Tiếng gió rít bên tai bịt kín mọi âm thanh xung quanh Tiểu Phàm.
Cô nghe loáng thoáng tiếng khóc của Trịnh Hân đang gọi tên cô.
Cơn đau từ khắp cơ thể truyền tới làm cô như vỡ tung.
Bỗng dưng một vòng tay rắn chắc ôm lấy eo cô, sau đó cả người cô được bao trùm trong hơi lành lạnh cùng mùi bạc hà quen thuộc.
Cảm giác an tâm này làm cô thiếp đi nhanh chóng.
Tiểu Phong từ trên lan can nhảy xuống ôm trọn lấy Tiểu Phàm đang dần lăn xuống dưới.
Anh lấy một bậc cầu thang làm điểm tựa mà bật người lên.
Cách mặt đất tầng dưới còn khoảng chục bậc cầu thang nữa.
Anh cứ vậy nhảy xuống tiếp đất an toàn.
Anh trượt trên mặt đất một đoạn rồi vững vàng đứng dậy:
“Tiểu Phàm!”
Vừa ổn định thân thể xong anh đã ôm cô chạy nhanh đến phòng y tế của học viện.
Mặt Tiểu Phong xám đen lại, anh tỏa ra sát khí ghê người.
Lúc ôm cô, chất lỏng nóng bỏng thấm vào tay anh cùng đôi mắt nhắm nghiền lại của cô làm anh như muốn phát điên.
Anh đến chậm một bước.
Tiểu Phong chạy một mạch đến thẳng phòng y tế của trường để sơ cứu vết thương cho Tiểu Phàm.
Anh đứng bên ngoài nhìn cánh cửa phòng y tế đang đóng, mặt lạnh xuống.
Hàn Kì mang trong lòng dự cảm không tốt đến học viện.
Anh khi vừa đến nơi đã muốn giết người.
Tiểu Phàm nằm trên cáng cứu thương với khuôn mặt trắng bệch cùng những vết thương vừa mới được quấn băng đã bị máu thấm đỏ.
Anh hứa là sẽ bảo vệ cô, sẽ không để cô phải chịu bất kì thương tổn nào vậy mà cô lại bị đến mức độ này:
“Đưa cô ấy cho tôi.” – Âm vực Hàn Kì như rơi xuống âm độ.
“Cậu là ai vậy? Bệnh nhân đang bị thương cần đến bệnh viện nên không thể đưa người cho anh.
Dù đã chuẩn đoán qua tình trạng không quá nghiêm trọng nhưng chúng tôi cần phải kiểm tra tổng thể lại.
Anh là người nhà bệnh nhân sao?” – Một nữ y tá đứng chắn trước mặt Hàn Kì ngăn cản.
“Không bị thương nặng sao? Cô ấy dù bị một sây sát chút tôi cũng phá nát cái học viện này.”
Nữ y tá bị khí thế cường đại của Hàn Kì làm cho dọa sợ không dám nói thêm câu nào nữa.
Anh đang tính cho người của mình ra đưa Tiểu Phàm đi thì tiếng nói từ phía sau vang lên:
“Nếu anh muốn cô ta bị thương nặng hơn thì cứ việc mang người đi.”
Tiểu Phong hờ hững nói, đối mặt với ánh mắt khát máu của Hàn Kì.
“Đúng rồi tuy đã sơ cứu qua nhưng bệnh nhân cần truyền nước và cần theo dõi liên tục.
Bệnh nhân bị thương ở đầu rất có thể xảy ra các tình huống xấu khác.” – Nữ y tá khi nãy lấy can đảm lên tiếng.
Dù Hàn Kì muốn đưa Tiểu Phàm đến chỗ Kì Nhị.
Kì Nhị là một bác sĩ nổi tiếng thế giới với danh xưng “Bác sĩ tử thần”.
Anh rất ít khi lộ diện mà chỉ ở trong bóng tối làm việc.
Ngoài danh xưng này ra thì thông tin lẫn khuôn mặt của anh thì không phải ai cũng biết nhưng anh vẫn là lo lắng cho cô hơn.
Anh quay trở lại xe rồi nói với thủ hạ phía sau:
“Báo cho Kì Nhất mang theo người đến nhà kho số 5.”
“Vâng thưa thiếu gia.” – Người thủ hạ cung kính cúi người giúp anh đóng cửa xe.
Hàn Kì không đi theo Tiểu Phàm vì cô còn có Trịnh Hân và Kì Tứ.
Anh phải đi ngăn chặn mối nguy của cô.
Thật đáng chết!
Tiểu Phàm đến bệnh viên kiểm tra tổng thể.
May mắn cô chỉ bị thương tích ngoài da và rạn xương chân còn không bị tổn thương nghiêm trọng khác.
Tiểu Phàm tỉnh dậy thì bị mùi thuốc sát trùng sộc vào mũi làm cô thấy khó chịu.
Cô rất không thích cái mùi này nên cô mới không thích đến bệnh viện.
Nhìn phòng bệnh xung quanh làm cô nhớ ra mình bị ngã cầu thang nhưng giữa chừng đã được ai đó ôm lên.
Mùi bạc hà thoang thoảng khi đó làm Tiểu Phàm nhớ tới mùi của Tiểu Phong.
Anh đã lao xuống khi đó sao?
“Tiểu Phàm cậu cuối cùng cũng tỉnh.”
Trịnh Hân xách đồ ăn đi vào với đôi mắt sưng đỏ sau khi khóc rất lâu.
Cô hét lên rồi lao về phía Tiểu Phàm:
“Làm mình lo muốn chết.”
“Đau, đau.
Cậu muốn mình ở lại bệnh viện thêm mấy hôm à?” – Tiểu Phàm dù nói vậy nhưng vẫn mặc Trịnh Hân ôm lấy mình.
Trịnh Hân ôm Tiểu Phàm khóc một hồi nữa làm Kì Tứ bên cạnh bất lực.
Đã là lần thứ 3 trong ngày anh dỗ cô nín khóc.
Chiếc áo sơ mi anh đang mặc cũng đã tèm lem nước mắt, nước mũi của cô.
Chuyện phiền phức như dỗ dành con gái khóc này Kì Tứ trước giờ luôn tránh hơn tránh tà và khinh thường nó.
Bây giờ chính anh lại là người trải nghiệm qua cảm giác đó.
Anh là không đành lòng đứng nhìn cô khóc lóc thảm thiết như vậy:
“Nhóc còn chưa nín à.
Nhóc mà khóc nữa là tôi sẽ hôn nhóc đó.” – Kì Tứ nằm dài trên bàn nhìn Trịnh Hân thở dài.
“Hức… Anh mà dám làm vậy tôi chém chết anh.” – Cô sụt sùi mũi đã đỏ ửng lên vì khóc, đưa ánh mắt thách thức về phía Kì Tứ.
Tiểu Phàm nhìn cảnh này cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Bất chợt cô ngừng lại nói ra điều thắc mắc của mình cho Trịnh Hân:
“Hân, cậu có biết ai là người đã cứu mình giữa chừng không? Mình nhớ là đã có ai đó kéo mình lên.”
Nghe được câu hỏi kia, Trịnh Hân nhớ lại một đoạn kinh hoàng khi đó.
Kì Tứ lao đến từ đám đông nhưng không kịp kéo được Tiểu Phàm.
Cô khi đó hoảng sợ đến mức chẳng phân biệt được gì thì một bóng đen vụt nhanh qua bất chấp nhảy xuống rồi bằng một cách phi thường nào đó anh đã ôm lấy Tiểu Phàm đưa xuống dưới.
Tất cả cùng ngơ ngác khi ngươi nhảy xuống vậy mà là Tiểu Phong:
“Lúc đó là Tiểu Phong lao xuống cứu cậu.”
“…”
Tiểu Phàm nghe được câu trả lời giống với điều mình đã nghi ngờ thì im lặng rơi vào trầm tư.
Anh luôn là người cô gặp lúc bản thân gặp nguy hiểm.
Luôn là vậy.
Càng thêm một lần anh cứu cô thì càng thêm khao khát cảm giác an toàn nơi anh.
Thứ trong lồ ng ngực cô vẫn đang đập nhưng nó lạ lắm.
Nó mạnh mẽ hơn, rộn ràng hơn bao giờ hết.
Ở bãi đất trống sau trường.
Khi Tiểu Phàm được cáng cứu thương đưa tới bệnh viện, khi mọi người còn đang chưa hết bàng hoàng về vụ xô xát thì ở bãi đất trống một nữ sinh cắt tóc ngắn ngang vai ép thẳng với khuôn mặt nổi lên một tầng khí lạnh đang gọi cho ai đó:
“Tiểu thư, đã làm theo lời người dặn.
Đáng nhẽ cô ta đã rơi xuống cầu thang nhưng thiếu gia Tiểu Phong xuất hiện bất ngờ nên kế hoạch coi như đã thất bại.”
“Không sao.
Coi như đây là chút cảnh cáo đầu tiên.
Trò chơi vừa mới bắt đầu.
Cô nhớ xử lí ba người kia gọn gàng cho tôi.”
Một giọng nói cao ngạo ở đầu dây bên kia phát ra.
Chất giọng nhẹ nhàng bình thường được hòa vào trong nét tàn nhẫn:
“Tôi đã rõ thưa tiểu thư.”
Vừa cúp máy, khuôn mặt bị một tầng khí lạnh bao phủ trong chớp mắt thay đổi thành một dáng vẻ vô hại, ngây thơ.