Yêu Em Đến Cùng Trời Cuối Đất

Chương 2: Chương 2





Sau một hồi cuối cùng hai người cũng đến được lớp.

Trong lớp im lặng lạ thường, không một tiếng động.

Hai người thở hồng hộc nhưng vẫn mang nét vui mừng khi ngước mắt lên thấy bàn giáo viên còn trống:
“May quá! Ngưu Ma Vương còn chưa lên lớp, mình còn chưa có làm bài tập nữa.”
“Ừ! Tưởng hai chúng ta chết rồi chứ.”
Chưa vui sướng được bao lâu thì đằng sau bỗng một cái chạm thật nhẹ nhàng trên vai hai người.

Trịnh Hân cùng Tiểu Phàm đồng loạt quay đầu lại rồi như chết lặng tại chỗ.

Thầy Hóa vẫn khuôn mặt thư sinh ấy, vẫn nụ cười thật ấm áp ấy, nụ cười truyền kỳ ám ảnh của bao khóa học sinh.

Thầy nói với giọng nhẹ nhàng:
“Tôi chắc cũng cần thể hiện cái danh Ngưu Ma Vương một chút nhỉ? Tôi rất thích cái biệt danh này đó.

Có lẽ rất thích hợp để chúng ta cùng bàn tiếp về nó vào cuối giờ?”
Mỗi câu nói được thầy phát âm rõ ràng, rành mạch khiến xương cốt của hai người như muốn rụng rời.

Hai người vào lớp với vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép.

Tiểu Phàm vào đến chỗ đã bực tức nói :
“Hôm nay là cái ngày gì không biết! Bao nhiêu tai họa ập xuống.”
“Mai là chủ nhật mình phải đi lên chùa cầu may mới được.

Tiểu Phàm có đi với mình không?”
“Quyết định như vậy đi.

Mai dù có phải rút hết ngân khố cũng phải xả hết cái vận xui này.”
“Tiểu Phàm, Trịnh Hân hai em chán sống hả, đã đi muộn còn muốn làm rối loạn trật tự kỉ cương trong tiết của tôi hả?” Thầy Hóa giận dữ lên tiếng.
“Không có ạ!” - hai người đồng thanh
Đợi ròng rã thì cuối cùng cũng hết tiết.

Tiểu Phàm và Trịnh Hân nắm chặt tay nhau, trước mặt là thầy Hóa vẫn nụ cười đó:
“Trước tiên để tôi viết rõ “quy trình” đã nhỉ.”

“Trời ơi ! Lại là cái quy trình chết tiệt đó hả?” Tiểu Phàm thì thầm trong đau khổ
“Cậu tưởng mình muốn lắm à ! Mình còn thuộc lòng cái quy trình này hơn bảng cửu chương sau bảy bảy bốn mươi chín lần ở lại cuối giờ Hóa đó.

Để mình ! Nghe này :Đầu tiên chúng ta sẽ luyện cơ tay với một bản kiểm điểm một nghìn từ.

Tiếp theo là luyện tai bằng những đạo lý nhân sinh ba mươi phút.

Sau đó đúng sám hối hai mươi phút.

Cuối cùng chúng ta sẽ đi cùng chiếc chổi lau nhà thân yêu và bắt đầu chiến dịch dọn nhà vệ sinh không hồi kết.

Còn sau đó.

À không còn sau đó nữa.”
Nghe cô bạn luyên thuyên một hồi, Tiểu Phàm ngước mắt lên bảng:
“ Trịnh Hân, mình không ngờ não của cậu lại để dành chỗ cho những việc ghi nhớ này.”
“Cái quy trình này đã theo mình hai năm rồi.

Không muốn cũng nhớ thôi à.”
Sau gần một tiếng đồng hồ, hai người vẫn chưa thoát khỏi kiếp nạn chịu phạt.

Mỗi người một cái chổi lau, Tiểu Phàm cùng Trịnh Hân lại tiếp tục lăn lộn xuống nhà vệ sinh dọn dẹp:
“Mình đói quá à!” Trịnh Hân bắt đầu phàn nàn
“Nhanh lên nào Trịnh Hân.”
“Tay mình hết sức rồi.

Aaaaa.”
“Đại ca không tính ra giúp chị dâu à.” Ở một góc cách đó một dãy nhà.

“Đừng gọi như vậy, em ấy không thích.”
“Rồi rồi, anh tính cứ như vậy sao?.”
Đáp lại câu hỏi là sự im lặng bao trùm chỉ còn nghe tiếng ai oán của Tiểu Phàm và Trịnh Hân vang vọng lại.
Như đã dự kiến, mới sáng sớm Tiểu Phàm và Trịnh Hân đã lên chuyến xe buýt đầu tiên để xuất phát tới chùa cầu may.

Mới tới nơi bên ngoài đã đông nghịt người:

“Đúng là không uổng công hôm qua mình ngốn một tiếng đồng hồ tìm kiếm.

Đông thế này chắc là thiêng lắm!” Trịnh Hân tự hào nói.
“Đông người thật nhưng có gì đó lạ lắm?” Tiểu Phàm suy tư
Trái với vẻ đông đúc bên ngoài, bên trong chùa heo hút, vắng tanh, không có lấy một bóng người.

Trịnh Hân cũng thắc mắc:
"Sao kì vậy ta?”
“Lại còn bên ngoài sao thấy toàn nữ sinh với những cô gái trẻ không vậy.

Chùa hôm nay cầu duyên hả trời?”
“Không lý nào lại như vậy.

Chúng ta thử tới gần xem xét tình hình như thế nào.

Công sức của mình không thể uổng phí như vậy được.”
Hai người nắm tay nhau chen lấn vào đám đông.

Đến gần của chùa, Trịnh Hân và Tiểu Phàm gần như không tin vào mắt mình.

Ba chiếc xe ô tô đen, sang trọng đang đậu trước cửa chùa.

Theo sau ba chiếc xe là một đoàn vệ sĩ quần áo chỉnh tề, được huấn luyện đang đứng thành hai hàng bên ba chiếc xe.
Phía chiếc xe đầu tiên thấp thoáng hình dáng của một người đang đứng tựa lưng vào xe đọc sách.

Anh khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng được là phẳng phiu, ống tay được xắn lên gọn gàng, tóc đen rũ xuống che đi đôi mắt đang nhìn chăm chú vào trang sách.

Tiểu Phàm nheo mắt nhìn về phía bóng dáng ấy.

Cô cảm thấy dáng người này rất quen, dường như cô đã thấy nó ở đâu đó mà không nhớ ra.

Như thấy ánh mắt khác lạ, chàng trai quay mặt lại:
“Trời! Sao lại là hắn ta.”
“Tiểu Phàm cậu có thấy gì không? Là Tiểu Phong đó.


Sao có thể trùng hợp như vậy.”
“Cậu mê trai quá rồi đấy.

Lau nước miếng của cậu đi.”
“Đây là chiêm ngưỡng cái đẹp thôi.”
“Cái đẹp cậu nói mình không biết đó là gì những bây giờ chúng ta cần phải vào chùa cầu may đã.”
Đoạn vừa nói, Tiểu Phàm dắt tay Trịnh Hân tiến gần về phía cổng chùa.

Nhưng chưa bước chân được vào hai người đã bị chặn lại:
“Sao lại ngăn không cho chúng tôi vào?” Tiểu Phàm thắc mắc.
“ Hiện tại bà chủ của chúng tôi đang ở trong chùa.

Không ai được phép vào.” Một trong số những vệ sĩ lên tiếng.
“Chuyện này thật vô lý!” Tiểu Phàm nói lớn.
“Mời hai cô đi cho.”
“Chùa là để mọi người vào lễ bái chứ đâu phải cho của một mình bà chủ của anh.”
“Cho đến khi mẹ tôi ra, không ai được phép làm phiền bà ấy.”
Một giọng nói trầm tĩnh cất lên, nhẹ nhàng văng vẳng bên tai của Tiểu Phàm.

Cô nhớ đây là lần thứ hai cô nghe chất giọng trầm thấp như vậy kể từ lần đầu tiên gặp Hàn Kì.

Còn đang bất ngờ trước câu nói đột ngột thì bên cạnh Trịnh Hân đã luyến thẳng trả lời:
“Chúng tôi không vào chùa nữa, không làm phiền đến mẹ của Tiểu Phong ha.”
“Trịnh Hân cậu nói gì vậy? Mình đã phải dậy từ năm giờ sáng để đến đây đó.”
Vừa định phản bác lại tiếp lời của Tiểu Phong thì từ trong chùa bước ra là Giai Giai đang khoác tay một người phụ nữ trung niên.

Bà mặc một bộ váy suông đơn giản, nhã nhặn tôn lên nhan sắc dịu dàng, xinh đẹp.

Bà cất nhẹ nhàng:
“Cô bé này là ai vậy? Phong, cô bé là bạn của con sao?”
“Dạ, không phải đâu bác gái, cô ấy là người hâm mộ anh Phong đó bác.” - Giai Giai trả lời ngay sau đó.
“Này, bạn vẫn không thể bỏ cái suy nghĩ đấy hả.

Tôi đã nói rõ mình không có hâm mộ anh ta rồi mà còn.” - Tiểu Phàm phản bác – “Dạ, cháu xin lỗi vì đã lớn tiếng trước mặt bác ạ!”
“Cô bé ngoan.

Bác mừng là thằng bé Phong quen được nhiều bạn dễ thương như vậy! Thật hiếm khi thấy những người trẻ như cháu tới chùa đó.

Cháu tới đây có việc gì à và có thể cho bác biết tên cháu được không, cô bé?”
“Dạ cháu là Tiểu Phàm, còn đây là Trịnh Hân, bạn thân của cháu ạ! Cháu tới đây để cầu may ạ! Cháu cũng sắp đi vào rồi nhưng không may lại gặp phải mấy tên lưu manh ạ!”

“Sao có thể thế được? Bác không ngờ ở đây lại có lưu manh! Thôi cháu vào nhanh còn về không thật nguy hiểm cho hai cô gái đáng yêu như các cháu đó.”
“Tôi cũng nghĩ cô nên cẩn thận đó.” - Giai Giai nói với giọng xen chút tức tối
“Vâng ạ! Cháu cũng nghĩ vậy.

Dạo này đi đường toàn gặp mấy tên lưu manh không nói đạo lý mà.

Nhưng cháu nghĩ mấy tên lưu manh chẳng dám làm gì cháu đâu ạ.”
Cô vừa nói vừa đưa ánh mắt về phía Tiểu Phong cách đó không xa.

Thấy vậy, người phụ nữ nở nụ cười nhẹ :
“À, bác quên chưa giới thiệu.

Bác là Phong Nhã, mẹ của Tiểu Phong.

Nó vừa mới chuyển tới trường không lâu mong cháu có thể giúp đỡ nó.

Tiểu Phong rất trầm tính, ít nói từ nhỏ, thật tốt khi thấy nó quen được nhiều người bạn như các cháu.”
“Mẹ.

Chúng ta nên đi rồi.” - Tiểu Phong ngắt lời như không muốn tiếp tục chủ đề này
“Aizz xem bác này, lâu rồi mới được trò chuyện như vậy nên không mấy để ý.

Thật không tốt mà!”
“Không sao đâu mà bác, được nói chuyện với mẹ Tiểu Phong là diễm phúc ba đời nhà cháu đó.” - Trịnh Hân nói với vẻ trịnh trọng sau một hồi đứng hình.
“Các cháu thật thú vị mà! Bác xin phép đi trước.

Các cháu nhanh vào chùa đi.

Phong con ở lại đây, lát đưa Tiểu Phàm và Trịnh Hân về.

Dạo này mẹ thấy có nhiều vụ bắt cóc nữ sinh trên bản tin lắm.”
“Con nghĩ không cần đâu ạ.

Lưu manh không dám động đến hai người họ mà.”
Nói rồi Tiểu Phong đưa mắt về phía Tiểu Phàm.

Vẫn là khuôn mặt lạnh tanh không mấy cảm xúc, nhưng sao Tiểu Phàm lại thấy trong ánh mắt kia chút gì đó sự thách thức như có như không.

Cô cảm thấy dạo này mình gặp ảo giác có hơi nhiều thì phải.