Đứng nhìn chiếc sofa mà người nào đó hôm qua đã nằm. Tại sao cô không ngủ thay anh ở đây nhỉ? Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Băng Hi liền cảm thấy hối hận, cô đâu có thói quen bị ngược đãi. Khẽ lắc đầu cô xoay người trở về phòng mình.
Khi cô đang cố đẩy người anh sang bên cạnh thì bất ngờ bị bàn tay anh giữ lấy, ánh mắt nhìn cô vẫn hiện lên sự mệt mỏi.
"Em đang làm gì?"
"Ngủ"
"Thế thì nằm im đi!"
Sau đó cô liền bị anh kéo nằm xuống không thể nhúc nhích, cô cũng không dám động đậy đành nằm im để mặc cho anh vẫn còn đang nắm tay cô. Mọi góc cạnh trên khuôn mặt anh đều rất hoàn hảo, mải ngắm đến mức bỗng nhiên tay cô bị một lực bóp mạnh truyền đến đau nhói.
"Ngủ!"
Anh không hề mở mắt nhưng cô lại có cảm giác anh luôn biết những gì cô làm. Vì thế Băng Hi rất ngoan ngoãn mà nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau thức dậy đã thấy chỗ bên cạnh mình trống trơn, chắc anh đã rời khỏi đây từ rất lâu rồi. Băng Hi lười nhác bước ra khỏi phòng, từng bước nhẹ nhàng tiến về phía phòng khách.
"Mạc Ngôn, là việc của cậu tôi không quan tâm"
Vốn định quay trở về phòng nhưng câu nói vừa rồi khiến bước chân cô khựng lại. Người mà anh vừa nhắc tới là Mạc Ngôn?
"Cậu nên thả con bé về nếu không tôi đảm bảo chú Tiêu sẽ phái người đến chặt chân cậu"
"..."
"Có muốn hay không chẳng phải đều do cậu hay sao? Liệu mà sắp xếp"
"..."
"Lại đây!"
Không biết anh đã phát hiện ra cô đã đứng đó từ khi nào? Băng Hi bèn bước tới gần anh ngồi xuống bên cạnh. Bỗng tay cô lại bị một lực kéo lại gần, Băng Hi dùng sức vùng vẫy giằng tay ra khỏi bàn tay kia. Nhưng cô càng dãy thì lại càng bị anh giữ chặt trong lòng. Cô rõ ràng không chống lại nổi anh nên đành dừng lại thở gấp nói.
"Buông".
"không".
"Hai người cấu kết với nhau lừa em."
Băng Hi ngồi trong lòng, trừng mắt lên nhìn nhưng anh vẫn mặc kệ khẽ xoa hai bàn chân lạnh buốt của cô, thản nhiên nói.
"Tôi không lừa em. Có thì cũng là tên Mạc Ngôn kia."
"Còn đổ hết lên đầu anh ta. Anh...". Còn chưa để cô nói hết anh đã cắt ngang.
"Thứ nhất em không hỏi tôi và Mạc Ngôn quan hệ như thế nào. Thứ hai chuyện tôi và Mạc Ngôn biết nhau là cậu ta không nói cho em biết. Thứ ba..."
Anh bỗng dưng dừng lại, đôi mắt đen lạnh nhìn cô lại mang chút gian tà cùng nguy hiểm. Cô cũng nhìn lại anh hỏi.
"Thứ ba thì thế nào?"
"Thứ ba em tưởng tôi lừa em sẽ để em biết dễ dàng như vậy sao?"
Câu nói này của anh lại càng khiến cô cảm thấy không ổn bèn rụt chân lại nhưng chân lại bị bàn tay của người nào đó nắm chặt. Không để cô tiếp tục dãy anh lại nói tiếp chậm rãi từng từ phả vào tai cô.
"Khi em biết được hậu quả nhưng vẫn tự mình sa vào... đó mới chính là lúc tôi đang lừa em".
Băng Hi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen sâu thẳm mà thâm trầm của anh cũng đang nhìn cô. Nhưng cô lại không nhìn được mọi ý nghĩ của anh bây giờ cuối cùng để mình tựa vào người anh hỏi.
"Cô gái mà anh nhắc lúc nãy là ai?"
Mặc dù cảm xúc của câu nói này rất thản nhiên nhưng anh thấy được chiếc áo sơ mi của mình đang bị người trong lòng mình nắm đến nhăn nhúm. Đáy mắt thấp thoáng ý cười nhìn cô.
"Linh Uyển. Nó bị Mạc Ngôn bắt đi"
Đối với câu trả lời vừa rồi cô cũng không hỏi gì thêm, cô vẫn ở trong lòng anh như cũ nhưng khóe miệng nhỏ nhắn kia lại chậm rãi nhếch lên. Biểu cảm của cô bị ạnh thu hết lại trong tầm mắt, rõ ràng nụ cười vừa rồi chính là giảo hoạt, vô cùng giảo hoạt.