Yêu Em Dưới Trời Hoa Tử Đằng

Chương 34




Diệp Thần mặc một chiếc áo thun dài tay màu xanh biển, quần kaki màu đen ôm gọn đôi chân dài, ăn vận đặc biệt đơn giản nhưng vẫn khiến người khác tán thưởng.


Hai người vào xe của Diệp Thần, trong xe im lặng, không ai lên tiếng bởi lẽ trong đầu mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.


-Chúng ta trước tiên sẽ đến viện bảo tàng, sau đó sẽ đến quảng trường, cuối cùng là trung tâm mua sắm và ăn trưa ở đó.


-Được a!!!- Bách Vân vui vẻ cười.- Em nghe nói, quảng trường được xây dựng lại mới thu hút cả khách du lịch nước ngoài...


-Đúng vậy, vô cùng đẹp. Kỳ thực thì tôi vẫn thích kiến trúc cũ trước đây hơn...cái gì cũ vẫn đẹp...tuy mới cũng thực đặc biệt nhưng có chút không quen...


Bách Vân không nhìn ra ý tứ trong câu nói của Diệp Thần, y chỉ gật đầu cười


Ngày trước, mỗi lần tan học có thời gian là hai người hay đi bộ ở quảng trường. Sau này khi anh tốt nghiệp đi làm, lúc nào tan làm, cậu cũng mang cơm ngồi ở bậc thềm trong sân quảng trường đợi anh... Quảng trường xây dựng mới đã phá bỏ chỗ bậc thềm cũ kỹ ấy, cho nên anh có chút không thích.


Viện bảo tàng nghệ thuật thành phố hôm nay lại vì tu sửa lại mà đóng cửa, cho nên cả hai quyết định đến quảng trường.


Quảng trường hôm nay khá đông, bởi vì thời tiết đẹp nên mọi người đều muốn ra đây thư giãn, gặp gỡ và đơn giản là đi chơi...


Hai người gọi mỗi người một ly trái cây và một đĩa bánh ngọt be bé ở quán nhỏ trong quảng trường. Bách Vân thích thú quan sát mọi hoạt động diễn ra tại đây. Vì đã từ rất lâu rồi, y không trở về C quốc, về lại thành phố quê hương này, cho nên những gì ở đây đều khiến Bách Vân hết sức vui vẻ.


Hai người nói chuyện về thành phố một lát thì bỗng nhiên trời đổ cơn mưa, cho nên Diệp Thần và Bách Vân tiện đường vào khu trung tâm luôn.


Kỳ thực, Diệp Thần không phải là người lười đi mua đồ, nhưng với một Bách Vân như hiện tại thì anh hết sức chán nản. Y kéo Diệp Thần đến hết chỗ này rồi chỗ khác, làm anh chóng mặt.


-Diệp Thần!- Một giọng nữ vang lên kéo sự chú ý của cả hai người


-Cô Lệ? – Diệp Thần mỉm cười đi lên phía trước


Ôm chầm lấy Lệ Thư, anh nắm lấy tay bà


-Con về từ bao giờ vậy? Không báo cô một tiếng


-Con về từ hôm trước...


-A...Noah?- Lệ Thư bất ngờ- Cậu cũng ở đây?


Diệp Thần cũng có chút ngạc nhiên nhìn Bách Vân, xem thái độ của Lệ Thư thì có lẽ Bách Vân và bà đã quen nhau từ trước?


-Chào Lệ phu nhân, cháu cũng về cùng Diệp Thần...hôm nay gặp lại bà, đúng là thật sự có duyên....


Ba người đi lên tầng tiếp theo, chọn một nhà hàng để dùng bữa trưa và nói chuyện


-Hóa ra cô Lệ là cô ruột của Diệp Thần....hai người đều đẹp như vậy- Bách Vân vừa cười vừa cắt thịt bò


Diệp Thần gật đầu, bây giờ mới lên tiếng


-Hai người đã quen biết?


-Ừ, trong dự án kết hợp hãng thời trang của cô và công ty CyT, cậu ấy phụ trách...cậu ấy là là phó giám đốc nhưng trực tiếp nhận dự án này, thành công cũng là nhờ phần lớn công sức của Tiểu Vân...


Bách Vân mỉm cười lắc đầu


-Không đâu ạ, thực ra thì cháu chỉ làm tròn trách nhiệm của mình thôi ạ...Thành công như vậy phải nói đến thương hiệu nổi tiếng của Lệ phu nhân


Hai người đều bật cười nói qua lại, Diệp Thần thì vừa ăn vừa lắng nghe


-Tối nay con đưa Tiểu Vân đến nhà cô nhé, cô sẽ tự tay nấu một bữa truyền thống cho hai đứa


Diệp Thần đang định lên tiếng thì anh vội vàng bật dậy nhìn ra phía trước qua lớp cửa kính.


-Sao thế Diệp Thần?- Lệ Thư ngạc nhiên


-Hai người...cứ ăn đi, con có việc một chút, lát quay lại.


Chưa kịp để Lệ Thư nói gì, Diệp Thần đã cầm lấy điện thoại chạy ra ngoài.


-Cậu tránh ra! Cậu làm gì vậy!- Một người đàn ông đẩy Bình An sang một bên- Tiểu Hạ, em sao vậy...tỉnh lại đi


Người phụ nữ tên Tiểu Hạ bị ngất, bỗng nhiên nôn ra


Bình An đang định cạy miệng Tiểu Hạ và hô hấp nhân tạo thì bị người đàn ông đẩy ra


-Mày làm cái gì vậy!


-Cô ấy vừa nôn, tôi cần hô hấp nhân tạo, dấu hiệu nãy cho thấy có thể bị xuất huyết


-Mày


Không để người đàn ông lên tiếng, Diệp Thần đã ngồi xuống bên cạnh Bình An, vừa mở máy điện thoại vừa nói


-Cậu ấy là bác sĩ, anh đừng ngăn cậu ấy...-Nói rồi bật điện thoại- Alo, ở trung tâm mua sắm Maxie tầng 5 đang có một người phụ nữ mang thai bị ngất, mau chóng đến.


Bình An ngạc nhiên mở tròn mắt nhìn Diệp Thần, nhưng vội vàng hô hấp nhân tạo cho người phụ nữ


Người đàn ông hoảng sợ nhìn vợ mình rồi nói


-Cậu...cậu đừng có làm bừa...nếu Tiểu Hạ có chuyện gì...tôi...tôi sẽ không tha cho cậu


-Trong thời gian đi chửi mắng nghi ngờ người khác, lẽ ra anh nên gọi 911..- Diệp Thần nói


May mắn một xe cứu thương đang ở gần đó nên đã nhanh chóng đến kịp


-Bệnh nhân cần phải được luồn khí quản, mau chóng mang đến đây.- Bình An nói


-Anh là bác sĩ?


-Tôi là bác sĩ bệnh viện thành phố, mau lên...


Bình An sau đó cùng bệnh nhân đi vào xe cứu thương, Diệp Thần cũng nhanh chóng đi lên cùng. Cho đến khi bệnh nhân được đưa vào phòng cấp cứu, Bình An mới chú ý Diệp Thần đã cùng mình đi cả quãng đường


-Lúc nãy...cảm ơn anh....- Bình An lịch sự nói, nhưng ánh mắt không hướng đến Diệp Thần


-Tôi chỉ nói sự thật cho anh ta hiểu...có lẽ bệnh nhân phải cảm ơn em mới đúng...bác sĩ nãy cũng nói rồi mà...


Hai người đi trong im lặng từ phòng cấp cứu ra đến cổng bệnh viện


-Tôi gọi taxi đưa em về...


-Không cần đâu...tôi đi xe buýt cũng được...Anh có việc thì cứ đi trước. Tạm biệt


Chưa kịp đi được bước nào, Diệp Thần đã kéo tay Bình An lại, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng đến cậu


-Em có khỏe không...


Trầm mặc một hồi, Bình An mới ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thần


-Giữa chúng ta...chuyện này còn quan trọng hay không...Xin lỗi nhưng tôi còn


-Với anh, điều đó chưa bao giờ hết quan trọng....-Diệp Thần nhíu mày nhìn Bình An nhưng ánh mắt ấy vẫn không rời cậu- Anh không đổi số điện thoại...anh rất muốn chúng ta gặp nhau nói chuyện, anh hứa không đi quá giới hạn...


-Vậy anh nghĩ quan hệ của chúng ta hiện tại là gì...? Giới hạn anh nói là gì?- Bình An thoát ra khỏi cái nắm tay của Diệp Thần


-Bình An...


-Giữa chúng ta, có lẽ đến bạn bè đã không thể được rồi...-Bình An khẽ nhắm mắt


Để mặc anh đứng đó, Bình An hít một hơi dài rồi đi.


Trái tim anh giống như bị ai đó nắm lấy rồi bóp chặt, đau đến vô cùng....