Yêu Em Dưới Trời Hoa Tử Đằng

Chương 36




Vừa nói xong, Bình An đã gục xuống bàn, Tiểu Hiên giật mình lay lay người cậu


Cuối cùng không còn cách nào khác mà gọi taxi cùng Bình An về nhà.


Vì lần trước có qua nhà Bình An ăn cơm với vài người trong bệnh viện nên Tiểu Hiên vẫn nhớ địa chỉ nhà Bình An, còn tận lực dìu cậu vào thang máy rồi đi vào trong nhà


-Bình An...? Tiểu Hiên?


-Dạ, chào bác....cậu ấy có chút say nên- Tiểu Hiên cười cười


-Thằng bé này, có bao giờ nó say như vậy đâu...cảm ơn cháu nhé, làm phiền cháu quá...trời lạnh, hay vào đây uống một tách cà phê cho ấm người


Tiểu Hiên chưa kịp lên tiếng thì Bình An đã nói miên man mà đôi mắt vẫn nhắm


-Đừng tưởng em không biết anh vẫn nghĩ đến em...


-Bình An?- Tiểu Hiên ngạc nhiên lay người cậu, mẹ Trương khẽ nhíu mày


-Diệp Thần...anh cút đi...- Bình An vẫn tiếp tục nói trong khi say, cả người cuộn tròn trên ghế salon


Mẹ Trương thở dài lấy chăn đắp lên cho cậu rồi quay sang nói với Tiểu Hiên


-Cháu ngồi đây đợi bác pha cà phê cho...Bình An nói linh tinh, cháu đừng để ý...


-Dạ...


Tiểu Hiên nhớ đến cái tên lúc nãy Bình An nhắc đến, lại nhớ đến gương mặt người đàn ông đã ngắm nhìn Bình An lần trước, chợt thấy quen mắt, hình như đã gặp trên tivi.


-Tiểu Hiên đã có bạn gái chưa?- Mẹ Trương mỉm cười


-Dạ, cháu chưa...hahaa


-Bình An cũng chẳng chịu để ý đến phương diện này, lúc nào cũng chỉ có đến bệnh viện, thỉnh thoảng ra ngoài với mấy bạn học, còn lại không chịu tìm bạn gái...


Tiểu Hiên bật cười nhìn Bình An đang ngủ say trên ghế rồi nói


-Thực ra bọn cháu đều muốn phát triển cao hơn, lấy sự nghiệp làm trọng tâm, chuyện tìm bạn gái cũng chưa vội. Hơn nữa, Bình An vừa đẹp, lại xuất sắc như vậy, bác đừng lo...


Trong đầu hiện tại Tiểu Hiên lại chỉ nghĩ đến người tên Diệp Thần kia, không khỏi cảm thán, rất muốn nói với mẹ Trương rằng Bình An chẳng có khả năng thích phụ nữ kia.


-Sắp tới có một đợt sang NY nghiên cứu, cháu và cậu ấy đang cố gắng để được bệnh viện cho đi với nhà tài trợ


-A...thật sao, không thấy Bình An nói cho cô


-À vâng, bọn cháu cũng vừa mới được thông báo sáng nay....


Mẹ Trương gật đầu cười


-Sang NY nghiên cứu là cơ hội vô cùng tốt, hai đứa nhất định phải cố gắng nắm bắt...


Ngồi được một lúc, Tiểu Hiên xin phép ra về, mẹ Trương còn cho cậu 2 hộp ngó sen và một hộp sủi cảo tự làm.


Quay trở lại phòng khách nhìn Bình An đang ngủ say, lại không nhịn được mà thở dài


-Sau bao nhiêu năm, con vẫn là còn nhớ đến người kia hay sao...


Lúc ba Trương về, mẹ Trương bảo ông dìu Bình An về phòng, sợ nằm sofa lâu sẽ lạnh. Mẹ Trương giúp cậu cởi áo len, mặc vào một chiếc áo len khác, lấy nước ấm lau mặt và chân tay rồi đắp chăn lên cho Bình An. Ngắm nhìn Bình An ngủ say, mẹ Trương vuốt ve vầng trán trắng trẻo lành lạnh của cậu rồi thở dài, bước ra khỏi phòng.


Bình An khẽ mở mắt. Từ lúc mẹ lau mặt cho, cậu đã tỉnh rồi, có chút buồn cười, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà. Bình An đương nhiên không nhớ lúc say bản thân đã nói gì, cứ thế lại nhắm mắt ngủ mất


Lần thi đua này, Bình An và Tiểu Hiên cùng nhau nỗ lực để có thể ghi tên trong danh sách những bác sĩ được sang NY học tập nghiên cứu. Cả hai đều cùng hứa với nhau, nhất định lần này cả hai đều phải trở thành những bác sĩ ưu tú nhất.


Không chỉ tích cực hơn trong việc khám chữa bệnh mà hai còn tham gia vào một số chương trình sức khỏe trên truyền hình và nhiều hoạt động ngoài lề khác, tốc độ làm việc của cả hai khiến mọi người đều bất ngờ.


Cuối cùng, nhờ vào cả những thành tích tốt mà trước đó cả hai đã có, Bình An và Tiểu Hiên đều được trở thành những bác sĩ vinh dự được sang NY học tập nghiên cứu trong vòng nửa năm tới.


-Cuối tháng này đã đi rồi, nhanh như vậy a...- Mẹ Trương trước kia luôn mong mỏi con trai được đi nhưng hiện tại thấy Bình An sắp phải đi xa tận sang bán cầu bên kia, trong lòng có chút không đành


Ba Trương cười gắp cho Bình An một miếng sườn vào bát


-Con đã trưởng thành rồi, chuyện công việc lo liệu đến ngày hôm nay đối với ba như vậy là tốt rồi. Kỳ thực, người ta nói, khen con cái nhiều sẽ làm chúng sẽ tự mãn, nhưng đối với những gì con đạt được, ba đương nhiên sẽ không thể im lặng. Cho nên việc con quyết định sang NY, ba vô cùng ủng hộ


Mẹ Trương từ lúc biết Bình An sẽ sang NY nửa năm thì lúc nào cũng nói rất nhiều, mỗi lần Bình An về nhà là luôn gần gũi thân mật chuyện trò. Bình An vừa buồn cười vừa thấy thương, không ngừng an ủi mẹ. Cũng bởi lẽ hơn 20 năm lúc nào cũng là người con trai ngoan bên ba mẹ, lần đầu đi ra nước ngoài sinh sống một thời gian, cho nên không tránh khỏi bùi ngùi.


Hôm Bình An bay, trời hửng nắng, tuy vẫn lạnh nhưng tiết trời thật sự rất thuận lợi. Mẹ Trương vốn nghiêm khắc nhưng đương nhiên sẽ không cầm được nước mắt, nghẹn ngào đôi mắt đỏ hoe nhìn máy bay cất cánh


NY hôm nay có mưa nặng hạt. Mọi người đều hối hả lên xe vào khách sạn đã đặt trước, nhưng ai cũng đều thấy hết sức phấn khích.


Nửa năm này họ sẽ ở tại đây, vì nhận được tài trợ một phần về chỗ ăn nghỉ và các dự án nghiên cứu, cho nên mọi người đều rất thoải mái, ai cũng muốn biết mặt vị giám đốc của công ty nào đã tài trợ.


-Ngày kia lúc 7 giờ tất cả mọi người sẽ có mặt tại sảnh chính của khách sạn, chúng ta sẽ bắt đầu đến cơ sở nghiên cứu, sau đó sẽ có phân chia cụ thể. Hy vọng sẽ không có ai đến muộn. Bây giờ thì mọi người đem đồ đạc lên phòng đã được đặt trước, từ tối nay đến cả ngày mai đều có thể tự do đi chơi thăm quan thành phố. Có gì thắc mắc, gọi điện trực tiếp cho tôi. -Bác sĩ Dương lên tiếng


Bình An và Tiểu Hiên chung một phòng, trước khi đi NY đã đặt lịch sẵn những nơi cả hai sẽ vi vu ở NY, nhưng vì lệch múi giờ nên hai người vừa vào phòng là ngủ một mạch.đến 7 giờ tối. Chuẩn bị xong xuôi, cả hai cùng nhau rời khách sạn đi ăn tối và đi chơi.


Những ngày tiếp theo đều theo giờ đó mà thức dậy đi đến bệnh viện hoặc các cơ sở nghiên cứu đã được phân sẵn, mọi thứ trôi qua rất suôn sẻ và gần như không có nhiều trở ngại. Vì là những bác sĩ ưu tú nên tất cả mọi người bắt buộc phải giao tiếp ngoại ngữ tốt, cho nên với Bình An, cuộc sống và làm việc ở NY khiến cậu dần trở nên quen thuộc.


-Nghe nói cuối tuần này chúng ta sẽ gặp mặt và ăn tối với ban giám đốc công ty đã tài trợ cho chúng ta và cả đối tác nghiên cứu bên NY- Tiểu Hiên vừa lau tóc vừa nói.


-Sao cậu biết?- Bình An ngồi lướt lướt điện thoại hỏi


-À...hôm trước đi ra ngoài mua đồ với bác sĩ Dương, anh ấy bảo tớ vậy...


Bình An cười tủm tỉm nhìn Tiểu Hiên rồi nói


-Ai nha, hai người đã thân thiết như vậy từ khi nào. Bác sĩ Dương thật là, thiên vị quá đấy


-Không a, chỉ là tiện miệng nói thôi...À tối nay tớ đi cùng anh ấy có việc một chút


-Ồ, lại còn hẹn hò cơ đấy- Bình An trêu chọc


Tiểu Hiên cười ngượng ngùng phản biện


-Chỉ là anh ấy muốn nhờ tớ chọn vài món ăn truyền thống ở quê tớ vì muốn đem tặng mấy người bạn ở đây...nên mới nhờ tớ đi cùng


-Thật vậy sao...nhưng hình như trong đoàn mình còn có bác sĩ Lưu cũng ở Đông Bắc mà, sao anh ấy không gọi bác sĩ Lưu đi cùng mà lại nhờ cậu...nha


Tiểu Hiên mím môi đỏ mặt không nói gì, quẫn bách đi vào phòng tắm, Bình An cười đến đau bụng.


NY tối nay có tuyết rơi, Bình An nằm trong phòng một lúc rồi quyết định ra ngoài đi dạo công viên gần khách sạn một mình. Buổi tối ở đây thực náo nhiệt, tiếng la hét từ những trò chơi mạo hiểm càng làm mọi người vui vẻ. Bình An mua một cây kem rồi ngồi xuống ghế đá vừa ăn vừa nhìn mọi người chơi thực vui vẻ


-Diệp Thần, chúng ta mua kem đi, trời lạnh ăn kem mới là cực phẩm.- Bách Vân kéo tay Diệp Thần, anh lười biếng véo tai y một cái rồi đi theo


Kỳ thật Diệp Thần luôn coi Bách Vân như một người anh em của mình, người anh em này tuy tính trẻ con một chút nhưng qua lại với người này khá thoải mái, không bị gò bó.


-2 chocolate ice cream, please.- Bách Vân mỉm cười nói với người bán hàng


Lúc Bình An ăn xong, định đứng dậy ra về, chỉnh lại khăn choàng cổ bị lệch thì bất ngờ có gió lớn, làm chiếc khăn mỏng bay về phía trước, cậu vội vã đuổi theo. Chiếc khăn rơi xuống đất, một bàn tay cầm lấy chiếc khăn, Bình An ngẩng đầu lên, sửng sốt không nói lên lời


Bách Vân ở phía sau ngạc nhiên nhìn hai người trước mặt.


Diệp Thần bởi vì bất ngờ nên có chút kinh diễm, vẫn chưa dám tin, ở một nơi xa xôi như vậy lại có thể gặp được Bình An, chợt nghĩ ngay đến điều gì đó.


Bình An đứng dậy, chăm chú nhìn Diệp Thần. Hô hấp của anh có chút bất thường, dịu dàng cầm khăn quàng lên cổ cho cậu, sau cùng phủi đi một chiếc lá trên vai cậu


-Cảm ơn...- Giọng nói của Bình An có chút run run, một phần vì lạnh, phần vì người trước mặt cậu là anh, người cậu có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ sẽ gặp anh ở nơi này


-Em có lạnh không? Tuyết tối nay rất dày, lại có gió lớn...- Diệp Thần vẫn giữ khoảng cách với Bình An, giống như sợ rằng chỉ cần chạm thôi là cậu sẽ biến mất


Bình An chưa kịp trả lời đã nhận ra Bách Vân, cậu bỗng nhớ đây là người đã cùng về với Diệp Thần về C quốc lần trước. Bình An mỉm cười nhàn nhạt nói


-Tôi không lạnh...cảm ơn anh...tôi có việc về trước


Diệp Thần lần này không để cậu đi như trước kia, anh nhíu mày kéo tay cậu rồi ôm chầm lấy


-Em đừng như vậy có được không, em biết rõ, anh không thể nào lạnh nhạt với em...đừng như vậy có được không


-Xin lỗi, anh đừng làm chúng ta khó xử...-Bình An không cố gắng giãy dụa, cậu vẫn đứng yên như thế, hai tay buông thõng


Bình An không biết miêu tả cảm giác này là gì, cậu như muốn chìm sâu vào cái ôm mạnh mẽ này của anh, cũng muốn đẩy anh ra, thực tại quá đỗi đau đớn làm Bình An khó khăn hô hấp


-Xin em...vì anh mà quay lại...


Bách Vân hít một hơi sâu, nhanh chóng tiến đến chỗ hai người, hai tay kéo Diệp Thần ra, anh ngạc nhiên nhìn Bách Vân


-Cậu ấy đã không muốn, anh vì sao lại ép buộc cậu ấy. Anh làm ơn hãy buông tha cho cậu ấy đi.


Bình An bị bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn Diệp Thần rồi bước đi, ra khỏi công viên, nước mắt đã lăn dài từ bao giờ...