Diệp Thần ngẩn người im lặng
-"Lần trước có nói là Bình An mất tích do đợt bão ở thành phố N..."
-Tìm thấy rồi...?-Diệp Thần kích động, đang ngồi ghế mà đứng bật dậy làm mọi người trong nhà ngạc nhiên
-"Không phải...à ừ cái đó"
-Cậu rốt cuộc muốn nói gì. Bình thường lúc nào cũng nói suốt- Diệp Thần có chút khó chịu
-"Bình An lần trước, không phải là Trương Bình An mà là Trường Bình An, người này bên khoa Nhạc, không phải cậu ấy...giờ cũng tìm thấy rồi. Hôm đó thầy Hiệu trưởng cuống quá nên thông báo nhầm. Sáng nay cả trường vừa về, Tiểu Phương đã gọi cho tớ...Cậu ấy vẫn rất tốt, chỉ là bị cảm nhẹ, cậu yên tâm... Dù sao cũng thật xin lỗi!"
Diệp Thần trợn tròn mắt, cũng không dám tin những gì Nam Duy vừa nói. Anh thở dài nói không sao rồi tắt máy
-Có chuyện gì vậy con?- Mẹ Diệp tò mò
-Không có gì đâu mẹ.
Tâm trạng thay đổi tích cực hơn, Diệp Thần thở nhẹ một cái, cả người thả lỏng ngồi xuống ghế
-Tối nay chúng ta ăn ngoài đi. Con biết một nhà hàng Hàn Quốc rất ngon, thời tiết này rất thích hợp ăn cà ri.
Mọi người ngạc nhiên trước sự thay đổi nhanh chóng của Diệp Thần nhưng đều nhanh chóng đồng ý.
Buổi tối mọi người đang có mặt đông đủ trong nhà hàng do Diệp Thần đặt chỗ từ trước.
Tối nay, Diệp Thần lại đụng mặt Bách Vân lần nữa trong sảnh ngoài của nhà hàng.
Bách Vân một thân vest màu xanh tinh tế, nụ cười tươi, ánh mắt sáng ngời nhìn Diệp Thần. Anh lịch sự gật đầu
-Là gia đình của anh sao?- Bách Vân mỉm cười
-Ừm, hôm nay cuối tuần nên muốn ăn ngoài cùng gia đình.
-Mẹ anh nhìn trẻ thật đấy. Lại còn rất xinh đẹp nữa
-Cảm ơn cậu.
Hai người trò chuyện một lúc rồi tạm biệt. Trước khi Bách Vân rời đi còn đánh rơi ví tiền nhỏ. Đến lúc Diệp Thần định gọi lại thì y đã lên xe đi rồi.
Lắc đầu, anh cầm ví của y cho vào trong túi áo, ngày mai sẽ gọi điện trả lại.
-Diệp Thần, con có người yêu chưa?- Mẹ Diệp mỉm cười hiền
Diệp Thần bật cười cắt miếng thịt đưa đến đĩa của mẹ rồi trả lời
-Con chưa nghĩ đến chuyện tìm người yêu. Công việc kinh doanh vẫn đang bận nhiều thứ, để sau đi mẹ
-Thực ra không cần giục đâu mẹ. Tuổi trẻ cứ để tự do làm việc, chuyện yêu đương không cần thúc ép, đến lúc khắc tự tìm...
Diệp Thần cười gật đầu nhìn anh cả Diệp Nguyên
Đêm nay anh bỗng nhiên mơ đến Bình An. Trong giấc mơ, cả hai người đang đi dạo trên con đường Tử Đằng của đại học T. Nụ cười tươi, ánh mắt dịu dàng ấy của cậu, chiếc áo thun trắng khoác trên người cao gầy, ôm trọn phần trên, xinh đẹp đến không nhìn thẳng.
Diệp Thần tỉnh dậy, khóe mắt còn ẩm ướt. Ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường, anh thở dài xoa xoa khuôn mặt. Đã gần 3 năm rồi đấy. Khoảng thời gian cứ muốn học cách quên đi một người, điên cuồng lao vào làm việc, không mảy may đến bất kỳ người nào, làm việc đến mức phải nhập viện nửa đêm, hết thảy là vì cố gắng không nghĩ đến người ấy.
Đột nhiên rất nhớ em
Những hồi ức chợt rõ ràng sắc nét
Mà đôi mắt anh bỗng nhiên nhạt nhoà.
Chúng ta giống hệt như một khúc ca mỹ lệ nhất
Biến thành hai đoạn phim ngập tràn bi thương
Vì sao em dẫn anh đi qua quãng đường khó quên nhất
Rồi lưu lại cho anh kỷ vật là nỗi đớn đau tột cùng?
Hai ta đã từng ngọt ngào như thế, tốt đẹp như thế, tin tưởng nhau như thế.
Từng điên cuồng như thế, nồng nhiệt như thế.
Đông qua đi, xuân đến, rồi hạ ngập tràn ánh nắng, cuối cùng Bình An cũng tốt nghiệp đại học T với tấm bằng xuất sắc trên tay, hạnh phúc ngập tràn. Hôm nay là lễ tốt nghiệp, gia đình của cậu đều có mặt để tham dự. Bình An đại diện cho khoa Y lên đọc diễn văn, đến cuối không nhịn được mà nước mắt rơi xuống lặng lẽ không ai biết
-Cuối cùng, tôi xin chân thành gửi đến một người, một học trưởng đã tốt nghiệp đại học T một lời cảm ơn và lời xin lỗi từ tận sâu trong trái tim. Cảm ơn vì đã đi cùng em những năm tháng tuổi trẻ, điên dại cùng em trong những tháng ngày ngập tràn hạnh phúc và những giọt nước mắt tuôn rơi. Nhưng cũng thật xin lỗi, vì đã phụ lòng của anh. Hy vọng mỗi người chúng ta đều có một tương lai thật tươi sáng, sống một cuộc sống bình dị mà hạnh phúc...
Nụ cười mỉm của Bình An, muốn bao nhiêu xót xa thì có bấy nhiêu, cậu cúi đầu, gạt nước mắt vương trên khóe mi rồi bước xuống trong tràng vỗ tay của cả hội trường
Bốn năm trước, lễ tốt nghiệp của Diệp Thần, cậu cũng tới, còn nhớ lần đó cả hai cùng đứng trên sân thượng, giống như là cả thế giới riêng vô cùng ấm áp và hạnh phúc. Hôm nay, Bình An một mình, không kìm được có chút khổ sở.
Tiểu Phương đi đến cạnh Bình An, cười cười đưa cậu ly nước sinh tố và đĩa bánh ngọt
-Mọi người đang vui vẻ hát kìa, cậu còn buồn mà ngồi đây
Tiểu Phương đương nhiên biết được chuyện của Bình An và Diệp Thần, vỗ vai an ủi Bình An
-Cậu có biết không, tớ cứ nghĩ...đã quên được anh ấy, hóa ra chỉ là tự tớ nghĩ vậy...rốt cuộc hai năm nay tớ đã làm gì, lao đầu vào học tập, đi thực nghiệm, không muốn quen thêm bất cứ ai, hết thảy đều vì để không nghĩ đến anh ấy. Nhưng cho đến hiện tại tớ mới biết, tớ thậm chí một chút quên cũng không có, ngược lại còn càng nhớ nhiều hơn...Chuyện tình cảm này, tất cả đều là do tớ mà chấm dứt, nhưng tớ vẫn còn thương anh ấy, cậu nói xem, tớ có cái quyền đó hay sao...
Tiểu Phương nhìn Bình An vừa khóc vừa nói, ngạc nhiên không thôi. Lần đầu thấy Bình An bỏ lớp mặt nạ lạnh băng hàng ngày, trước mặt mình mà khóc lóc. Tiểu Phương biết, hiện tại Bình An đang vô cùng khổ sở.
-Bình An, nãy cậu uống rượu đó hả...
-Tớ có uống chút ít thôi...không sao đâu...
Tiểu Phương thở dài, từ khi hai người này chia tay, Bình An vốn đã ít nói, giờ còn lãnh đạm hơn. Tiểu Phương là bạn thân mà còn cảm nhận như vậy, huống hồ những người khác. Tiểu Phương nhìn Bình An mà xót xa, trộm nghĩ nếu Diệp Thần nhìn thấy Bình An chật vật thế này, không biết sẽ có suy nghĩ thế nào.
-Bình An, ra đây nhảy nào!- Một người bạn khoa Kiến trúc lôi kéo cậu
-Tớ không nhảy đâu, các cậu cứ vui vẻ đi.- Bình An mỉm cười có chút mê hoặc
-Cậu ấy đang không được khỏe, A Kiên, các cậu cứ nhảy đi.- Tiểu Phương cười
A Kiên lắc đầu cố gắng lôi kéo Bình An
-Thôi nào, tối nay là Prom tốt nghiệp, dù thế nào cũng phải ra nhảy cùng mọi người chứ. Cậu vốn dĩ đã ít nói, lần này phải mạnh bạo lên chứ, lần cuối rồi
-Đã bảo tớ không nhảy rồi mà, tớ đang mệt.- Bình An có chút tức giận
-Thì ra nhảy một chút. Nhanh lên nào.- A Kiên vui vẻ kéo tay cậu
-Đã nói tôi không ra rồi!- Bình An giận dữ đứng dậy, đẩy tay A Kiên ra
-Cậu...điên hả!- A Kiên cũng giận dữ, đứng sát trước mặt cậu
Người này cao hơn cậu một cái đầu, nhìn thẳng xuống trừng mắt với Bình An
-Cút ra!- Bình An nói lớn
Tiểu Phương hoảng hốt ngăn hai người lại
A Kiên cười nhếch mép
-Loại người như cậu, cả đời cũng chẳng ai thèm kết bạn, cũng chẳng có bạn gái!
-Cậu nói cái gì!- Bình An giận dữ túm cổ áo A Kiên
Lần đầu tiên trong đời, cậu động chân tay với bạn học
-Nghe nói trước đây cậu cũng chỉ qua lại với một học trưởng khoa Kinh tế, còn chơi với vài người. Sau khi anh ta tốt nghiệp, cũng chỉ chơi với Tiểu Phương, bạn bè cũng xa lánh
-Cậu im đi. Mối quan hệ của tôi, không cần cậu quản!
-Chẳng phải cậu bị anh ta bỏ rơi, nên trầm cảm không hả
Lời vừa thốt ra, nháy mắt Bình An rơi vào bất ngờ. Cậu run rẩy, tay nắm cổ áo A Kiên càng lúc càng dùng lực
-Tôi nói cậu im miệng
-Sao nào, tôi nói sự thật rồi đúng không... Trương Bình An, hay cậu vẫn còn thầm thương anh ta
Bình An không chịu nổi, đấm vào mặt A Kiên, mọi người trong hội trường hoảng sợ. Tiểu Phương kéo Bình An ra phía sau mình
-A Kiên, cậu cũng đừng có quá đáng. Đã nói hôm nay Bình An không được khỏe, cậu
-Hừ...muốn đánh nhau sao, lại đây- A Kiên lau máu ở khóe miệng đi tới – Hay vì cậu không muốn tôi nói xấu anh ta trước mặt mọi người.
-Cậu nghĩ tôi sợ cậu?
Chưa kịp để A Kiên nói thêm lời nào, bảo vệ đã đi đến ngăn lại. Bình An không còn tâm trạng nào mà tiếp tục cho nên trở về cùng Tiểu Phương, trên đường đi còn không ngừng khóc...
Tiểu Phương hoảng hốt, lần đầu tiên cậu ấy như vậy, suy cho cùng cũng chỉ vì một người kia...
-------------------------------------------------------
Bình An có chút tiêu cực dù suy nghĩ vẫn để trong lòng. Chương này xong mà thấy thương Bình An lắm 😦