đàn ông. Thực không ngờ người đó còn có quyền hơn kẻ mà cô ta muốn dựa dẫm.”
“Sao cậu biết được chuyện này?”
“Bạn mình là phóng viên, cậu ta cũng tình cờ ở đó nên mới biết được chuyện này.”
Câu nói này khiến Băng Hi cảm thấy kì lạ, nếu như đã là phóng viên thì tin này chắc chắn đã phải ên trang nhất của báo rồi đấy chứ sao đến tận bây giờ vẫn chưa có tin tức gì. Dường như thấy được thắc mắc của cô, Linh Uyển cũng tỏ vẻ không hìa lồng đáp lại.
“Biết làm sao được. Người đàn ông đó quyền lực như vậy cậu ta đến cả hình còn không dám chụp, tên của người đó cậu ta cũng không dám nói. Tên phóng viên quèn đó sao có thể quen biết mình được nhỉ?”
Băng Hi trầm lặng không nói gì, cô không hề tán thành những việc làm của Lục Nghi một chút nào. Rõ ràng trong làng giải trí đầy trụy lạc đó, cô ta đã bị vật chất mua chuộc nên mới trở thành như vậy. Bông hoa cho dù có đẹp đến đâu, nát rồi thì chỉ có thể nhìn nó héo tàn theo thời gian mà thôi.
“Cậu đang không phải thương xót cho cô ta đấy chứ?”
“Tôi đang vui mừng vì bỗng nhiên có thêm kẻ thù đấy, làm gì còn thời gian mà thương xót.”
“Đúng vậy. Sau này cãi nhau với cô ta, mình sẽ gọi cậu tới.”
“Cậu có ngậm miệng lại không hả.”
Trên suốt quãng đường vẫn không ngừng có tiếng cãi nhau vang lên…