Yêu Em Đến Phát Điên

Chương 12




Căn nhà của Hoàng Trung bây giờ nhuộm một màu trắng xen đen giữa những dòng người lố nhố vào viếng bà Quyên.

– Mẹ ơi! Sao mẹ bỏ con mà đi như vậy? Mẹ ơi...

Ngày thứ hai tang bà Quyên, Thiên Hương vẫn khóc lên khóc xuống, ngất lên ngất xuống dữ dội. Không ai hay biết cô ta đang diễn kịch.

Còn Hoàng Trung im lặng nhìn vào bức hình vợ nằm ngay ngắn trên bàn thờ, ra vẻ xót thương không nói lên lời. Nào ai biết được, ông ta đang hoảng sợ. Hình ảnh bà Quyên chết không nhắm mắt liên tục hiện lên trong đầu ông.

Thiên Hương vẫn nhập vai rất tốt. Cho đến khi có một số lạ gọi đến cho cô ta.

– Thiên Hương! Cô chắc đang đau lòng lắm nhỉ? – Giọng Dương Phong đầy vẻ mỉa mai.

– Anh đừng nói móc em nữa! Giờ em đã đủ mệt mỏi lắm rồi!

Giọng cười lãnh khốc vang lên từ đầu giây bên kia:

– Mệt mỏi? Sợ hãi thì đúng hơn! Tôi nói cô biết, nếu không muốn chuyện xấu của cô và Hoàng Trung được phơi bày, nội trong ba ngày, cô phải mang toàn bộ bí mật của Hoàng Trung nói cho tôi biết. Cô vốn thông minh nên chắc đã hiểu, nếu nghe lời tôi, chỉ có Hoàng Trung chết, còn không, da mặt cô có dày tới đâu cũng không chống lại nổi chỉ trích của người đời đâu!

– Anh...anh nói gì tôi không hiểu!

Thiên Hương chưa kịp nói rõ thì Dương Phong cúp máy. Chắc chắn anh đã biết chuyện cô ta và Hoàng Trung gian díu với nhau, rồi chọc bà Quyên tức chết. Dương Phong sẽ không làm gì nếu không có bằng chứng xác thực. Cô ta bắt đầu sợ hãi, đầu óc rối bù, suy nghĩ mãi cũng không biết vì sao anh lại biết chuyện này.

Cuối cùng, cô ta quyết định sẽ đem cuốn sổ thu chi bí mật kia cho anh. Dù sao Hoàng Trung vốn độc địa tàn bạo, chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ đem cô ta ra làm lá chắn cho những hành vi phạm pháp của mình, chi bằng hạ bệ con cáo già đó trước, rồi giải thoát cho mình, sau đó, tìm một cái trụ vàng mới để ôm. Như vậy cô ta mới có thể sống mãi cuộc sống giàu sang phú quý này. Cô ta thà chết cũng nhất định không quay lại cuộc sống nghèo khó bần hàn lúc trước.

*****************

Ngày đầu tiên, Thái Uy Vũ chữa trị cho Thiên Nhã. Anh tới nhà từ sớm.

– Bây giờ, Thiên Nhã nói thử xem, Thiên Nhã sợ gì nhất?

Thiên Nhã nghĩ một hồi, xòe năm ngón tay liệt kê:

– Tối nè, tiếng mở cửa nè, sợ người ta mắng Thiên Nhã nè, sợ người lạ đụng vô người Thiên Nhã nè, sợ gián nè, sợ tiếng còi xe nè, sợ Thiên Hương nè, sợ...sợ ông kia nè, cũng sợ quái vật nữa. Mà giờ Thiên Nhã ăn nhiều rau nên Thiên Nhã không sợ quái vật nữa, với Thiên Nhã biết quái vật rất tốt rồi!

Thái Uy Vũ cẩn thận ghi chú từng thứ Thiên Nhã vừa nói. Anh không biết Thiên Hương và "ông kia" là ai mà khiến cô sợ hãi. Nhưng anh biết người cô gọi bằng "quái vật". Tính tình Dương Phong quả thật đáng sợ.

– Vậy bây giờ chúng ta tập "hết sợ" với những cái còn lại được không? Giống như cách Thiên Nhã hết sợ quái vật đó!

Cô gãi đầu, suy nghĩ một hồi:

– Có được không dợ?

– Nếu Thiên Nhã chưa chuẩn bị thì chúng ta thư giãn chút nhé. Tôi đưa em ra ngoài chơi.

Mặc dù Thiên nhã đã hứa với Dương Phong ngoan ngoãn ở nhà, không nghe lời người lạ rủ rê ra ngoài. Nhưng Thái Uy Vũ không phải người lạ đối với cô. Lần trước, cô bị Thiên Hương ném đi, chính anh đã đưa cô về nhà, nên cô tin anh ta tuyệt tuyệt đối. Hơn nữa, từ lâu lắm rồi, nguyện ước của cô là có thể bước ra khỏi cửa, tung tăng đi dạo bên ngoài. Bất chấp tất cả, cô đồng ý hoàn toàn.

Bà Mười đem hai ly nước cam hấp dẫn ra mời khách:

– Khoan đã! Bác sĩ Vũ, cậu tính đưa Thiên Nhã đi đâu?

– Tôi tính đưa em ấy đi ra ngoài nhìn ngắm thế giới xung quanh cho khuây khỏa tinh thần. Cứ nhốt em ấy mãi trong nhà, đến bao giờ bệnh tình mới thuyên giảm.

Bà Mười nghe có lý. Lần này không như lần trước, Thái Uy Vũ chắc chắn là người tốt. Rồi, bà cũng đồng ý luôn, với điều kiện họ phải trở về trước khi Dương Phong đi làm về.

Bà nhìn theo hai dáng người bước ra khỏi cổng, thầm nghĩ không biết cậu chủ có phải sẽ trách cứ bà hay không đây?

Nhưng sự thực thì hai người kia đã phản bội lòng tin của bà. Tiếng xe của Dương Phong ngày một gần sát tai bà khiến bà không khỏi giật mình.

– Bà Mười! Thiên Nhã đâu rồi! Không phải đang điều trị cùng bác sĩ Vũ sao?

Bà Mười thoáng nhìn đồng hồ, đã trễ thế này rồi cơ à? Bà lúng túng không biết trả lời cậu chủ làm sao. Dương Phong rất nóng tính.

– Thật ra...thật ra Thiên Nhã đi...đi chơi bên ngoài với...với bác sĩ Vũ rồi! Cậu ta nói điều trị như vậy mới có tiến triển nên tôi....

– Nên bà đồng ý!

Cảm xúc của anh thật khó tả lúc này. Anh biết việc nhốt Thiên Nhã mãi ở nhà là không tốt. Nhưng anh bận quá, không có thời gian đưa cô đi chơi. Anh nghĩ Thái Uy Vũ nói cũng có phần đúng. Cái anh khó chịu ở đây là đem vợ anh ra ngoài, không xin phép anh một tiếng, hơn nữa, đi đến giờ này còn chưa về. Ai cũng được? Sao cứ phải là Thái Uy Vũ?

Anh lập tức chạy ra ngoài cổng, trùng hợp thấy một cảnh...

– Thiên Nhã giỏi quá! Biết chạy xe đạp rồi!

Thái Uy Vũ ở đằng sau chạy theo Thiên Nhã. Cô đang rất vui, rất rất vui, Dương Phong chưa bao giờ thấy cô vui như vậy. Cô biết chạy xe đạp, đôi mắt sáng rõ lên so với thường ngày. Thái Uy Vũ có thể khiến cô vui đến vậy sao? Người đó lại không phải là anh. Càng nghĩ anh càng tức.

Hai người kia vui vẻ tới nỗi bước đến sát cổng mới ngước mắt lên phát hiện ra gương mặt chẳng khác gì quỷ dữ của anh.

Thiên Nhã sợ sệt khẽ nép sau lưng bác sĩ Vũ. Điều này như một đòn thúc đẩy khiến cơn ghen của Dương Phong lên đỉnh điểm.

Anh đảo mắt nhìn cô, thấy trên chân cô có vết trầy lớn. Chắc chắn do tập xe đạp. Anh liền lấy đó làm lý do trách móc Uy Vũ.

– Bác sĩ Vũ! Về sau anh đem vợ tôi ra ngoài làm ơn nói tôi một tiếng. Với lại anh xem, vợ tôi do anh mà chân tay sứt sẹo thế kia. Anh coi được sao?

Thái Uy Vũ gượng cười:

– À thật xin lỗi! Nhưng Dương Phong, anh thông cảm cho, từ nay về sau làm ơn đừng xen vào liệu trình chữa trị của tôi. Anh thường ngày chỉ biết làm ăn kinh doanh, anh đâu phải bác sĩ tâm lí, anh không hiểu thì đừng vội nói tôi vô trách nhiệm!

Cái tên bác sĩ Vũ này quả không tầm thường. Dám trả treo với anh một cách bình tĩnh, còn khiến anh phải cứng họng không nói thêm một câu nào nữa. Anh thật ngứa mắt với tên bác sĩ Vũ này.

Bà Mười tiễn Thái Uy Vũ ra về mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Giờ, bà chỉ cầu mong cậu chủ của bà kiềm chế lại, đừng mắng Thiên Nhã.

Cô ngồi đối diện với anh, chỉ dám nhìn xuống sàn nhà, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt như tóe lửa của anh.

– Đi chơi với hắn vui không?

Thiên Nhã gật gật.

– Thiên Nhã thích hắn rồi đúng không?

Thiên Nhã cũng gật gật. Cô đơn giản nghĩ Thái Uy Vũ giống như bà Mười, cô cho rằng "yêu quý và gần gũi được" chính là "thích". Nhưng anh thì không nghĩ thế, anh nghe xong, đập tay vào bàn, tức giận không nói thêm câu nào, bỏ lên phòng.

Đang bước từng bước nặng nề lên cầu thang, anh bất ngờ nhận thêm một cuộc gọi từ Thiên Hương.

– Tối nay, anh rảnh chứ? – Cô ta hỏi, giọng mệt mỏi.

– Quyết định rồi sao?

– Phải! Tối nay, tại quán bar Sao Đêm, em hẹn anh ở đó.

Anh cười khinh bỉ:

– Chẳng phải cô đang lo tang lễ cho mẹ sao? Chẳng phải đau đớn đến chết đi sống lại kia mà. Sao còn tâm trạng đi bar?

– Anh sai rồi! Đối với em, anh quan trọng nhất. Kể cả mẹ, hay Hoàng Trung đều không thể so sánh được.

Anh cúp máy ngay lập tức, không thể nghe thêm nổi lời người phụ nữ nói nữa.