Rất khó hình dung cái cảm giác không còn là trinh nữ.
Đương nhiên, trong tình huống không kịp tìm một người đàn
ông để loại bỏ cái lớp màng mỏng đó, lạc hồng của ta đành phải ‘đáp’ trên ga trải
giường của Lâu công tử, có điều ta dễ dàng xua tan nghi vấn của hắn. Ta bảo hắn
rằng, bởi vì đàn ông rất thích nhìn thấy ‘máu’ của phụ nữ, bởi vậy ta đã đến bệnh
viện để ‘sửa sang’ lại màng trinh của mình, để mỗi một người tình của ta đều cảm
thấy vui sướng trọn vẹn, đều thấy bản thân mình được làm người đầu tiên và duy
nhất. Nhưng mà chắc là hắn không tán thành cách làm của ta, bởi vì hắn chẳng có
vẻ gì là hớn hở cả.
Có điều, mặc kệ hắn.
Bây giờ là mười giờ sáng, thân là bạn tình của hắn, ta đương
nhiên có lý do đi làm muộn. Hắn đã đến công ty trước, cho phép ta sau giờ trưa
mới phải đi làm, ta bèn trở về nhà mình tắm rửa kỳ cọ lần thứ hai.
Thành thật mà nói, ta cũng chẳng thấy khoái cảm gì mấy. Có lẽ
vì cố sức biểu hiện vẻ gợi cảm lão luyện, cho nên không có thời gian để mà mụ mị
trong bầu không khí tán tỉnh của hắn, cũng chưa thấy cái gì gọi là hưởng thụ hết,
bất quá, cũng tàm tạm, về cơ bản ta chưa từng nếm trải mùi vị này, chỉ là trước
đây xem phim, đều thấy dáng vẻ hồn tiêu phách lạc của nam nữ trên giường, nên mới
nghĩ rằng thể nghiệm của bản thân ta không bằng họ. Chỉ thấy đau.
Có lẽ sau này sẽ đỡ hơn. Lâu công tử đích thực rất biết vuốt
ve khiêu khích, đêm qua mặc dù không lý tưởng như ta tưởng tượng, nhưng cũng có
lúc hừng hực như lửa, chí ít phương diện đó của hắn cũng thú vị, cho dù ta
không đạt được một phần mười của hắn.
Hắn nhất định là cảm nhận được, nếu không hắn sẽ không kích
thích nhiệt tình của ta thêm lần nữa; nhưng cơn đau của ta còn đang âm ỉ, toàn
bộ phản ứng nhiệt tình chỉ là phối hợp với hắn biểu diễn mà thôi, chẳng biết có
lừa được hắn hay không, dù gì sau đó hắn cũng ngủ say như chết. Khi đó, ta mới
ngồi dậy nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Tình yêu kiểu này không hề đẹp đẽ tí nào, có lẽ ta nên tìm
người đàn ông thứ hai để thử xem sao, nhưng trong thời gian ngắn thì không được!
Ta cảm thấy cái thất vọng nhiều hơn cái đạt được. Nhưng vì sao thế gian vẫn có
nhiều người liều lĩnh vì cái thứ tình yêu này? Nhất định là còn có một chút đẹp
đẽ nào đó mà ta chưa lãnh hội được.
Ra khỏi phòng tắm, ngắm nhìn cơ thể trần trụi của mình trong
gương, thấy có mấy vết hôn và mấy chỗ thâm tím; giống như trước đây khi còn ở
chung với mẹ, mỗi lần ba đến, đều sẽ nhìn thấy những thứ tương tự trên người mẹ.
Đây thực sự là một hành vi dã man, nhưng đại đa số mọi người đều thích thú với
nó, cho nên ta không thể nào ‘phủ quyết’ khoái cảm của hành vi tình dục này được.
Ta nghĩ tâm tình phức tạp của mình vẫn chưa bình phục trở lại,
bằng không ta đâu có cảm giác tim loạn nhịp và lòng rầu rĩ như thế này. Màng
trinh đối một cô gái mà nói, vẫn là thứ vô cùng quan trọng; cho dù nó chẳng có
chút tác dụng gì.
Một lần nữa hóa trang mình thành một bình hoa xinh đẹp gợi cảm,
ta phải tiếp tục ra chiến trường chiến đấu thôi.
Tô son xong, một cuộc điện thoại gọi đến phá tan thế giới
yên tĩnh của ta.
“A lô, Nhậm Dĩnh nghe.”
“Dĩnh nhi, ba đây. Ba đang ở Đài Bắc, đến nhà hàng ăn trưa với
ba!”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói uy nghiêm nhưng đầy
chìu chuộng của ba ta. Ta giật thót mình:
“Sao ba lại lên đây?”
“Lên thăm con! Mau tới đây, buổi chiều ba còn phải đi đánh
golf, giờ ba đang ở Khải Duyệt.”
“Ai đi theo ba vậy?” Ta chải mái tóc dài.
“Muốn nói gì đây?” Giọng ba không được vui.
“Bà xã thứ mấy theo ba đến Đài Bắc?”
“Không có! Ba đặc biệt đến thăm con thôi, kêu bọn họ đi theo
làm cái gì? Con gái ngoan, đến đây mau lên.”
Ta đành phải nhận lời. Ông ấy thực sự quá rảnh rỗi, nên mới
có thể không có việc gì cũng lên Đài Bắc thăm ta, còn nhân tiện đi đánh golf nữa
chứ.
Trong đám con cái của ông, chỉ có mình ta là con gái, hơn nữa
lại không theo họ cha; nguyên nhân là vì mẹ ta không đồng ý. Mẹ từ trước đến
nay luôn cho rằng ta là cốt nhục của bà, là sự tiếp nối của cuộc đời bà, cho
nên kiên quyết nuôi ta bằng chính đồng tiền mình kiếm được, cự tuyệt đề nghị trợ
cấp của ba. Tư tưởng của mẹ rất lạ lùng. Cuộc đời bà đã bán cho ba ta, chưa bao
giờ từng có suy nghĩ khác, thế nhưng khi ta sinh ra, bà liền nảy sinh tính độc
chiếm 100%. Cho rằng ba không nên nhúng tay quản bất cứ chuyện gì của “con gái
bà”, bởi vì ngay từ đầu bà chỉ bán thân thể của mình, chứ không bán con gái.
Ba ta muốn bỏ tiền ra nuôi con gái còn phải dùng cách lén
lút dấm dúi. Ông có bảy đứa con, sáu đứa con trai đứa nào cũng cố “tận dụng”
ông ấy, đương nhiên là dùng tiền của ông ăn no béo trắng, thậm chí mở công ty
kinh doanh; cũng chỉ có mình ta có thể nói là một đồng cũng không lấy.
Mẹ dùng tiền của mình nuôi ta lớn, mua nhà cho ta ở, dạy dỗ
ta trưởngthành; thẻ vàng ba cho, ta chưa bao giờ quẹt một lần, cho nên ba đối với
hai mẹ con chúng ta có thể nói là vừa yêu vừa hận. Nếu như ta ngoan ngoãn theo
họ ba, dùng tiền của ba, e rằng ông sẽ chẳng bao giờ chú ý tới ta, bởi vì đàn
ông lúc tuổi xế chiều, đặc biệt là người vùng nam bộ, lại càng trọng nam khinh
nữ. Thế nhưng ta không thuận theo sự sắp xếp của ông, lại khiến cụ đặc biệt
quan tâm tới ta.
Rất lạ lùng phải không, đây cũng là một loại tính cách con
người.
Nhìn vào gương kiểm tra kỹ một lần cuối, ta nhanh nhẹn bước
ra khỏi nhà.
Ba ta tên là Chung Thiệu Chính, năm nay vừa tròn sáu mươi tuổi,
đại thọ của ông được tổ chức linh đình cách đây hai tháng, có điều ta không đến
dự. Ta không muốn chứng kiến cảnh tranh nghiên đấu diễm[1], cũng không muốn gặp
mặt mấy anh em cùng cha khác mẹ của mình; không phải vì bọn họ xấu, kỳ thực có
vài người còn có thể nói là không tệ, chỉ là dựa vào thân phận mà nói thì chẳng
có gì đáng tự hào, dứt khoát không xuất hiện, dù gì ta cũng chẳng màng đến thứ
gì của ông già. Ta họ Nhậm, ta là Nhậm Dĩnh, không cần xuất hiện tại những cuộc
họp mặt của dòng họ Chung.
Tuy đã sáu mươi, nhưng ba vẫn có sức hấp dẫn của một người
đàn ông đứng tuổi! Cơ thể cao ráo thon gọn, hai bên tóc mai màu xám bạc trông
thật khí phách; ông rất đẹp lão, khí sắc hồng nhuận, rất biết cách chăm sóc cơ
thể.
“Trong mấy đứa con của ba, chỉ có con là không ngoan nhất.”
Ba đưa tay ra vuốt tóc ta, than thở oán trách.
“Dĩnh nhi, đừng tiếp tục sống thế này nữa, trở về miền nam
xem mắt đi! Có mấy đứa con trai được lắm cho con tha hồ chọn lựa.”
“Ba à, con rất thích công việc đang làm, con không lấy chồng
đâu.” Theo quan điểm của ba, ta quả thực đã sa đọa không còn thuốc nào chữa nổi.
Tự nhiên lại quyết tâm ở công ty người khác làm bình hoa, mà không chịu tìm một
người đàn ông tốt để kết hôn.
“Mẹ con dạy hư con rồi, còn ba thì quá dung túng cho con,
nên mới có kết quả ngày hôm nay.” Ba thở dài thườn thượt.
Bởi tư tưởng con người thường rất khó khai thông, nên ông
không biết răn dạy ta thế nào mới phải, hơn nữa ông thực sự cưng chìu ta, cho
nên không thể nào đối đãi với ta giống như mấy đứa con khác. Khi đối diện với
các con trai, ông thường chí công vô tư, cũng rất nghiêm khắc, tuyệt không
phóng túng, cũng không thiên vị đứa nào.
“Ba ơi, con có cách hạnh phúc của con, con chẳng muốn lấy chồng
tí nào.” Ba chưa bao giờ chấp nhận nổi quan điểm của ta. Bình thường thôi. Ta
cũng rất hiểu tư tưởng cổ kính của một ông lão sáu mươi tất nhiên không chấp nhận
cách nói của ta được, thế nhưng những cuộc nói chuyện thế này, lặp đi lặp lại
mãi, rốt cuộc ông cũng chỉ có thể chọn cách tiếp tục phóng túng ta.
Ta nghĩ mẹ năm xưa kiên quyết không nhận tiền của ba để nuôi
ta, là để hôm nay ba không thể trở thành chúa tể của ta được! Mẹ đúng là nhìn
xa trông rộng! Cảm ơn mẹ rất nhiều!
“Í?”
Ánh mắt ba đột nhiên dán chặt vào thứ gì đó sau lưng ta. Hai
hàng lông mày rậm khẽ chau lại, ta nhìn theo ánh mắt của ông, thì thấy tại chỗ
ngồi bên cạnh cửa sổ cách chỗ này năm mét là một cô gái trẻ mặc áo trắng vô
cùng xinh đẹp. Ta nhất thời cũng nhìn đến ngây người, sắc đẹp không phải là thứ
hấp dẫn nhất, mà là cái khí chất phiêu bồng như thể không tồn tại đó, khiến kẻ
khác cứ dán chặt mắt vào cô ấy không cách nào rời ra được.
“Cô ấy là ai?” Ta hỏi ba.
“Là con của một người đàn ông đặc biệt. Ba chỉ mới gặp mặt một
lần hồi năm ngoái, nhưng không thể nào quên được.” Ba vẫn nhìn chăm chăm.
“Ba, không phải nhắm trúng người ta rồi chứ?” Trời ơi, không
thể nào!
Ba kinh ngạc quay đầu lại, trừng ta một cái:
“Nó mới mười chín tuổi thôi, cô nương! Ba không định tìm
thêm bà nào nữa đâu, hơn nữa, nó cũng không phải là người mà ba có thể động đến.”
“Ồ? Vì sao vậy? Cô ta là ai?” Lòng hiếu kỳ của ta bùng lên dữ
dội. Người cha ngạo mạn này của ta xưa nay chưa bao giờ nói ra những chuyện hạ
thấp uy phong của mình! Có thể khiến ông cam tâm tình nguyện thừa nhận, có thể
thấy địa vị của đối phương đích thực không nhỏ! Ta hiếu kỳ rồi nha. Quay đầu lại
nhìn cô nàng lần nữa, ánh mắt cô ấy vẫn xa xăm nhìn ngắm bầu trời, tựa như cách
biệt bản thân ra khỏi trần thế vậy.
Ba gật đầu, quyết định thỏa mãn cơn hiếu kỳ của ta.
“Mẹ cô bé, cũng là tình nhân của một người đàn ông. Nếu so
sánh, mẹ con và mẹ nó có một điểm chung, đều là những người đàn bà có khí chất
đặc biệt, con học ngành thương mại, chắc cũng biết chuyện mười chín năm trước tập
đoàn tài chính Vương thị lớn nhất Đài Loan không biết lý do gì bị hủy hoại chỉ
trong chốc lát phải không?”
Ta gật đầu:
“Dạ biết, sau đó nhờ sự sụp đổ của tập đoàn Vương thị mà ba
tập đoàn tài chính nhỏ khác là Lâu, Thang, Trần mới có thể nổi lên, trở thành
những lão đại trong hai giới kinh tế – chính trị ở phía bắc.” Đó là một vụ phá
sản kỳ lạ, cho đến nay không ai có thể lý giải vì sao tập đoàn Vương thị có thể
bị hủy hoại chỉ trong một buổi sáng.
Ba nói tiếp:
“Con cũng biết mười tháng trước, chủ nhân “Tập đoàn Hoàng Tỉ”
đã thay đổi. Người thay thế chính là một phụ nữ rất có năng lực?”
“Dạ biết, đó cũng là một việc kỳ quái, người đứng đầu Vương
Cánh Nghiêu tự nhiên lại đem tất cả tài sản giao cho người vợ đã ly thân hơn mười
năm, sau đó biến mất không tung tích. Vứt bỏ cả sự nghiệp to lớn, khiến người
khác không thể nào hiểu nổi.” Về phần “tập đoàn Hoàng Tỉ” ta cũng không hiểu rõ
lắm, chỉ biết nó là một tổ chức lớn tầm cỡ trên cả quốc gia, đầu tư nhiều lĩnh
vực khác nhau ở các nơi trên thế giới, vả lại còn thu được lợi nhuận rất cao.
Nhưng người đứng đầu từ trước đến nay đều thoắt ẩn thoắc hiện, không ai biết hết
về người đó, chỉ biết ông ta tên là Vương Cánh Nghiêu, nhưng chưa ai từng gặp
ông ấy. Vợ ông ta Hoàng Thuận Linh luôn là người đại diện đứng ra xử lý công việc,
hai người không sống chung, quan hệ mập mờ không rõ, không ai đoán ra được.
“Vương Cánh Nghiêu là chủ nhân của tập đoàn Vương thị, cũng
là người tự tay làm sụp đổ sự nghiệp của nhà mình, còn cô bé này chính là con
gái duy nhất của Vương Cánh Nghiêu.”
Oa! Câu chuyện quả thực đáng kinh ngạc!
“Ông ta có con gái sao?” Vậy vì sao không nghe nói đến việc
chia tài sản cho người thứ hai vậy? Ta lại nhìn cô ta một lần nữa, thật là một
cô bé xinh xắn.”Vậy, mười tháng nay, ông ta đi đâu?”
Ba lơ đãng nhìn cô gái, đáp lời ta:
“Người phụ nữ hắn yêu nhất đã chết, bị ung thư não, qua đời
cách đây mười tháng; còn hắn, cũng biến mất, ôm thi thể người phụ nữ yêu
thương, chạy khỏi bệnh viện, từ đó đến giờ chưa từng xuất hiện trở lại.”
Tuy rằng ba kể không chi tiết lắm, nhưng cả người ta vẫn vì
câu chuyện này mà run rẩy một hồi, hay thật —— một người đàn ông kỳ lạ đáng sợ!
“Vậy… ông ta đã đi đâu?” Ta thấp giọng hỏi.
“Hắn không thể sống một mình. Mấy tháng trước, một chiếc tàu
đánh cá kéo về một chiếc du thuyền, nghe đâu, trong khoang thuyền đó có một khẩu
súng lục và một quả bom, trên thuyền có tên của hắn; còn hắn thì mất tích. Hắn
là loại người cực đoan và đáng sợ, thế nhưng cả đời hắn lại cam nguyện bị hủy
trong tay một người đàn bà, thật khiến người khác không tưởng tượng nổi.”
” Sao ba biết chuyện này?” Đây là điều mà ta nghi hoặc.
“Ngày xưa, ba từng là người đứng đầu của tập đoàn “Báo”[2],
cho nên một năm trước có nhận lời mời tham gia tiệc sinh nhật thứ mười tám của
cô bé. Khi đó bởi vì người phụ nữ kia chẳng còn sống được bao lâu, nguyện vọng
cuối cùng là tổ chức cho con gái một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ, cho nên mới
phát thiệp mời tất cả những ai từng là thành viên của tập đoàn Báo đến dự. Tổ
chức đó là một ký ức đáng giá nhất trong cuộc đời trai trẻ của ba. Sau đó bởi
vì những quan hệ làm ăn của gia đình, ba phải rời bỏ nó, nhưng vẫn giữ liên lạc.
Hắn là một người mà khiến người khác cả đời không thể quên được.”
Ta trầm tư một lúc rồi nói:
“Nếu như vậy, thì người phụ nữ kia nhất định càng đặc biệt
hơn, bằng không sao có thể khiến người đàn ông đáng sợ như vậy yêu được.”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Nhìn cô bé đó xem, nó gần như là bản
sao của mẹ nó. Cả cuộc đời này, Vương lão đại vì yêu cô ta mà đoạn tuyệt với thế
giới, cái ngày mà hắn gặp được Hà Liên U hắn không còn dính dáng gì đến người
đàn bà nào khác. Vợ của hắn e rằng đã phải phòng không chiếc bóng nhiều năm rồi!”
Ánh mắt ba ta tràn đầy ngưỡng mộ, khiến ta tưởng tượng đến
người đàn bà kỳ lạ mà ông kể kia. Thì ra trong quan hệ với tình nhân cũng có
trường hợp ngoại lệ, những người đàn ông đặc biệt cũng có lòng chung thủy; ta
cũng không mong muốn mình xui xẻo gặp phải loại đàn ông điên cuồng này. Trời ạ!
Giấu một người đàn bà cho đến chết già! Đúng là dọa chết người! Người đàn bà
kia chịu đựng được thì thật đúng là vĩ đại!
“Dĩnh nhi, con xem.” Phụ thân gọi lại ta.
Ta nhìn theo hướng ba chỉ.
Cô gái áo trắng bên cửa sổ, không còn ngồi một mình nữa, chẳng
biết từ lúc nào, một người đàn ông rất phong độ, điển trai và cương nghị bước đến.
Bọn họ nhìn nhau, sau đó anh ta kéo cô gái vào trong lòng, thái độ thương tâm
và tác phong mạnh mẽ không gì sánh được, ôm chặt lấy cả thể xác lẫn linh hồn của
cô gái mỏng manh yếu đuối.
Xa xa, ta thấy trong lòng bàn tay của anh ta có một vết sẹo
rất sâu.
Cuối cùng, anh ta đưa cô gái đi.
Ta rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu lại nhìn ba,
trong đôi mắt ba thoáng rưng rưng; ông cũng thở dài một hơi.
“Cậu ta sẽ chăm sóc cho con bé, như câu chuyện của ba mẹ nó
ngày xưa. Con bé đó không cần tiền, thứ nó cần chỉ là một vòng tay để nương tựa.”
Đúng vậy, đó cũng là cảm giác của ta.
“Dĩnh nhi, có một số đàn ông không thể dây vào.” Ba chỉ nhắc
nhở ta một câu ngắn gọn nhưng chứa đầy thâm ý.
Ta nghĩ, ông nhấn mạnh câu chuyện vừa rồi, là có dụng ý.
Nhưng nếu ta đã thò chân vào nước rồi, thì nhất định sẽ không bỏ cuộc giữa chừng,
ta và Lâu công tử chỉ vừa mới bắt đầu! Ta tin tưởng Lâu công tử sẽ không có
tính cách điên cuồng mãnh liệt như Vương Cánh Nghiêu, hắn tuyệt đối sẽ chẳng có
chút nhiệt tình nào đối với loại phụ-nữ-chỉ-có-nhan-sắc như ta. Ta thừa nhận mẹ
ta, và mẹ của cô gái vừa nãy kia mới là những người phụ nữ đặc biệt đáng để cho
đàn ông giữ chặt không buông; đó là bởi vì bọn họ đặc biệt, cộng thêm một dáng
vẻ không một chút mị hoặc hay có chút biểu hiện coi trọng đồng tiền nào, bởi vậy
dù là nhân tình, cũng là thưởng phẩm để đàn ông theo đuổi. Nhưng còn ta? Cố ý sắm
vai hạ phẩm, đã hám của lại thập phần mị hoặc, đàn ông làm sao có thể yêu ta được.
Ta sợ cái gì chứ? Lâu công tử nếu có nhìn trúng ta, đó chỉ có thể là do “khẩu vị”
của hắn có vấn đề; dựa vào tiêu chuẩn của hắn mà đánh giá, ta nghĩ ta tuyệt đối
an toàn, đồng thời có thể rút lui nguyên vẹn.
Ba thấy gương mặt tươi cười của ta, tựa như một đứa tiểu
ngoan đồng không biết trời cao đất rộng là gì, nhịn không được nói tiếp:
“Nếu như con thật sự chỉ là một bình hoa không thôi thì cũng
chẳng sao, ba còn yên tâm một chút, thế nhưng con đâu phải! Con chỉ bởi vì ham
chơi mới đi đóng cái loại vai này. Giả sử đối tượng mà con đùa bỡn chỉ đơn thuần
là một tên đần độn hoặc mê gái, vậy thì chẳng có chuyện gì để nói, nhưng mà con
ơi, ba biết con sẽ không thèm chơi với mấy loại kém cỏi như vậy đâu, mà hắn chắc
phải là một kẻ lợi hại. Đến một ngày hắn nhận ra con còn có một bộ mặt khác, biết
được con chỉ đang diễn kịch với hắn, vậy con có dám bảo đảm hắn sẽ không nổi
quyết tâm chinh phục con cho bằng được hay không? Đến lúc đó con thật sự sẽ trở
thành kẻ chơi dao có ngày đứt tay đó.”
“Ba đang nói về kinh nghiệm của chính mình hả?” Ta không hề
để ý những gì ông nói, trái lại còn dập ngược lại ông.
Nhưng ba chỉ nhìn ta đầy yêu thương, không chút tức giận:
“Không, ba chưa từng gặp một cô gái nào giống con. Có điều mẹ
con cũng đủ làm ba thất điên bát đảo rồi, ba sẽ không tham lam thêm nữa đâu; vẫn
còn có những phụ nữ ham tiền tương đối sòng phẳng. Nhưng mà ba nói cho con biết,
nếu như hai mươi năm trước, ba gặp phải loại con gái không biết sống chết dám
vuốt râu hùm như con, thì dù thế nào cũng sẽ không buông tha cho con đâu, dù
không xé xác ra từng mảnh, chí ít cũng sẽ cột chặt bên người cả đời.”
Ta âm thầm thè lưỡi. Đàn ông đều bạo lực như thế sao? Không
thể nào. Dù sao ba cũng là đàn ông của thời xưa, còn có khái niêm tam thê lục
thiếp, muốn vui đùa phụ nữ thì sẽ mua về bên người mà chơi, vừa an tâm lại gọn
gàng; nhưng mà đàn ông thời bây giờ sẽ không muốn phải chịu trách nhiệm gì, ngoại
trừ người vợ chính thức ra. Nếu mèo mỡ vụng trộm bên ngoài thì cũng không nghĩ
đến chuyện tình cảm hay độc chiếm làm gì, bạn tình đó nếu còn có bồ khác thì
càng tốt, tránh vớ phải loại người bắt hắn chịu trách nhiệm.
Huống chi, Lâu Phùng Đường lại đang nghĩ ta chỉ một bình hoa
tham tiền, thì sẽ không quan tâm nhiều đến ta làm gì. Ta tin vào phán đoán của
mình.
-------------------
[1] Tranh nhau khoe sắc đẹp
Sự thực chứng minh, phán đoán của ta là đúng, cái này phải
tính đến trình độ diễn xuất tuyệt hảo của ta.
Lên làm thư ký “bình hoa” kiêm người tình của Lâu công tử đã
được hai tháng, ta và hắn có thể nói là hợp tác vô cùng khắng khít. Lúc đi làm,
hắn cần một thư ký, mặc dù làm việc bất lực, nhưng có thể giúp hắn đưa mấy vị
khách hàng “vào tròng”, ngoài ra khi đi làm không được ỷ sủng mà kiêu, ta đều
làm được; còn buổi tối, khi hắn cần ta, thì ta cũng làm tròn bổn phận của một
tình nhân.
Một quan hệ hợp tác tốt đẹp như thế, mức độ thoả mãn có thể
nhìn vào mức lương và đống đồ trang sức tăng vọt của ta thì sẽ rõ; đàn ông đều
dùng vật chất để biểu đạt “lương tâm” của mình. Mấy vụ này thì Lâu công tử khá
là rộng rãi, hắn đồng thời cũng là một lựa chọn tốt nhất để học hỏi, ngay trên
người hắn. Ta thấy được một bộ mặt thủ đoạn linh hoạt chu toàn với khách hàng,
cũng thấy được cách thức làm chủ toàn cục của hắn tại những bữa tiệc tùng chiêu
đãi. Những lúc riêng tư, hắn phóng túng, và cũng lạnh lùng. Làm gì có ai có thể
trong những lúc cực kỳ phóng đãng, mà vẫn khiến người khác cảm thấy vô cùng xa
cách như hắn? Bộ mặt ẩn giấu trong sâu thẳm của hắn, ta không thể nhìn thấy được,
bằng không ta sẽ phải trả một cái giá thê thảm lắm; đó không phải là cái giá mà
ta chuẩn bị sẵn sàng để trả và để hưởng.
Có thể là ta đã quá hợp tác rồi chăng! Thỉnh thoảng ta có thể
nhận thấy trong mắt hắn hiện lên chút nghi hoặc, khi đó ta sẽ nhanh chóng sử dụng
chiêu ‘quyến rũ’, khiến hắn không thể nào suy đoán ra được. Aizz! Lẽ nào quá hợp
tác cũng là một loại sai trái? Ta chẳng qua chỉ dựa vào phương thức của hắn để
diễn xuất mà thôi. Vì sao bất cứ việc gì thuận theo ý hắn, trái lại đều khiến hắn
không tin ở đâu ra lại có chuyện tốt như vậy?
Bữa tiệc tối nay là nơi tập hợp những thương nhân ‘tai to mặt
bự’, người chủ trì là một trong ba tập đoàn lớn của Đài Bắc – tập đoàn Thang thị.
Ta mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen ôm sát người, để lộ ra những đường cong
quyến rũ, hơi lộ liễu, nhưng khoác thêm một chiếc khăn choàng đỏ rực, khiến cho
sự lộ liễu biến thành nửa kín nửa phô đầy mê hoặc; trên cổ đeo một sợi dây chuyền
hồng ngọc, đồng bộ từ đầu đến đuôi, một sự kết hợp hoàn hảo. Ta nói rồi, Lâu
Phùng Đường là một gã rất hào phóng, không cần ta mở miệng, thường thì hắn sẽ bảo
công ty đá quý đưa danh sách tới cho ta chọn lựa. Tiếp đó là từng bộ từng bộ
trang sức cứ dần dần xuất hiện trên bàn trang điểm của ta.
Nhảy xong với hắn một bài, hắn để ta ‘tự do hoạt động’, sau
đó hắn đi chào hỏi chủ nhân bữa tiệc. Ta không lưu tâm. Nghe nói thiên kim Thang
thị đã được ‘chỉ định’ làm vợ của Lâu công tử, lần trước thiên kim Lâu gia tới
tìm ta là vì muốn đứng ra ‘bênh vực’ cho Thang tiểu thư chăng? Ta khá tò mò đối
với tướng mạo của Thang Thục Tịnh tiểu thư.
Không lâu sau, ta cũng đã nhìn thấy nàng. Ở phía bên kia hội
trường, cô gái đang bị Lâu Phùng Hân lôi kéo kia hẳn là Thang Thục Tịnh, nghe
nói tình cảm chị em bọn họ rất khắng khít. Xa quá, nên không thể thấy rõ mặt
mũi cô ta thế nào, nhưng mà dựa vào cách ăn mặc có thể đoán được đó là một
thiên kim tiểu thư nhu thuận hiền ngoan.
Ta lắc lắc ly rượu trong tay, lạnh lùng nhìn quanh hội trường
chật ních người này, cười nhạt. Một mình thong dong trong thế giới của chính
mình; nơi càng đông người, ta càng có thể thấy rõ sự cô độc của bản thân, hoàn
toàn cách biệt. Lúc này, ta bỗng dưng nhớ tới cô gái trẻ mình gặp ở Khải Duyệt
cách đây hai tháng, có lẽ người ngoài nhìn vào cô ấy có vẻ như rất cô đơn,
nhưng thật ra người ngoài sao có thể hiểu được niềm hạnh phúc khi hưởng thụ nỗi
cô độc của cô ấy được?
Nhưng niềm hạnh phúc của ta cũng không thể tiếp tục duy trì
được lâu.
“Dĩnh nhi!”
Một giọng nam đầy kinh ngạc ở gần đó vang lên, ta cũng kinh
ngạc nhìn sang bên đó! Khắp thiên hạ người có thể gọi ta như thế trừ ba mẹ ra,
cũng chỉ có mấy người anh trai khác mẹ của ta mà thôi. Là Chung Dân Chi, con
trai độc nhất của người vợ thứ hai của ba.
“Sao anh lại ở đây?” Ta nặn ra một nụ cười giả tạo, ‘thiên
kiều bá mị’ ôm lấy cánh tay của anh ấy. Chết tiệt, không có việc gì tự nhiên lại
xuất hiện trên vũ đài hoá trang của ta làm cái gì?
“Em ăn mặc kiểu gì thế này? Mặt mũi thế này là sao? Em em…”
À! Ta quên nói, trong số ba người anh và ba đứa em của ta,
thì Chung Dân Chi tiên sinh là người luôn tỏ ra mô phạm, cũ kỹ bảo thủ nhất,
cũng không biết là ai dạy anh ta như vậy, bởi vì mẹ anh ấy là phụ nữ kinh doanh
quán rượu mình đầy thủ đoạn, thế nhưng người phụ nữ kinh doanh quán rượu thủ đoạn
đầy mình đó, năm xưa lại trở thành người vợ bé đầu tiên của ba ta, suýt tí nữa
đã làm “kinh thiên địa khiếp quỷ thần”; đại khái cũng là một quan hệ già néo đứt
dây. Sự nóng nảy bảo thủ lương thiện của Chung Dân Chi có thể đủ tiêu chuẩn trở
thành thánh nhân.
“Dân Chi, vị này chính là?” Một chàng trai nhã nhặn đi cùng
Dân Chi lịch sự hỏi. Cả người toát lên vẻ nho nhã, có thể thấy đó là một anh
chàng con nhà gia giáo.
“Đây là… “
“Em là bạn gái cũ của anh ấy.” Ta vội vã cướp lời, thừa lúc
anh ấy còn đang mơ mơ hồ hồ. Ta nghĩ rằng việc thừa nhận mình là anh em khác mẹ
cũng chẳng hay ho gì. Chung Dân Chi càng không thích nhắc đến.
“Dĩnh nhi, em…” Nhưng mà, đổi lại nói mình là bạn gái cũ của
anh ấy, bôi nhọ anh ấy, cũng đủ khiến anh ấy tức ói máu.
Ta cười gian chìa tay ra cho anh kia:
“Hi, em là Nhậm Dĩnh, còn anh?”
Anh nọ nhã nhặn cầm lấy tay ta. Trong nụ cười mỉm chi lấp
lánh ánh dương:
“Anh họ Phương tên Thận Triết, là bạn học của Dân Chi ở viện
nghiên cứu. Hôm nay là tiệc rượu của cậu anh, nên cùng đi với Dân Chi đến để mở
rộng tầm mắt. Hân hạnh gặp em, Nhậm tiểu thư.”
Ta ngắm hắn từ trên xuống dưới một hồi, khẳng định hắn là
chàng trai tử tế hiếm gặp trên thế giới. Ta chưa từng gặp người nào có ánh mắt
dịu dàng nhưng lại không hề hiện lên chút háo sắc nào như vậy.
“Dĩnh nhi, tốt nhất em nên cho anh một lời giải thích!”
Khuôn mặt trắng nõn của Dân Chi ửng đỏ.
Thật đáng thương, khuôn mặt người đàn ông này sắp sửa phun
ra lửa được rồi.
“Ai da! Thấy ghét! Chia tay nhiều năm như vậy rồi, còn muốn
giải thích cái gì đây! Người ta lại không có lỗi gì với anh! Dân Chi, tiểu Dân
Dân, đừng nóng giận nữa, đến đây, em lấy cho anh một ly nước ngọt để tiêu cơn tức.”
“Nhậm Dĩnh! Em… em… muốn chọc anh tức chết phải không!” Anh ấy
dùng sức kéo ta, hại ta ngã nhào vào lòng ảnh, thiếu chút nữa bị giày cao gót
làm trật chân.
Ta thở dài ôm lấy eo ảnh, tranh thủ xoay xoay mắt cá chân. Đứng
suốt một tiếng đồng hồ, kỳ thực chân của ta đau lắm rồi. Nhân cơ hội dựa vào
người ảnh nhắc nhở:
“Anh dám làm hỏng chuyện của em, em sẽ không tha cho anh
đâu! Nếu như ăn no rồi, làm phiền anh mau dẫn bạn của anh quay về ký túc xá gặm
sách đi!”
“Em lại đang làm chuyện xấu hả?” Anh ấy trợn trừng hai mắt.
Ta đánh vào vai ảnh, trông như đang ve vãn ảnh, kỳ thực là
đánh hết sức bình sinh.
“Anh quản được em chắc. Anh đã không còn là bạn trai của em
nữa rồi.”
Đột nhiên, lông tóc sau gáy ta dựng ngược, tiếp đó giọng nói
trầm trầm lạnh lẽo của Lâu Phùng Đường vang lên sau lưng:
“Nhậm Dĩnh, tôi hy vọng em có thời gian khiêu vũ cùng tôi điệu
nhảy cuối cùng này.”
“Ồ, đương nhiên rồi!” Ta đẩy Chung Dân Chi ra. Nhanh chóng
bước vào giữa vòng tay Lâu Phùng Đường.
Đi chưa được mấy bước, anh ấy gọi ta lại:
“Dĩnh nhi!”
Ta không nhịn được quay đầu lại trừng cho anh ấy một cái
nhìn bén ngót, nghiêm túc cảnh cáo ảnh đừng làm hỏng chuyện của ta.
“Chuyện gì vậy? Tiểu Dân Dân?”
Sắc mặt anh ấy cũng chẳng khá hơn:
“Dù sao em cũng phải nói rõ với anh! Nhớ đó.”
Ta ném cho ảnh một cái hôn gió, nhưng thực ra là làm mặt quỷ.
Tui sợ anh chắc! Điều khiến ta kinh ngạc chính là bên hông đột nhiên bị siết chặt,
ta quay đầu lại thì thấy gương mặt có chút giận dữ của Lâu Phùng Đường. Chuyện
gì nữa đây?
“Đối với bồ cũ có cần phải nhiệt tình như thế không?”
“Không trở mặt với bất kỳ người tình nào là nguyên tắc của
em.” Bước vào sàn nhảy, ta khoát hai tay lên vai hắn, ánh đèn mờ ảo khiến chúng
ta không thấy rõ được mắt nhau.
“Trong khoảng thời gian này, tôi không muốn cùng bất cứ thằng
đàn ông nào chung hưởng cơ thể xinh đẹp của em.” Hai tay của hắn quấn chặt lấy
eo ta.
Cả người ta dán sát vào cơ thể hắn, hơi thở nóng rực và hỗn
loạn:
“Em là người có đạo đức nghề nghiệp mà, yên tâm đi.”
“Có lúc em thực sự mê hoặc người khác.” Hắn hạ giọng thì
thào bên tai ta.
Trái tim ta thắt lại, nở một nụ cười gượng gạo.
“Thật sao? Vậy anh cần phải yêu em lâu một chút, đừng để em
thành ‘hạ đường’[1] quá sớm nha! Anh không biết có bao nhiêu phụ nữ đang chờ tiếp
quản vị trí của em đâu! Thật đáng ghét! Ta sẽ không cho bọn họ được như ý.”
Vòng tay hắn nới lỏng, ta cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Em tưởng mình câu dính con cá bự như tôi rồi sao?” Giọng hắn
đầy mỉa mai.
“Đương nhiên rồi! Câu dính rồi, cả đời ăn mặc không phải lo,
lại còn có thể đem tiền đi ‘nghiền nát’ kẻ khác, thật sảng khoái!”
“Rất thẳng thắn.” Hắn cười, cúi đầu hôn lên vành tai ta,
không ngừng khiêu khích ta.
“Bởi vì em hiểu rõ giá trị của bản thân.” Hai tay ta trượt dọc
theo cơ thể khỏe khoắn của hắn, cuối cùng vòng quanh eo hắn. Ta luôn rất thích
cơ thể của hắn, rắn chắc khỏe mạnh, là một thân thể đẹp hiếm thấy trong số những
chàng trai thời nay.
Ánh đèn lờ mờ giờ chuyển sang sáng quắc, chuẩn bị chuyển
sang một vũ khúc khác, những người khiêu vũ đã tự động tách ra một khoảng cách
an toàn, không ôm nhau ‘xà nẹo’ như vừa nãy nữa; thế nhưng ta không nhúc nhích,
hắn cũng không nhúc nhích. Ta chợt nghĩ, có lẽ hắn cố tình thân mật với ta là để
biểu diễn cho mọi người xem.
Tuy rằng ta không dám nói mình hiểu rõ Lâu Phùng Đường,
nhưng ta ít nhiều cũng biết được mỗi khi hắn có một vài cử chỉ đặc biệt khác
thường, đều là để đạt được một mục đích nào đó, có lúc mục đích đó không chỉ có
một.
Cho nên ta bắt đầu tìm kiếm mục tiêu của hắn.
Nhìn qua vai hắn. Đầu tiên ta thấy được vẻ mặt đau khổ của
Thang tiểu thư đang đứng cạnh Lâu Phùng Hân, hay lắm, vậy là xác nhận được mục
đích thứ nhất; có lẽ Lâu công tử căn bản không khoái nàng dâu được ‘chỉ định’
kia, cho nên muốn lợi dụng ta để giải quyết, tiếp tục, ta nhìn thấy một ánh mắt
đau buồn thứ hai, đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, trông rất quen… À! Nhớ ra
rồi, danh hoa Lâm Lộ Linh ba tháng trước đã rời khỏi cương vị thư ký của hắn.
Hiện tại hình như đang làm thư ký cho một công ty khác. Vì sao cô ta cứ nhìn
chòng chọc vào chúng ta vậy kìa?
Chắc là không phải người từng cùng Lâu công tử qua lại? Bởi
vì ở trong công ty, ai là bạn gái của Lâu công tử đều được công khai hoàn toàn,
ai từng có quan hệ đều chẳng có gì là bí mật, cả tòa nhà hai mươi tầng từ trên
xuống dưới ai cũng sẽ biết hết.
“Cô nàng từng qua tay anh chưa?” Ta hất cằm về phía cô nàng,
dùng ánh mắt chất vấn hắn.
Hắn đưa mắt nhìn sang, phì cười, quay đầu lại nhìn ta:
“Trước em, tôi từng chọn cô ta làm thư ký, nhưng cô ta lại rủa
xả vào mặt tôi ra vẻ băng thanh ngọc khiết, ngày hôm sau lập tức từ chức ngay.”
Cái nhếch môi của hắn luôn mang theo sự lãnh đạm và vô tình.
“Cô ấy yêu anh sao?” Chỉ liếc mắt là ta nhìn ra ngay.
Hắn cười phá lên, bỗng nhiên lại ôm ta thật chặt: “Vậy em có
yêu tôi không?”
Ta trả lời rất khoa trương nhưng chẳng có chút thành ý nào:
“Yêu chứ! Em yêu bạch mã vương tử của em muốn chết! Nếu
không thì sao có thể chơi bời cùng anh mà không biết ngượng là gì như thế này?”
“Em đúng là một cô nàng lõi đời đáng yêu.” Hắn “mổ” vào môi ta một cái.
“Muốn tình yêu của anh, chi bằng muốn tiền của anh thực tế
hơn.” Chẳng sao, lúc này ta đặc biệt có hứng thú diễn trò thân mật với hắn.
Cũng biết thanh cao không có gì đáng trách, thế nhưng ta
không đồng ý với hành động của Lâm Lộ Linh, nếu ngay từ đầu đã kiên quyết phản
kháng, thì sau khi chuyện xảy ra rồi còn trương ra bộ mặt quyến luyến ấy làm
gì. Lâu Phùng Đường chỉ hứng thú với thể xác của cô ta, nếu cô ta đã cự tuyệt,
hắn cũng sẽ không miễn cưỡng, cốt khí của cô ta chẳng thể gợi lên chút hứng thú
cho hắn; bởi vì hắn sẽ không bao giờ dính líu tới cô gái nào yêu hắn, vậy mà
người không thể buông, lại chính là cô nàng kia.
“Người bình thường chẳng phải đều ưa thích những cô gái trẻ
đầy khí phách hay sao, vì sao anh không cho cô ấy thêm một cơ hội?”
“Dỗ dành loại con gái này mệt lắm! Thiếu cô ta cũng đâu có
chết.”
Cho nên, nếu đánh giá giá trị con người mình quá cao thì
đúng là một việc làm thất sách, không phải vị công tử ăn chơi nào cũng đều đối
xử đặc biệt với những cô nàng kiêu ngạo. Nếu muốn có hắn, chỉ cần chọn cách hưởng
thụ thể xác hắn, cùng nhau vui vẻ là đủ rồi. Đừng quá tham lam, bởi vì ‘yêu’
nhau đến cuồng dại cũng chưa chắc là chuyện tốt; quan điểm bên nhau trọn đời kỳ
thực nếu phân tích tỉ mỉ thì cũng là một kiểu gông xiềng kềm kẹp, đáng sợ vô
cùng.
Xoay một vòng trong lòng hắn. Ta lại thấy ánh mắt của một cô
gái, người này lớn tuổi hơn, quyến rũ vô cùng, phong thái lại tao nhã, kiều diễm
hiếm thấy. Không thể nói cô ta đẹp xuất sắc, nhưng lại rất diễm lệ, rất mê người!
Oa! Đạo hạnh cao thâm, đáng để ta học tập.
“Chị kia là ai vậy? Ánh mắt nhìn vào em chắc phải lạnh dưới
0o.” Ta thân mật dán chặt vào người hắn để tỏ chút thị uy.
“Đó là Thi Lam Nhi, bà chủ của “Hoa Thi Tinh Phẩm”.”
“Cũng là một trong các người tình của anh chứ?” Ta hỏi.”Hoa
Thi” là một cửa hàng nổi tiếng trong giới thượng lưu Đài Bắc hai năm trở lại
đây, làm ăn rất được, là nơi mua sắm yêu thích của các cô gái thượng lưu, cũng
là nơi chuyên môn tuyển chọn quần áo trang sức cho giới nữ theo mùa từ nước
ngoài về. Nhưng ta lại không biết thì ra bà chủ của “Hoa Thi” lại trẻ trung và
xinh đẹp như thế, lại còn quen biết với Lâu công tử.
Hắn lại cúi đầu hôn ta:
“Hai tháng trở lại đây thì không phải. Em là người rõ ràng
nhất, không phải sao?”
“Đồ không có lương tâm, có mới nới cũ. Bây giờ tình cũ tìm đến
nơi rồi, xem anh làm thế nào.” Ta bỡn cợt kéo ngón tay hắn cắn một cái. Trong một
phút, ta đột nhiên nghĩ ra một điều kỳ lạ, không biết các cô gái đang ở đây, có
bao nhiêu cô may mắn từng có tình duyên với hắn? Và hắn làm thế nào để nói
bye—bye với từng ấy cô?
Không thể hỏi thẳng, ta chỉ có thể đợi đến ngày hắn “đối xử”
với ta như vậy mới có thể biết rõ.
“Phụ nữ mà bám dai như đỉa là loại không thể yêu được!” Giọng
hắn khó chịu, nhằm vào cô gái xinh đẹp quyến rũ kia.
Vũ khúc vừa lúc kết thúc, ta buông ra hắn, lui một bước,
khom người lịch sự nói: “Để làm một cô gái đáng yêu, “thiếp” sẽ không quấn lấy
“chàng”! Chờ xem sẽ biết.” Ta định tạo cơ hội cho hắn đến chào hỏi Thi tiểu
thư.
Ai dè hắn đưa tay kéo ta vào lòng:
“Đừng tìm nữa. Bồ cũ của em đã đi từ lâu rồi.”
Ta giật mình cười nói:
“Em tìm ảnh làm gì? Em chỉ định đi trang điểm lại chút.
Ngoan, chờ em.”
Ta nghĩ, cái tên này cũng thật là độc đáo. Trong tình huống
làm tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người ở đây, vậy mà hắn tỉnh bơ không cho
phép ta chú ý tới người khác dù chỉ một giây. Cho dù ta không phải là người
quan trọng của hắn, nhưng chỉ cần hiện tại ta là “người đàn bà” của hắn thì nhất
định chỉ được chú ý đến một mình hắn mà thôi, chỉ được phép xoay quanh trọng
tâm là hắn; đây đúng là tính khí của “con trời” mà, ta nhất định phải nhớ kỹ.
Bước vào toilet nữ, ta dặm thêm chút phấn. Với thân phận thư
ký kiêm tình nhân này, kỳ thực ta cũng có một chút đau lòng cho bản thân. Cũng
không phải cách cư xử của Lâu Phùng Đường không tốt, mà chỉ là ta nghĩ rằng
mình đã hiểu về hắn quá nhiều, nhiều đến mức biết cả điều hắn sợ hãi; tiếp tục
chơi đùa với hắn không phải là kế lâu dài, ta nghĩ mình có thể tăng thêm chút
lòng tham, để hắn đuổi ta xuống sân khấu sớm một chút. Sao lại có thứ đàn ông vừa
ăn chơi khiếp đảm lại vừa có một khí chất đặc biệt sắc bén như hắn? Ở trước mặt
hắn, ta thực không dám lơi là lấy một giây.
Cửa toilet bị đẩy ra, một cô gái bước vào. Ta biết trong bữa
tiệc này chỉ có ba cô gái kia là chú ý đến hai bọn ta nhất, nhất định sẽ có một
người đến bắt chuyện với ta, cho nên ta mới vào đây.
Người vào là Lâm Lộ Linh. Cô nàng nhìn ta bằng ánh mắt khinh
bỉ vô cùng:
“Cô đúng là làm mất mặt phụ nữ! Cam tâm vì tiền mà trở thành
món đồ chơi của đàn ông!”
“Còn cô thật có lỗi với lòng mình, rõ ràng khao khát anh ta,
nhưng lại ra vẻ thánh nữ, đợi anh ta đến “ba quỳ chín lạy” chắc? Cô cho là mấy
chàng công tử phong lưu sẽ chịu oan ức mà hạ mình như vậy hay sao?” Ta trả lời
giọng chanh chua đanh đá, cũng vừa đủ có thể đâm một nhát vào trái tim đang tiếc
nuối của cô nàng.
“Chí ít tôi không hạ tiện! Tuy tôi ngưỡng mộ anh ấy, nhưng vẫn
có tôn nghiêm của mình, bằng không ngày hôm nay sao tôi dám ngẩng cao đầu!”
Ta nhét hộp phấn trở lại túi xách, cười nhạt:
“Tốt thôi. Nếu như cô đã yên ổn bảo vệ được tôn nghiêm của
mình rồi, vậy cô còn gì mà không cam tâm? Hãy vui vì vở kịch không phát triển
theo chiều hướng ngây thơ của cô. Công tử phong lưu chẳng để tâm đến chuyện
chinh phục sự kiêu ngạo của cô, sống chết thay đổi bản chất để mà theo đuổi cô,
anh ta vẫn phóng đãng như trước đây, vậy cô nên cảm tạ ông trời, cho cô giữ được
sự thuần khiết và lòng tự tôn của mình, hà tất phải làm ra bộ mặt ghen ghét căm
thù mà nhìn tôi như thế?”
“Cô ——” Vẻ mặt Lâm Lộ Linh đầy đau thương, lảo đảo chạy vội
ra ngoài.
Đáng thương, bị ta nói trúng chỗ yếu rồi.
Quan niệm của cô ta không có gì sai. Suy nghĩ ngây thơ của
cô ta có chút ngông nghênh nhưng cũng rất đúng đắn. Nhưng đáng tiếc bạch mã mà
cô ta nhắm trúng lại không thưởng thức cô ta, cũng không rảnh mà hao tổn tâm tư
cho cô ta. Còn những hành vi của ta, không liên quan gì đến đạo đức, chẳng qua
ta chỉ trung thành với bản thân ta mà thôi.
Nếu ta đã không muốn truy cầu tình yêu, vậy thì giữa đàn ông
và đàn bà đơn giản chỉ còn lại mối quan hệ tiền bạc và tình dục, như thế đâm ra
lại dễ dàng và vui vẻ hơn nhiều.
Đây là cách sống của ta.
Đối với tình yêu, xin miễn cho ta bất tài vô dụng.
Cuộc đời dài đăng đẳng, ta không muốn lãng phí ngụp lặn
trong tình yêu. Si tình cuồng ái kỳ thực là một sai lầm. Vì nó đàn bà có thể bị
hủy hoại trong phút chốc. Vì sao cứ phải ngu ngốc như vậy? Tình yêu thực ra bất
quá cũng chỉ là một loại cảm giác trong thất tình lục dục của loài người, được
người ta ca tụng quá lời mà thôi, vì sao ai cũng xem nó như sinh mệnh của mình
như vậy? Không dùng cuộc đời mình tuẫn táng theo thì không chịu nổi sao? Ta lạnh
lùng nhìn, lạnh lùng cười! Cười những kẻ lãng phí cuộc đời mình cho tình yêu
kia, những kẻ vì cái cảm giác hư vô mờ ảo đó mà bị rơi vào những lo toan trong
cuộc sống thường nhật kia, cảm thấy thật đáng sợ. Cuộc sống như thế, có đáng
không? Đúng là lãng phí cuộc đời!