Edit: Sun520 - DĐLQĐ
"Còn có công việc gì vậy?"
Đồng Tiểu Táp không để ý tới tôi, anh đi tới bên cửa sổ mở cửa sổ ra, gió lạnh thổi vào bên trong.
Tôi nhíu mày cảm thấy không hiểu được anh hôm nay, nhưng tôi không có hỏi nhiều, tôi tìm một góc ngồi xuống, chờ đợi huấn luyện viên sắp xếp công việc cho tôi.
Nhưng anh vẫn đứng bên cửa sổ một lúc lâu, không nói tiếng nào.
Một lát sau, Đồng Tiểu Táp đẩy cửa đi ra ngoài, tôi biết anh dựa vào cửa, tiếng bước chân của anh lúc nhẹ lúc nặng tới tới lui lui, cuối cùng đứng nơi cách tôi cũng không xa.
Tôi tự rót cho mình một ly nước ấm, bưng ly nước ngẩn người nhìn ánh trăng loang lở bên ngoài cửa sổ.
Sau đó, tôi ra tay thu dọn lại phòng làm việc nhỏ này, đồ đạc nơi này cũng không nhiều, hai máy vi tính, một bộ máy ghi âm. Còn có một bộ ghế sa lon lớn và một phòng nho nhỏ để thay quần áo.
Tôi gấp quần áo của Đồng Tiểu Táp trên ghế sa lon, vừa chuẩn bị cất vào trong phòng thay quần áo, kết quả vừa mở ra cánh cửa kia đầu tiên thấy cũng là một hộp quà rất lớn.
Đóng gói rất tinh xảo, màu hồng sâm banh.
Suy nghĩ đầu tiên của tôi là, đó là Đồng Tiểu Táp chuẩn bị tặng cho Lạc Vi, bởi vì bên cạnh cái hộp còn có một bó hoa hồng đã khô héo.
Tay của tôi rơi vào trên nắp hộp quà, muốn mở ra, nhưng lại cảm thấy đây không phải là hành động đặc biệt đạo đức.
Cuối cùng tôi đã bỏ qua ý nghĩ kia, nhưng mắt ê ẩm.
Khi tôi đứng lên xoay người lại, vừa lúc đụng vào một cơ thể trẻ trung. Giống như mỗi lần tôi chuẩn bị tấn công vào nhược điểm anh rút người ra trước khi rời đi, Đồng Tiểu Táp đã đặt tôi ngay tại trên cửa.
Cửa phòng thay quần áo làm bằng gỗ, cách lưng đặc biệt đau, nhưng tôi chịu đựng không có ra tiếng, thậm chí không dám thở.
Sau đó mọi thứ xảy ra hoàn toàn thoát khỏi khống chế của tôi, tôi không thể khôi phục hô hấp, do đôi môi Đồng Tiểu Táp dính vào. Anh khó khăn cúi đầu, tôi chỉ đang suy nghĩ anh đứng khẳng định đặc biệt không thoải mái, vì vậy buông lỏng lực lượng cơ thể, như vậy cho dù Đồng Tiểu Táp không cần đặc biệt dùng sức đè tôi...tôi cũng hoàn toàn ở trong khống chế của anh rồi.
Bị đặt tại trên cửa phòng hôn môi.
Cả trái tim tim cũng treo lên, mãi cho đến khi tay Đồng Tiểu Táp bao trùm vị trí trái tim tôi. Nhẵn nhụi lại dẫn xâm lược đầy tính xúc cảm.
"Thẩm Lam, nhìn anh."
Tay của anh vừa rời đi vị trí, lại không tốn sức chút nào nâng cằm của tôi lên. Dưới ánh trăng, ánh mắt Đồng Tiểu Táp đặc biệt câu người. Không thể phủ nhận tôi yêu anh như trước kia, lúc này đây đầu óc cùng thân thể của tôi anh định đoạt dễ như trở bàn tay.
Tôi được ôm đến trên ghế sa lon, động tác của anh không dịu dàng chút nào, thậm chí vội vàng và thô lỗ. Cho dù không cúi đầu nhìn tôi cũng cảm thấy trên người rất nhiều nơi lưu lại dấu càn rỡ.
Đồng Tiểu Táp không nói tiếng nào đứng trước mặt tôi, anh giơ tay lên cởi xuống áo len trên người, bởi vì vậy nên tóc của anh trở nên rối bời.
"Thẩm Lam, em còn nhớ em thiếu nợ anh khăn quàng cổ hay không?"
Cái này không đúng, tôi chỉ không cam lòng, tôi chỉ là vẫn không thể để xuống. Mà tôi thật cho tới bây giờ cũng không nhớ qua đã xảy ra cái gì với Đồng Tiểu Táp. Tôi vẫn từ chối, nhưng giãy giụa cùng phản kháng không đáng kể này đều sẽ bị bất kỳ một người đàn ông trưởng thành nào xuyên tạc thành nghênh hợp.
Đồng Tiểu Táp cũng không ngoại lệ.
Tay của anh tham lam tiến vào từ vạt váy áo của tôi, không cần tốn nhiều sức làm cho toàn thân tôi rung động.
Tôi cắn bả vai Đồng Tiểu Táp thấp giọng khóc, tất cả đều đã thay đổi. Tôi vẫn nhớ hai tay Đồng Tiểu Táp, trắng noãn thon dài, tôi nhớ được dáng vẻ đôi tay linh hoạt điều khiển con chuột bàn gõ.
Nhưng bây giờ, tay của anh đang dẫn dắt tôi từng bước từng bước đi về phía vực sâu.
"Em khóc sao, Thẩm Lam đừng khóc." Đồng Tiểu Táp cúi đầu hôn nước mắt của tôi, tay càn rỡ cũng yếu ớt không có sức chống cự nhất thời buông xuống eo.
Tôi ngửa cổ lên, bản năng muốn chạy trốn.
Quá đau khổ, không có bất kỳ một chút tiếp nhận cùng thích ứng thời gian, Đồng Tiểu Táp đã dựa vào bản năng bắt đầu xâm nhập tôi, mỗi một động tác của anh khiến tôi đau đớn.
Anh không biết gì hết, cho dù tôi khóc ra thành tiếng, anh cũng vẫn như cũ mang theo nụ cười nhạt nhòa ôm lấy tôi: "Thẩm Lam, anh không thể thả em đi."
Tất cả, nhớ lại tất cả, cũng bởi vì dục vọng vặn vẹo.
Đồng Tiểu Táp đã đắm chìm ở trong trò chơi này, anh đang cầm mặt của tôi, mồ hôi anh rơi lạnh lẽo ở trên môi tôi.
Kèm theo tiếng thở dốc thỏa mãn của anh, tôi biết rõ cuối cùng chuyện này hoang đường này cũng kết thúc, nhưng Đồng Tiểu Táp cũng không tính, thậm chí anh vẫn như cũ vùi mình ở trong thân thể của tôi tiếp tục cúi đầu thân thiết hôn qua cổ của tôi, bả vai tôi.
Tôi muốn đưa tay đẩy anh ra, Đồng Tiểu Táp vội cầm tay của tôi bắt đầu hôn ngón tay của tôi.
"Đủ rồi Đồng Tiểu Táp, đừng như vậy mà."
Tôi rốt cuộc há miệng ra, âm thanh thật thấp mang theo khàn khàn.
Anh ngăn ở trước mặt của tôi, thế giới của tôi cũng chỉ còn lại một màu đen nhánh, duy nhất cảm thấy rõ rệt cũng chỉ là các bộ phận của thân thể. Đồng Tiểu Táp rút mình ra, tôi nghe đến âm thanh sột sột soạt soạt biết anh cầm khăn giấy lau mình sạch sẽ, sau đó tay lại dò xét tới đây.
Tôi theo bản năng rúc thân thể của mình về phía sau, lại đưa ra tay lung tung muốn tìm quần áo.
"Đừng làm rộn Thẩm Lam, anh giúp em làm sạch sẽ."
"Không cần."
"Thẩm Lam. . . . . ."
"Từ lúc nào mà anh nhớ lại?"
Đồng Tiểu Táp ngây ngẩn cả người, anh không nói lời nào. Lúc này tôi biết rõ anh chột dạ, anh đã sớm nghĩ tới, lại vẫn làm bộ không nhớ rõ tất cả.
Anh ỷ vào tôi yêu anh, ỷ vào tôi đau lòng anh mà lặp đi lặp lại thử dò xét.
Anh nhớ tới tôi, nhưng anh cũng không phải là Đồng Tiểu Táp của tôi rồi.
Tôi mò tới đèn bàn trên bàn nhỏ bên cạnh ghế sa lon, mặc dù ánh đèn chẳng phải đầy đủ nhưng vẫn đủ chiếu sáng tình hình hỗn loạn trong phòng làm việc.
Khi đó tôi cảm thấy đặc biệt sỉ nhục, trước mặt Đồng Tiểu Táp thì tôi nhiều nhất chỉ là thân phận của một trợ lý, lần nào xuất hiện cũng với thân phận này.
Tôi nhặt quần áo của mình lên nhưng vừa đi vài bước lại bị Đồng Tiểu Táp kéo trở về.
Anh không nói lời nào cướp đi quần áo của tôi ném đi thật xa.
"Anh buông tôi ra Đồng Tiểu Táp." Tôi đè nén âm thanh của mình không dám hô to.
Nhưng Đồng Tiểu Táp không hài lòng, anh thậm chí tức giận: "Thẩm Lam, tại sao em từ chối anh, là bởi vì anh họ của anh phải không? Hai năm qua em đều cùng với anh ấy có phải hay không, tại sao? Em lừa anh, là em lừa anh. Tại sao em muốn chỉ trích anh không nói cho em chuyện anh khôi phục trí nhớ, những thứ này đều là em nợ anh đấy!"
Tôi không có bất kỳ cơ hội nào để giải thích, tình huống như thế có lẽ Dư Thiên cũng không nhớ qua, nếu không anh ta sẽ không để cho tôi ở lại chỗ này. Sự thực là, Dư Thiên an bài biến khéo thành vụng, Đồng Tiểu Táp thay đổi hoàn toàn ngoài dự đoán của chúng tôi.
Sau khi Đồng Tiểu Táp nói ra câu nói đã bị tức giận hôn mê đầu, anh cúi đầu che lại miệng của tôi, đó không phải là hôn, không có đau lòng mà hôn điên cuồng như vậy.
Thân thể của anh cũng lại một lần nữa vọt vào, càng nhiều rất nhiều tính xâm lược so với lần trước, thậm chí ác ý trả thù trừng phạt.
Tôi dần dần ý thức được, anh cố ý, anh cố ý muốn cho tôi đau.
Trong đầu tôi chỉ còn lại một cái ý nghĩ, Đồng Tiểu Táp hận tôi.
Từ trước kia rất lâu bắt đầu, thì anh không còn là Đồng Tiểu Táp dịu dàng hồ đồ nhất rồi.
Sau khi kết thúc và bình tĩnh lại sau, Đồng Tiểu Táp đứng trước mặt tôi mặc quần áo của mình. Anh cúi đầu muốn nói với tôi nhưng bởi vì ánh mắt oán hận nên tôi lựa chọn lặng im.
Trong phòng làm việc không có phòng tắm, cho nên Đồng Tiểu Táp giúp tôi mặc quần áo, sau đó anh ôm tôi đi khách sạn bên cạnh công ty. Tôi ngây ngô dại dột còn giống bị rút đi linh hồn.
Đồng Tiểu Táp tắm giúp tôi, tôi như tượng gỗ hoàn thành từng cái anh chỉ thị. Giơ tay lên, hoặc là nhắm mắt lại.
Tôi nghe đến tiếng anh thở dài, anh ôm tôi nói xin lỗi, anh nói anh sai rồi.
Anh còn nói Thẩm Lam anh vẫn yêu em.
Câu nói kia biến thành lời tỏ tình tàn nhẫn nhất.
Sau đó, Đồng Tiểu Táp ôm tôi nằm trên giường, trên người tôi mặc sạch sẽ nên buồn ngủ, trên dưới toàn thân anh chỉ có một cái quần lót, tôi có thể cảm thấy thân thể của anh đang dán vào tôi, xuyên qua nhiệt độ ấm áp.
Tôi nhắm mắt lại, hô hấp đều đều giả bộ mình ngủ thiếp đi.
Đồng Tiểu Táp cũng không có hoài nghi, anh ôm tôi, vừa than thở vừa vuốt tóc của tôi.
"Thẩm Lam, thật xin lỗi. Anh thật sự yêu em, xin em tin anh vẫn luôn chưa từng thay đổi, anh chỉ là ghen tỵ, tại sao em phải cùng người mà anh sùng bái nhất khi còn nhỏ? Anh nợ người đó rất nhiều, anh không thể giành cái gì với anh ấy, nhưng anh lại chịu không nổi. . . . . . Thẩm Lam, anh không muốn buông tay, anh không thể thả em đi. . . . . ."
Anh nhẹ nhàng dịu dàng hôn nơi trên lưng tôi bị cánh cửa gỗ làm đau.
Tôi cũng có thể cảm thấy nước mắt anh ấm áp.
Tôi tỉnh lại sớm hơn Đồng Tiểu Táp, hoặc là nói tôi cả đêm cũng không ngủ. Chỉ là đang xác định hô hấp của anh rốt cuộc gần như vững vàng, sau đó tôi mới cẩn thận cầm tay anh đặt ngang eo tôi lên.
Trên mặt Đồng Tiểu Táp ẩm ướt, anh đã khóc.
Tôi tìm ra quần áo đầy nhăn nheo, cố chịu đựng để thay xong quần áo. Lúc từ khách sạn đi ra, có rất nhiều người đều ở đây nhìn tôi.
Tôi biết rõ, khi đó tôi đặc biệt nhếch nhác.
Sau khi thuê xe đến nhà Dư Thiên, tôi đi gõ cửa, Dư Thiên mở cửa trong nháy mắt tôi gần như là ngã vào người anh, còn sót lại một chút lý trí để cho tôi chống đỡ thân thể.
Sau hôm ấy, tôi phát bệnh nặng, ba ngày ba đêm sốt cao không lùi. Dư Thiên uy hiếp gọi điện thoại cho người nhà tôi mới đi theo anh đến bệnh viện.
Bác sĩ đề nghị nằm viện, tôi vừa khóc vừa gào nhất định phải đi. Cuối cùng Dư Thiên hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp với tôi một chút.
Tôi còn muốn cầu xin anh một chuyện, nhất định không được nói cho Đồng Tiểu Táp.
Đồng Tiểu Táp cũng tới một lần, tôi cố ý ở trước mặt anh làm bộ như không có việc gì, còn thủy chung đi theo bên cạnh Dư Thiên một tấc cũng không rời. Đồng Tiểu Táp lúc đi rất tức giận, anh thậm chí té cửa.
Tôi cho là chuyện cứ kết thúc như vậy.
Nhưng sau đó tôi phát hiện, mấy ngày trời trở lạnh nhất, bên ngoài cửa sổ nhà tôi luôn đứng một bóng người. Những ngày đó tuyết luôn rơi, đỉnh đầu của anh đều trắng, trên người anh nhất định đặc biệt lạnh, cho nên những tuyết mới vẫn tan không được.
Lúc tôi che dù đi xuống lầu Dư Thiên cũng đi theo bên cạnh tôi, nhưng ánh mắt của anh Đồng Tiểu Táp nhìn rõ ràng rất đề phòng.
Tôi quay đầu về phía Dư Thiên nói: "Anh đi đi."
Nhưng Dư Thiên không hề giống trước như vậy, anh không đi, mà còn hung hăng cho Đồng Tiểu Táp một quyền. Giờ tôi cũng không cảm thấy hạnh phúc khi có hai người đàn ông anh tuấn quyết đấu vì mình, nhưng lớn lên tôi cho là tình hình như thế hết sức hoang đường.
Cuối cùng, tôi bỏ lại Dư Thiên đằng sau mà đỡ Đồng Tiểu Táp phát run vì rét lạnh trở về phòng của tôi.
Môi anh cũng đông tím bầm, nhưng vừa vào phòng, Đồng Tiểu Táp cố chấp ôm lấy tôi.
"Em chính là quan tâm anh có đúng hay không?"
Thân thể Đồng Tiểu Táp lạnh lẽo trói tôi thật chặt ... tôi vẫn không nỡ bỏ đẩy anh ra. Khi anh ôm tôi thì tôi mới phát hiện, đối với nguời này, tôi vĩnh viễn đều không có biện pháp chân chính sinh ra cảm xúc oán hận.
Là ai nói, hạnh phúc cũng tương tự, khổ nạn rồi lại thiên vạn loại. Có lẽ bởi vì Đồng Tiểu Táp cho tôi quá nhiều nỗi đau, đặc biệt anh được sinh ra trong mệnh của tôi ngoài ý muốn.
Có lẽ bởi vì tôi không có từ chối, Đồng Tiểu Táp đương nhiên nghĩ rằng tôi đã đón nhận anh, anh ôm tôi, đôi môi lại dính sát. Dịu dàng tỉ mỉ phác họa đều khóe môi tôi.
Tôi không tự chủ liền nhắm hai mắt lại.
Đồng Tiểu Táp nói bên tai tôi: "Thật xin lỗi Thẩm Lam, anh chỉ là quá yêu em. Ngày đó lúc ở bót cảnh sát anh chỉ muốn, anh thấy em khóc, lúc người kia sợ mà anh không có biện pháp đi bên cạnh, anh chỉ có thể tìm được đoạn video theo dõi. Anh cũng nhớ chuyện sau khi uống say, em không có từ chối, anh cho là em yêu anh đấy, nhưng sau đó em lại lạnh nhạt như vậy còn nói cho anh biết anh nằm mơ. Anh nghĩ rằng chúng ta rốt cuộc có thể ở cùng một chỗ, nhưng. . . . . ."
"Đừng nói ... Anh lạnh lắm phải không, tôi đi nấu cơm cho anh ăn."
Đồng Tiểu Táp dùng sức ôm tôi: "Bây giờ anh rất muốn ăn một thứ."