Yêu Em Đến Phát Điên

Chương 6




Thiên Hương từ sáng sớm đã việc cớ bị bệnh, không muốn đi làm cùng Hoàng Trung. Thật ra, hôm nay, cô ta có ý định tới tìm Dương Phong, tỏ rõ muốn làm nội gián cho anh. Cô ta không tin anh sẽ không chấp nhận yêu cầu hấp dẫn này. Bởi, Thiên Hương nắm rõ trong lòng bàn tay rất nhiều bí mật của Hoàng Trung, cũng như các vụ làm ăn ngầm của ông ta, ngay cả danh sách những quan chức đã nhận tiền "tài trợ đặc biệt" từ Hoàng Trung để trốn thuế. Chỉ cần nghĩ đến cảnh, Thiên Nhã bị anh đuổi ra khỏi nhà, khóc lóc đầu đường xó chợ, bị người ta chà đạp là cô cảm thấy vui rồi.

Thiên Hương trang điểm đậm, mặc chiếc váy ngắn bó sát người, lộ đường cong cơ thể, sau đó, khoác lên mình chiếc áo khoác dài, cố tình giấu giếm không cho ai biết cô đi "kiếm trai". Thêm chiếc khẩu trang y tế, giọng nói khàn khàn, hắt xì vài cái. Nhìn vào, ai cũng nghĩ cô ta đi khám bệnh vì cảm cúm.

– Con đi đâu vậy! Thiên Hương! Con đi gặp Thiên Nhã đúng không? Con biết nó ở đâu, nói cho mẹ biết đi! Mẹ xin con đó!

Bà Quyên vừa thấy Thiên Hương ăn bận định ra ngoài, rối rít chạy lại hỏi. Mấy ngày nay, người mẹ mất con này không lúc nào nguôi ngoai nhớ con, sợ con khổ. Bà cho người đi tìm, nhưng rốt cuộc vẫn bị chồng bà phát hiện, ngăn cản bằng mọi cách.

– Mẹ này! Mẹ thấy con giống đi gặp chị không? Khụ...khụ...con đang đi khám bệnh đó! Cả người con lạnh cóng hết lên rồi đây. Mẹ không quan tâm con thì thôi! Ngày nào, cũng Nhã, Nhã!

Nói xong một hồi, Thiên Hương bực bội bỏ ra ngoài, đúng là thêm một bà già rắc rối, cũng sắp hóa điên theo đứa con mất rồi.

Cô ta lái xe thẳng đến nơi làm việc của Dương Phong, tự xưng là con gái chủ tịch tập đoàn K.R tới để bàn chuyện hợp tác với anh, rồi không nói không rằng, tự tiện chạy lên phòng anh.

"Cốc...cốc...."

– Mời vào!

Thiên Hương mở khóa, bước vào phòng, bỏ khẩu trang ra, thấy một gương mặt đầy anh tuấn đang chăm chú với đống tài liệu trên bàn, càng nhìn càng khiến cô ta thêm đắm đuối.

– Xin chào! Dương Phong!

Anh ngước lên, nhận ra cô – kẻ hôm trước giả làm Thiên Nhã:

– Cô là...Thiên Hương!

– Đúng! Xin lỗi vì lần trước đã lừa anh! Thật ra thì em cũng bị ép buộc thôi. Anh biết mà, để có được vị trí như ngày hôm nay, em phải làm vừa lòng lão già đó!

Dương Phong nghe xong, không muốn nói thêm câu nào nữa, anh lại tiếp tục bận rộn với công việc, rõ không thèm nếm xỉa gì tới kẻ trước mắt. Giọng nói đầy sự ganh ghét, dối trá của người phụ nữ này khiến anh vô cùng chán ghét. Phải rồi! Đáng lẽ cô ta nên là con ruột của Hoàng Trung mới xứng chứ? Anh đang nghĩ có nên đổi họ của Thiên Nhã sang họ anh, đứt hoàn toàn ra khỏi mối quan hệ huyết thống với Hoàng Trung không?

– Nếu cô không có chuyện gì thì mời ra ngoài cho!

Thiên Hương nghiến răng, nắm chặt bàn tay. Không thể bỏ cuộc! Cô ta tung ra con át chủ bài.

Chiếc áo khoác dài kín đáo được cô ta vứt bỏ ra ngoài. Cô ta không tin loại đàn ông cầm thú đến mức một con nhóc mười sáu tuổi cũng không tha như anh lại không thể rung động trước cơ thể quyến rũ của mình.

Thiên Hương tiến đến chỗ Phong, ngồi lên bàn làm việc của anh, bàn tay mị hoặc khẽ nắm lấy chiếc cà vạt của anh.

– Phong! Anh nói xem! Giữa em và Thiên Nhã! Ai đẹp hơn?

Chiếc bút đang kí từng nét chữ của Dương Phong dừng lại, anh ngước lên nhìn gương mặt đầy mị hoặc của Thiên Hương.

– Hiện tại, cô đúng là đẹp hơn em ấy!

Thiên Hương nghe xong nở mũi, nghĩ kế hoạch đã thành công.

– Nhưng nếu Thiên Nhã chịu ăn chút, chắc chắn xinh đẹp hơn cô. Dù gì tuổi mười sáu của em ấy tôi đã giữ. Lúc ấy, em ấy còn xinh đẹp hơn cô vài phần.

Thiên Hương cắn môi, người đàn ông này thực muốn chơi xỏ cô ta đây mà. Con điên Thiên Nhã đẹp hơn cô ta sao? Chuyện buồn cười nhất cô ta từng nghe. Thiên Hương đã tức tới ói máu, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh.

– Không giỡn với anh nữa! Em đến đây hôm nay là có chuyện muốn thương lượng với anh. Thật ra, ngay từ lần đầu gặp mặt, em đã rất thích anh. Vậy nên, em có thể vì anh làm tất cả mọi thứ, kể cả việc phản bội lại ba nuôi. Em giữ rất nhiều bí mật của ông ấy, chỉ cần anh chịu yêu em, rồi đuổi Thiên Nhã đi, em sẽ giao tất cả bằng chứng cho anh. Đến lúc đó, Hoàng Trung chỉ còn nước rục xương trong tù thôi. Anh thử nghĩ xem? Anh vừa trả thù được, lại vừa...có được em!

Anh ngước nhìn Thiên Hương, nắm lấy bàn tay đang nắm chiếc cà vạt của cô ta, khẽ vuốt ve, rồi khẽ nhếch miệng:

– Thiên Hương tiểu thư! Nếu cô cảm thấy "không khỏe" có thể đến quán bar tìm một vài chàng trai. Xin lỗi cô! Tôi không phải trai bao! Năm năm trước, tôi đã phạm sai lầm. Năm năm sau, nhất định sẽ không phạm sai lầm nữa!

Từ lúc anh sử dụng cách bỉ ổi nhất có thể để trả thù Hoàng Trung năm năm trước. Rồi năm năm sau, anh trở về, Hoàng Trung thì vẫn ổn, chỉ tội thêm một Thiên Nhã ngây ngô. Anh hiểu ra rằng sử dụng những cách bỉ ổi sẽ chẳng bao giờ có kết cục tốt đẹp. Mà anh hiện tại còn gánh thêm một cái "của nợ" ở nhà. Anh muốn quang minh chính đại dùng pháp luật trừng trị Hoàng Trung.

– Cút ra khỏi phòng tôi! Ngay lập tức!

Gương mặt lãnh khốc của Dương Phong khiến Thiên Hương sợ hãi, vội nhặt chiếc áo khoác lên,vội vã ra khỏi phòng.

– A lô! Ông chủ! Cô Thiên Hương vừa nói chuyện gì đó với Phong rồi rời khỏi!

Một kẻ lấp sau bức tường ở cầu thang đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Thiên Hương cho rằng bản thân thông minh, rốt cuộc vẫn bị Đoàn Dương Phong từ chối mộ cách phũ phàng. Có trời mới biết, mọi hành động, cử chỉ của cô ta đều được Hoàng Trung theo dõi rất gắt gao. Đặc biệt, từ ngày ông ta phát hiện cô ta có tình cảm với Phong, càng trở nên đề phòng, nghi ngờ hơn. Hôm nay, cô ta đến tìm anh, mọi sự đã nắm rõ trong lòng bàn tay Hoàng Trung. Hai con chó ấy chắc chắn rồi cũng có ngày cắn lại lẫn nhau.

Tại nhà Đoàn Dương Phong, bà Mười vẫn đang tập ăn rau cho Thiên Nhã. Chăm sóc cô gái điên này tuy có chút vất vả. Nhưng càng ngày càng thấy cô nghe lời, ngoan ngoãn hơn, bản thân bà Mười cảm thấy vui vẻ biết chừng nào? Bà tự hỏi không biết ai đã sinh ra cô gái đáng yêu này.

– Thiên Nhã! Cố ăn thêm chút salad nữa nào!

Thiên Nhã há miệng thật to, cả muỗng rau to bự được cô nuốt trọn vào bụng.

– Quái vật...đi đâu rồi?

Bà Mười cười:

– Thiên Nhã! Cậu chủ không phải quái vật! Cậu ấy rất tốt!

Thiên Nhã hai má phồng to, vừa ăn vừa nói:

– Không phải! Quái vật...sẽ ăn thịt người đó! Không được lại gần quái vật đâu nha! Lát hồi quái vật mà về, Thiên Nhã sẽ đưa bà đi trốn, bà không phải sợ đâu!

Cô chính là đang lo lắng, muốn bảo vệ cho bà Mười sao? Bà nghe mà cảm động. Bà làm việc cho nhà họ Đoàn từ khi ba mẹ anh còn sống lận, cuộc đời bà gắn với nơi đây, bà không có con cháu, chưa một lần cảm giác được hương vị gia đình là thế nào. Thiên Nhã làm bà cảm thấy ấm lòng.

Bà Mười nghe có tiếng bước chân quen thuộc từ ngoài cổng, đoán biết cậu chủ đã về.

– Cậu chủ!

Đoàn Dương Phong vừa xuất hiện trước mặt Thiên Nhã, cô lập tức kéo bà Mười muốn lôi bà đi:

– Nhanh lên! Quái vật về rồi kìa! Trốn đi! Trốn đi!

Hôm nay, tâm trạng Dương Phong không hề tốt, gặp và nói chuyện với ả Thiên Hương kia khiến anh không mấy vui, cảm giác như nhân phẩm bị một ả tiện nhân chà đạp. Anh không đoái hoài gì đến cô, lững thững lên lầu, đi thẳng vào phòng riêng.

Bà Mười nhận ra điều đó, chỉ biét thở dài lắc đầu. Còn Thiên Nhã thì khác, cô vui mừng reo lên:

– Quái vật sợ quá bỏ đi rồi! Lần sau, Thiên Nhã sẽ ăn thật nhiều rau để quái vật không dám làm gì Thiên Nhã nữa.