Sắp đến đêm giao thừa, Lâm Uyễn nói với An Hảo:
“Chúng ta mở nốt hai ngày nữa, sau đó nghỉ ngơi
nhé.” An Hảo nghe vậy gật đầu, sau đó mẹ con hai
người thu dọn một chút rồi rời khỏi tiệm cà phê.
Trong phòng sách, Tống Từ Nhát vẫn ngồi trước bàn,
một tay đỡ cái trán. Cốc cốc hai tiếng gõ cửa vang lên,
người hầu phía bên ngoài nói: “Cậu chủ, bữa trưa cậu
muốn dùng món gì, tôi sẽ đi chuẩn bị.”
Tống Từ Nhất vừa nghe thấy nói: “Không cần đâu,
chuẩn bị giúp tôi liều thuốc cảm là được rồi.” Người
hầu nghe vậy lo lắng hỏi lại: “Cậu chủ, cậu nhiễm
bệnh à2? Nếu không tôi gọi bác sĩ đến nhé?” Tống Từ
Nhất lạnh lùng nói: “Không cần đâu.” Người hầu đành
quay đi.
Sở Hiên ăn xong cơm trưa, nghĩ nghĩ, vẫn là đi thăm
Tống Từ Nhất một chút xem sao, cầm áo khoác lên, đi
ra ngoài.
Đến nhà Tống Từ Nhất, thấy chú Lý lái xe, cười chào
hỏi: “Ai, chú Lý, chú đang làm gì vậy?” Chú Lý thấy
người tới là Sở Hiên nói: “Là Sở Hiên à, chú vừa mới
trở về, vừa hay cháu đi thăm cậu chủ một chút đi.”
Chú Lý nói xong liền thở dài.
Sở Hiên vội vàng hỏi: “Đại ca như thế nào rồi?” Chú
Lý nói: “Cậu chủ hai ngày nay hình như bị cảm lạnh,
mắc bệnh nhưng không chịu ăn cơm, cả ngày bận bịu,
vừa nãy mới uống thuốc cảm. Chú sợ không đủ, vừa
mới đi mua thêm một ít.”
Sở Hiên nghe xong nhăn lông mày lại: “Kia, vậy chú
đưa thuốc cho cháu đi, cháu đi lên thăm cậu ấy một
chút.” Chú Lý bèn đưa thuốc cho Sở Hiên, lại vỗ vỗ vai
Sở Hiên.
Đến ngoài cửa thư phòng, Sở Hiên gõ gõ cửa, rồi đầy
cửa đi vào. Quả nhiên giống như những lần trước cậu
nhìn thấy. Tống Từ Nhất vừa ngắng đầu lên, nhìn thấy
Sở Hiên mới chậm rãi mở miệng nói: “Sao cậu lại tới
đây?”
Sở Hiên nhìn bộ dạng này của cậu, đi đến trước bàn
đặt thuốc lên, sau đó kéo ghế qua ngồi xuống. Nói:
“Đại ca, có phải cậu với chị An Hảo xảy ra chuyện gì
không?” Tống Từ Nhất đang xem tài liệu dừng tay lại,
nhưng không nói gì.
Sở Hiên thấy vậy nói tiếp: “Trước tiên uống thuốc đi
đã.” Tống Từ Nhất lúc này mới buông tập tài liệu
xuống, lấy thuốc tới. Sau khi uống thuốc xong, Sở
Hiên nhìn sắc mặt Tống Từ Nhát tái nhợt, bờ môi hơi
khô nứt, trên mặt còn có sắc đỏ xen lẫn.
Sở Hiên đặt tay lên trán Tống Từ Nhát, liền cảm thấy
như bị bỏng. Tống Từ Nhất đẩy tay Sở Hiên ra, xoa
xoa đầu. Sở Hiên nói: “Đại ca, bây giờ cậu đang phát
sốt cậu có biết không?” Tống Từ Nhất nhéch miệng:
“Không có việc gì. Không chết được, cũng đã uống
thuốc rồi.” Sở Hiên có chút nóng nảy nói: “Bây giờ cậu
cần phải nghỉ ngơi trước.”
Tống Từ Nhất nghe xong, trầm mặc thật lâu, nói: “Sở
Hiên, tớ muốn chuyển ra ngoài.” Sở Hiên nghe vậy,
sững sờ, mặc dù chuyện này bọn họ đã sớm nói qua,
cậu cũng biết Tống Từ Nhất có một căn nhà khác ở
bên ngoài, cũng là do một tay chú Lý giúp, nhưng
trước giờ vẫn chưa từng qua ở.
Sở Hiên nói: “Khi nào vậy? Tớ với Minh Hạo sẽ đến
giúp cậu.” Tống Từ Nhất gật đầu: “Ngày mai.” Sở Hiên
sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: “Ngày
mai? Cậu không lầm chứ đại ca?” Tống Từ Nhất
không nói gì.
Sở Hiên dừng một chút rồi hỏi: “Vậy bố cậu thì sao?”
Tống Từ Nhất ánh mắt lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Cậu
cảm thấy ông ta có thể ngăn cản việc tớ dọn ra ngoài
sao?” Sở Hiên nghe vậy trầm mặc một lúc, sau đó nói:
“Vậy bây giờ cậu nghỉ ngơi trước đi.”
Tống Từ Nhất không phản bác nữa, buông tài liệu
xuống. Sở Hiên đứng dậy nói: “Vậy ngày mai tớ với
Minh Hạo tới, giờ tớ về trước đây.” Tống Từ Nhất gật
đầu.
Đợi sau khi Sở Hiên đi, Tống Từ Nhất khẽ dựa vào
ghế, đặt một tay lên trán. Nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc,
lại ngồi dậy, uống chút nước, tiếp tục xem tài liệu.
An Hảo ở trong tiệm cà phê luôn cảm thấy như có
người đang theo dõi cô, nhìn một chút xung quanh,
mắy người đàn ông kia chạm đến ánh mắt của cô liền
cúi đầu. Kỳ quái, mặc dù biết là có người đang đánh
giá cô, nhưng là cô không nói ra được chỗ nào kì
quái, luôn cảm thấy giống như mình đã bỏ sót cái gì đó.
Lâm Uyển thấy An Hảo thất thần như vậy bèn hỏi:
“Sao vậy con?” An Hảo lấy lại tinh thần, lắc đầu cười.
Đến giờ đóng cửa, Lâm Uyễn nói với mấy nhân viên
trong tiệm có cả Lưu Mộng: “Hôm nay sau khi tan làm,
chúng ta về nghỉ ngơi, đợi sang năm mới lại tiếp tục đi
làm nhé.”
Một trận reo hò vang lên, Lâm Uyển sớm đem quà
chuẩn bị từ trước ra nói: “Đây là quà năm mới cho mọi
người, mọi người về nhà ăn Tết vui vẻ chăm sóc
người nhà thật tốt nhé.” Lưu Mộng gật gật đầu nói:
“Cảm ơn dì Lâm.” Một nhân viên khác cũng gật đầu
nói lời cảm ơn.
An Hảo đứng một bên xem cười. Sau đó đi tới bên
cạnh Lưu Mộng, nhìn về phía Lâm Uyển nói: “Bà chủ,
vậy quà năm mới của con đâu?” Lâm Uyễn sửng sốt
một chút, sau đó gõ xuống đầu An Hảo: “Ta là mẹ con
cơ mà.”
An Hảo bị gõ đau, ôm đầu lè lưỡi, cười tươi. Lưu
Mộng bị chọc cười, trêu đùa nói An Hảo thật nghịch
ngợm.
Sau khi tan làm, Lâm Uyển khóa kỹ cửa tiệm, dán giấy
thông báo thời gian mở cửa trở lại, sau đó cùng An
Hảo bắt xe về nhà.
Sau khi An Hảo ăn cơm với Lâm Uyễn xong, ngồi trên
ghế sa lon xem TV, Lâm Uyễn bóc quýt, hỏi cô: “Con
có đi chơi đón giao thừa với các bạn không?” An Hảo
miệng lấp đầy quýt nói: “Vâng…Để xem tình hình thế
nào đã, nếu lạnh quá thì con không đi nữa.” Lâm Uyễn
nghe vậy nói: “Ngày mai được nghỉ rồi, con có muốn
ra ngoài mua chút đồ Tết không? Mẹ mua cho con
thêm hai bộ đồ mới nhé?”
An Hảo nghe vậy sững sờ, sau đó chạy vào phòng,
cầm quần áo ra nói: “Vậy ngày mai đi mua đồ Tết đi
mẹ, lần trước con đi mua sắm với bạn, con cũng mua
cho mẹ nữa, mẹ mau thử đi.” Lâm Uyển nhìn thấy,
cười nhận lấy: “Ừ, được rồi, để mẹ thử một chút.” Sau
đó về phòng thay quần áo.
Đây là một chiếc áo len kiểu cổ cao, màu xanh lam
nhạt, chất liệu cũng rất tốt. Lâm Uyển sau khi mặc
vào, có thể làm nổi bật lên làn da trắng, thiết kế cổ cao
kia cũng vô cùng có khí chất. Lâm Uyễn nhìn trái nhìn
phải một chút, cười cười với An Hảo: “Không nghĩ tới,
mắt nhìn của con gái mẹ cũng khá lắm.”
An Hảo cười tươi, giống như cô suy nghĩ, rất phù hợp
với khí chất của Lâm Uyễn, nói: “Mẹ thích là tốt rồi.”
Lâm Uyễn gật đầu sau đó nói: “Được rồi, không còn
sớm nữa, con nghỉ ngơi sớm đo, ngày mai chúng ta đi
mua đồ.”
An Hảo cười gật đầu nói: “Vâng mẹ.” Sau đó đi về
phòng, tắm nước nóng xong, ngồi vào bàn sấy tóc, bật
đèn lên. Lấy album ảnh từ trong ngăn kéo ra, lật từng
tấm một, nhìn bộ dạng của mình khi còn bé, môi khẽ
cong lên.
Đột nhiên nghĩ đến tên mặt thối Tống Từ Nhất kia,
không biết khi còn bé sẽ trông như thế nào. Khẳng
định cũng là một tên mặt thối, bộ dáng khinh thường
cùng mọi người chơi đồ chơi. Nghĩ đến điều nay, An
Hảo che miệng cười trộm một chút, sau đó sững sờ,
tại sao lại nghĩ tới anh ấy.
An Hảo thở dài, lấy ra một tờ giấy, cầm bút, do dự một
hồi, trên giấy viết máy chữ sau đó gạch đi, rồi lại viết
lên. Viết xong tắt đèn đi, chui vào trong chăn.
Trong đêm im ắng, chỉ thấy thấp thoáng dòng chữ
sạch sẽ viết trên giấy. Dòng chữ to Tống Từ Nhất là
đồ đần bị gạch đi. Nhưng bên dưới vẫn còn một hàng
chữ nữa, viết rất nắn nót: Ngủ ngon, Tống Từ Nhất.