Cuối mùa xuân, tháng tư, hai nhà Mạnh Lam bày hơn năm mươi bàn, đại tiệc mời khách.
Ở phòng nghỉ của cô dâu, Đỗ Mạn Ny đang trang điểm cho Lam Nguyệt.
Hôm nay Tiểu Kiệt là hoa đồng, mặc bộ âu phục nhỏ, đứng cùng với Mạnh Thừa
Kiệt anh tuấn cao lớn, không cần giới thiệu, khách khứa cũng chậc chậc
kỳ lạ không biết hai bố con sao lại giống nhau đến thế.
Lam Nguyệt lo lắng tới mức tay đẫm mồ hôi, tìm khắp Đài Loan cũng không tìm được ai giống họ, con đã bốn tuổi, mới tổ chức hôn lễ.
Chú rể đón khách bên ngoài, đợi khi nghi thức sắp bắt đầu, anh mới mang theo hoa cùng tiểu hoa đồng vào phòng nghỉ.
“Cẩn thận, có gì không thoải mái, lập tức cho anh biết.” Anh nhìn cô, nhẹ giọng dặn dò.
“Em biết rồi.” Ánh mắt Lam Nguyệt thẹn thùng, ai làm cho bụng cô lại có một đứa nữa.
Thật là bách phát bách trúng, cô mới cùng anh thân thiết một lần, không nghĩ lại trúng thưởng, chỉ có thể nói hai người thể xác và tinh thần đều vô
cùng khỏe mạnh, hại Lam Nguyệt trước mặt bạn bè và người thân cũng không dám nói chuyện này, đương nhiên trừ Đỗ Mạn Ny và Lam Tinh.
Ông Mạnh tuy vẫn để ý chuyện Tiểu Kiệt không thể đổi họ, nhưng vẫn rất vui
vẻ làm chủ cuộc hôn nhân, bởi vì đây là lần đầu có con trai cưới vợ, làm ông vô cùng hưng phấn.
Vạn Đại Phú làm tổng chiêu đãi, ngay cả Hà Tư Ngâm cảm thấy hối hận cũng thành tâm tới tham gia.
Vốn chỉ là một lúc kích tình gặp dịp thì chơi, nay lại trở thành một bộ
phim do Mạnh Thừa Kiệt đạo diễn, mà lại là một bộ phim có kết thúc mĩ
mãn.
Cô dâu bước ra, xinh đẹp rạng rỡ, Mạnh Thừa Kiệt
nắm tay Lam Nguyệt, nụ cười của cô sáng rọi say lòng người, môi anh nở
nụ cười thỏa mãn.
Anh và cô, ngập tràn trong tiếng chúc phúc.
Bạch đầu giai lão, vĩnh dục bể tình.
~*~*~*~*~
Toàn văn hoàn